[Băng Tuyết Kỳ Duyên] Đến Tương Lai
Thuở đến trường hầu hết đều mặc định tốt nghiệp là chia tay, sau này về SNH48 lại từ đó ra đi cũng gọi là tốt nghiệp, Hứa Giai Kỳ thấy có phải quá não nề lắm đâu. Tốt nghiệp, cái từ này tuy dây theo chút gì đó bi thương hoặc là ly tan nhưng chí ít có thể ôm tương lai triển vọng, quang đãng hơn bước tiếp. Còn giải thể thì sao?
Buổi concert chia tay đầy ắp nỗi vấn vương, tự đáy lòng ai nấy đều chôn giấu niềm đam mê chưa thoả mà lời ca chưa đủ để bù đắp những thiếu khuyết vô hình, họ hẹn gặp tại một KTV như tiệc giã biệt nhỏ. Tiếng than, tiếng khóc, tiếng gào inh ỏi. Người của công ty có lòng sắp đặt gian phòng thượng hạng nhưng cả chín khăng khăng chỉ cần hạng trung là đủ. Hòng để khoảng trống của nhau, giữ một lần không còn khoảng cách.
Và những lúc như thế kia, đã bao giờ tâm tư còn lẩn mẩn phân tích từng vị trí hay thứ tự vô nghĩa. Hứa Giai Kỳ ngồi ở bên thân em, say sưa ngắm nhìn em nâng lên ly rượu mạnh, hễ chạm cốc một lượt thì lại nốc một lần. Lúc ly xoay chỗ nàng, vài giọt nước vô tình sa thẳng tắp xuống đùi. Thứ băng lạnh thuần túy len lách giật lấy dây thần kinh run nhẹ, đến thế là cùng, chẳng còn gì xa hơn như vài câu nhắc gọi đi lau trong trí óc.
"Hứa Giai Kỳ"
Mấy hồi đang minh mẫn, Khổng Tuyết Nhi rất ít khi gọi ra tên họ nàng. Thế là bụng chắc mẩm giờ đây em đang say.
"Sau này chị... sẽ đi đâu?"
Sức chống chọi của em xưa nay với rượu bia kém cỏi không bàn cãi, ấy vậy mà luôn thích dày vò mình bằng thứ cồn nhân nhẩn, chẳng hiểu sao. Nàng còn nhớ hàng cocktail xanh đỏ đủ các vị trái cây với số độ cực thấp xếp đầy ngăn tủ lạnh nằm trong ký túc xá, đến giờ vẫn la liệt ở đó, nghĩ lại mới tự hỏi nên gửi sang đâu đây.
Lại nói tới nhiều lần người kia đổ vào cơn lúy túy chẳng khác khi minh mẫn là mấy. Không khóc, không cười, không ồn ào nhiễu sự, như một khúc gỗ mục chờ đợi gió ăn mòn. Và dù đường kẻ mắt có tỉ mỉ bao nhiêu thì cứ hễ ngà say sẽ trở nên vô hại, thậm chí chẳng ngại ngần níu nàng sâu vào mắt, gọi một tiếng tên nàng, kèm theo vài ba câu vô nghĩa.
"Hứa Giai Kỳ, chị có thấy điện thoại của em không?"
"Hứa Giai Kỳ, ngày mai khi nào bay?"
"Hứa Giai Kỳ, giúp em tẩy trang có được không?"
Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ...
Cặp mắt không hơi men, không dính dấp sương mờ khiến tâm nàng mơ màng mấy hồi em lung lay có thật là đang say.
"Chắc sẽ về trung tâm"
"Ừ"
Dừng lời đáp gãy gọn, đổ nhào lên thân nọ, em thầm thì thế nào nàng cũng không rõ nữa, chỉ bắt mỗi một câu.
"Hình như em không có nơi để về"
Tiệc tàn, hầu hết khướt mướt cả, có mấy người loạng quạng chả nhấc chân lên nổi phải phiền hà trợ lý dắt díu mình ra về, trước khi đi còn lớ ngớ dặn nhau nhớ thường xuyên tụ họp. Lúc nói dĩ nhiên là thực lòng, mà ngày sau thất hứa cũng là thực tế. . Truyện Dị Giới
Khổng Tuyết Nhi tự khi đứng dậy tựa bôi keo dính chặt lấy nàng. Em rất thích mặc kiểu đồ lộ eo thế cho nên những ngày đầu Hứa Giai Kỳ thật biết giữ lịch thiệp, rất đường hoàng đặt tay lên vải vóc. Có điều trải qua vô số lần như thế, bất kể tại chiều cao hay dáng điệu oặt ẹo chực đổ thì gác lên eo trần mới càng thêm hợp lý.
