Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 94




Hứa Hạc thường xuyên tới phòng y tế, học thể dục hay hoạt động ngoài trời, dù sao chỉ cần không muốn đi thì sẽ tới phòng y tế, nhưng trước nay chưa từng gặp vị bác sĩ này, chắc là mới tới.

Hơn nữa cậu cảm thấy hơi quen mắt.

Trương Nam Sinh còn chưa biết gì, dốc lòng giao lưu tiện về sau nhờ vả, thái độ bác sĩ rất tùy ý, không chủ động, cũng không từ chối, cứ treo Trương Nam Sinh như vậy, rõ ràng chỉ số thông minh không cùng một cấp bậc.

Hứa Hạc không nhìn nữa, kéo chăn muốn ngủ, “Anh trở về đi, em hơi mệt, ngủ trước một lát, có việc sẽ gọi anh.”

Vương Tu không đồng ý, “Em cứ ngủ của em, anh chỉ nhìn thôi không phát ra tiếng.”

Hứa Hạc: “……”

“Anh nhìn ở bên cạnh thì em ngủ kiểu gì?”

Vương Tu ủ rũ, “Nhìn thôi cũng không được sao?”

Hứa Hạc đau đầu, “Được rồi, anh cũng ngủ cùng đi.”

Cậu nhấc chăn lên một góc, không cần phải nói Vương Tu đã vui mừng bò đi, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, chiếm một diện tích nhỏ.

Giường phòng y tế không lớn, ngủ hai người hơi chật, hắn cố gắng thu nhỏ người, để cho Hứa Hạc nằm thoải mái, tránh đè đến Hứa Hạc khiến cậu ghét bỏ.

Hứa Hạc chú ý tới chi tiết này, nghiêng người, ở chỗ Vương Tu không nhìn tới nhếch khóe miệng, lại rất nhanh bình tĩnh đặt tay trên chăn, bình yên ngủ.

Vương Tu ở sau lưng cậu nhìn chằm chằm sau cổ cậu, chờ mong khoảnh khắc cậu xoay người.

Nhưng thật đáng tiếc, Hứa Hạc ngủ yên ổn, chỉ ngẫu nhiên nhúc nhích, tay cậu đang truyền nước, chỉ cần có động tĩnh sẽ bị Vương Tu ấn xuống.

Hắn không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Hạc, giống như nhìn mãi không chán, có thể nhìn cả ngày.

Truyền gần xong thì tới gọi bác sĩ, bác sĩ hiểu rõ hắn đang câu giờ, cố tình chỉnh chậm tốc độ nước chảy, khoảng hai ba tiếng mới truyền xong.

Lúc này đã quân huấn xong rồi, là thời gian cơm trưa, Vương Tu mang cơm tới đút cho cậu.

Hứa Hạc cũng phối hợp, vừa chơi game vừa há miệng, Trương Nam Sinh bên kia bám lấy bác sĩ đến tận bây giờ, cũng đang chơi game, trong miệng không rảnh rỗi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với bác sĩ, bận rộn.

Cơm là Vương Tu mang tới, sợ Trương Nam Sinh làm loạn Hứa Hạc bèn mang luôn phần cơm của hắn tới.

Hứa Hạc ăn xong lại tiếp tục nằm, cậu có kim bài miễn tử ‘người không khỏe’, bác sĩ cũng kiến nghị cậu nghỉ ngơi nhiều, đơn giản xin nghỉ mấy ngày, không đi quân huấn, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối đi làm.

Buổi tối mới tách ra Vương Tu đã bắt đầu oanh tạc.

【 khi nào dọn tới đây? 】

【 nói chuyện phải giữ lời, anh bên này đã chuẩn bị tốt rồi. 】

【 Hứa Hạc, sao em không trả lời? 】

【 mau trả lời, anh rất nhớ em. 】

【 không trả lời anh gọi điện thoại đấy! 】

Vì thế điện thoại Hứa Hạc vang lên, Hứa Hạc đang đi làm, bận rộn tranh thủ nghe máy, “Làm sao vậy?”

Cậu còn chưa kịp xem tin nhắn.

“Không có gì, chỉ muốn nhắc em là lúc nãy anh gửi tin nhắn quên làm nũng, em không cần xem.” Giọng điệu nghiêm túc.

Hứa Hạc: “……”

Cậu mở tin nhắn ra nhìn, quả nhiên phát hiện Vương Tu đã quên gõ ký tự đặc biệt, chắc là quá nóng nảy.

“Có phải em đang nhìn không?”

Hứa Hạc: “……”

“Nếu em đã xem rồi thì anh nói thẳng vậy, khi nào dọn tới đây?”

Hứa Hạc: “……”

Không cẩn thận trúng kịch bản.

“Hôm nay em còn đi làm, ngày mai đi.”

“Hôm qua em cũng nói thế, hôm nay nói ngày mai, ngày mai lại nói ngày mai, rốt cuộc khi nào dọn tới? Không được lừa anh.” Vương Tu nghiêm khắc.

Hứa Hạc liên tục bảo đảm, “Ngày mai, ngày mai nhất định dọn.”

Cậu như người đi thuê trọ bị chủ nhà giục đóng tiền vậy.

“Ngày mai không phải em cũng phải đi làm sao?” Vương Tu hoài nghi.

“Ngày mai em xin nghỉ để dọn.” Hứa Hạc lại lần nữa bảo đảm, “Không dọn thì anh giúp em dọn, dọn xong em không có chỗ ngủ cũng chỉ có thể tới chỗ anh.”

Tính tình nhỏ của Vương Tu lúc này mới được dỗ tốt, rầm rì ngắt điện thoại.

Ngày hôm sau giữa trưa Hứa Hạc mới tỉnh lại, trước tiên phát trực tiếp hai giờ, lại mang đồng phục đã giặt sạch đến trả Bất động sản Gia Thắng, lĩnh tiền lương, tâm sự với Hồ Lương, ăn bữa cơm.

Trở về mẹ cậu lại nhờ lấy văn kiện đưa đến công ty, cần dùng gấp, Hứa Hạc mang đi, bất tri bất giác đã đến hơn 6 giờ tối, cậu sợ Vương Tu đợi ở nhà nên không dám tới nhà hắn, cứ vậy trực tiếp thay bộ quần áo đi quán bar.

Không có tóc giả tuy nhìn đứng đắn hơn, nhưng hình như lại càng được hoan nghênh, lúc biểu diễn tài nghệ có vài khách chọn cậu, ai tặng nhiều quà hơn cậu sẽ tiếp người đó trước.

Hứa Hạc cảm thấy mình giống nữ nhân thanh lâu cổ đại bán nghệ không bán thân, rất nhiều khách hàng vì cậu vung tiền như rác, mới mấy ngày thời gian đã trở thành NO.1 quán bar, cây rụng tiền của ông chủ, giá trị con người ngày càng tăng, đồng thời điện thoại cũng vang lên liên tục.

Trừ cuộc gọi còn có tin nhắn, Vương Tu gửi tin nhắn phát nghiện rồi, trong chốc lát không xem lại là 99+.

【 em cái đồ nói chuyện không giữ lời, anh đã dọn đồ của em tới đây rồi, nhanh về đây, không thì buổi tối không có chỗ ngủ. ( ◡̀_◡́)ᕤ】

Phía dưới đều là những lời lên án cậu, Hứa Hạc không nhìn kỹ, cậu uống nhiều, trả lời tin nhắn được một nửa đã tìm cái ghế không khóa cửa lại ngủ.

Nửa đêm lại bị Vương Tu gõ tỉnh, kiên trì không dứt khiến Hứa Hạc phải che lỗ tai làm bộ không nghe được.

Không còn cách nào chỉ có thể đứng dậy mở cửa, bởi vì không ngủ ngon nên sắc mặt trắng bệch, sắc mặt Vương Tu còn khó coi hơn cậu, phát hiện quần áo Hứa Hạc không mặc hẳn hoi, bị người ta nhìn, nên càng tức giận.

Động tác thô lỗ chỉnh quần áo cho cậu, lại không cam lòng ôm Hứa Hạc gặm nửa ngày, môi Hứa Hạc bị hắn cắn rách da.

Môi cậu từ lúc hợp lại với Vương Tu thì không ổn nổi, thường xuyên bị hắn cắn một cái, còn ấm ức muốn ch.ết lên án Hứa Hạc rõ ràng có chồng giàu mà không dựa, một hai phải chạy ra ngoài làm việc này.

Người bình thường không phải nên bình thản ổn định bị bao nuôi sao?

Sao Hứa Hạc nhất định phải đột phá?

Hơn nữa lấy tiền của người khác với lấy tiền của hắn thì khác gì?

Sao Hứa Hạc không chịu lấy tiền của hắn?

Còn một mình làm nhiều việc như vậy, sức lực con người có hạn, một ngày cũng không có nhiều thời gian, Hứa Hạc dùng hơn nửa thời gian đi làm cùng đi học, thời gian nghỉ ngơi không đủ, mỗi ngày nhìn cậu đều là vẻ mặt mê man.

Đang ăn cơm cũng có thể ngủ mất, phải đợi lúc rảnh mới xem tin nhắn, tình huống như vậy căn bản không rảnh yêu đương.

Vương Tu sầu lo nhưng không có cách nào, không thuyết phục được cậu, chỉ có thể nỗ lực làm hậu cần, để Hứa Hạc giảm áp lực.

Hứa Hạc trừ đi làm với đi học thì không cần nhọc lòng gì khác, ăn cơm có người đưa tận miệng, uống nước có người lấy, quần áo cũng có người giặt, trải qua tháng ngày giống heo.

Nhưng cậu không béo, ngược lại còn gầy xuống, bị Vương Tu nhìn ra, bắt cậu đứng lên cân, quả nhiên gầy hai ba cân.

Hứa Hạc cảm thấy không sao cả, “Cân nặng vốn dĩ luôn dao động lên xuống, lệch hai ba cân rất bình thường.”

Sau đó Vương Tu bắt cậu ăn một chút, hoặc là uống nước rồi cân lại, kết quả vẫn sụt cân.

“Cái cân này hỏng rồi.”

Nhưng Vương Tu đứng lên vẫn tốt, ổn định ở một trăm bốn mấy cân.

Cậu bị sụt cân khiến Vương Tu rất tự trách, cảm thấy hắn không nuôi tốt Hứa Hạc, tình huống giống như đời trước.

“Không phải do anh đâu” Hứa Hạc an ủi hắn, “Là cái cân này không tốt, cố ý làm khó em.”

Trên thực tế cậu sụt cân rồi, chủ yếu do áp lực lớn, qua nhiều năm thảnh thơi bị nuôi béo, đột nhiên có một ngày phải gánh vác áp lực nên thân thể kháng nghị, qua một thời gian thì tốt rồi.

“Em đừng có lừa anh, em gầy, anh nhìn ra rồi.” Vương Tu nỗ lực thuyết phục Hứa Hạc, “Hứa Hạc, anh có tiền, có thể nuôi em, em làm ít đi không được sao?”

Hứa Hạc trợn mắt, “Không liên quan đến cái này.”

“Sao em nhất quyết phải liều mạng như vậy?” Đây không phải lần đầu tiên hai người họ tranh luận vì điều này, “Làm như anh rất nghèo không nuôi em.”

Hứa Hạc kiên nhẫn giải thích, “Thật sự không phải do anh đâu.”

“Còn lừa anh?”

“Được rồi được rồi.” Hứa Hạc bất đắc dĩ, “Để em ngủ nhiều hơn thì tốt rồi.”

Ngày đó cậu uống say bị Vương Tu cõng về, dọn tới ở bên cạnh phòng Vương Tu.

Vương Tu biết cậu ngủ ở bên cạnh, có thể không kích động sao?

Mỗi ngày kích động như Husky, chốc lát lại gõ cửa hỏi cậu có muốn uống nước không?

Hứa Hạc mới hơi buồn ngủ lại bị hắn đánh thức, lát sau lại bê cái đĩa tới nói quả hạch từ nước ngoài vận chuyển tới, ăn siêu ngon, bắt cậu nếm thử.

Một lát lại chen vào từ khe cửa, hỏi cậu muốn ăn cơm không? Cơm làm xong rồi, có món cá hầm ớt cậu thích ăn…

Hứa Hạc bị hắn tra tấn đến gầy một vòng, lại còn không thể mắng, vừa mắng Vương Tu đã bẹp xuống như cà tím héo.

Chỉ có thể nói là quá nhiệt tình.

Nhiệt tình đến mức Hứa Hạc không chịu nổi.

Quả nhiên đời trước chia tay không phải ngẫu nhiên.

Vương Tu cũng biết tật xấu của mình, nhưng hắn không khống chế được, đặc biệt là Hứa Hạc ngủ ở bên cạnh, thường xuyên nghĩ muốn đi nhìn cậu, nếu gây tiếng động quá lớn đánh thức Hứa Hạc thì phải lấy cớ.

Từ khi Hứa Hạc dọn vào ngày nào cũng sống không còn gì luyến tiếc.

Tuy cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn rất muốn đập ch.ết Vương Tu.

Có thể tự kiềm chế chút không, yên tĩnh một lúc thì ch.ết à?