Chỉ là buổi hôm nay như về thuở ban sơ, nàng tránh né mọi da thịt tiếp xúc, choàng cả tấm sơ mi duy nhất của mình lên thân em, chật vật ôm về ký túc xá.
Đoạn quá trình chung chiêng, khật khưỡng ấy, Hứa Giai Kỳ vẫn y như thường lệ, chiều theo mọi tâm tư người nọ ngay cả khi em ngấm men cay nồng. Chỉ cần không sai chệch phương hướng chung, nàng sẵn sàng cùng em vòng mấy chặng đường dài.
Khổng Tuyết Nhi bấy giờ từ bản năng tìm tới bên giường, trút hết sức lực ngã xuống nệm, hoàn toàn không để ý người bên cạnh vừa bị mình kéo sập, quẳng thân lên chỗ trống. Mà nàng bằng một tay chống giường, một tay khác rơi vào vòng eo mềm ẩn núp sau tấm sơ mi đã phanh rộng. Da thịt khắn khít. Ngón cái vô tình chụp xương sườn để tế bào cảm thụ từng nhịp tim rung động chẳng biết của phương nào.
Kể đúng ra, đây chưa phải là lần thân mật nhất.
Những tháng ngày kì hạn ấy, Hứa Giai Kỳ thi thoảng sẽ cùng em uống rượu. Đó là vào mấy đêm kết thúc công việc muộn màng mà buổi sáng hôm sau chẳng cần mở mắt sớm. Như thói quen đã thành lệ, Khổng Tuyết Nhi khi lúy túy luôn cần chút điểm tựa để ngật ngưỡng về giường, chẳng ai khác ngoài nàng. Mà nàng vừa hoàn thành nghĩa vụ sẽ trở lại phòng khách tiếp tục cuộc mê man không gượng nổi mắt mình. Rượu cồn luôn kéo con người ta lâm vào giấc li bì như thế.
Nhưng ngày đó, bằng một cách nào đó, Hứa Giai Kỳ vô tình vấp phải chân em, theo tiềm thức giơ tay che chở đầu em, khuỷu tay đập dữ dội lên mặt giường, họng hít hà đau đớn. Vài giây sau, nàng phát hiện cái tay đỡ hông kia đã trượt ra phía bụng, từ thứ nõn nà đó đẩy vào viền áo trong đang rành rành căng chặt.
Ngón tay mắc kẹt mãi nơi đấy, cử động rề rà chỗ vòng cung ngọt ngào làm người ta đỏ mắt. Hoặc nặng, hoặc nhẹ, hoặc ấn hoặc nhấn, ngần ngừ hoài, lưu luyến suốt. Chỉ đợi khi Khổng Tuyết Nhi ngâm một tiếng ngứa ngáy mới kéo giật tâm trí bừng tỉnh lại. Hứa Giai Kỳ vội vàng rụt tay, tự nhốt mình ngoài cửa.
Ba năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Vài tâm tư kiều diễm vẫn âm thầm gợn sóng chả biết tự khi nào ấy, chỉ sợ có một ngày hóa ngôn từ, cử chỉ mà bại lộ ra mất. Bởi vì quá thân mật, đằm thắm thường thường gây lãng quên người ta phải câu nệ.
Nhủ thì là nhủ vậy, nhưng rồi có đôi lúc lòng ôm ấp hoài vọng viễn vông, đến độ bạn cùng phòng đã sớm chuyển ra ngoài, ký túc xá đã thừa gian phòng trống mà sớm tối không mảy may lay chuyển được sự thực Khổng Tuyết Nhi chưa từng vắng mặt bên thân mình.
Kèm theo đó là nhiều hồi vật lộn với dục vọng đương tuần tự lớn dần. Nàng tuyệt đối không thể nào nhượng bộ hay là chịu khuất phục, lý trí răn dạy thế.
Vậy nên màn đêm đó nàng vướng vất đôi tầm mắt lên lòng tay mình suốt. Một kẻ dù không hiểu tướng tay cũng hiểu mình và Khổng Tuyết Nhi nên như hai đường chỉ tay kia, dần dần xa cách mặt.
"Ngủ đi, ngủ ngon"
Hứa Giai Kỳ cẩn thận giúp em tẩy trang, cẩn thận tắt đèn để lui khỏi phòng, trở về chỗ của mình thu dọn đồ đạc.
Vốn nàng chẳng muốn vội vã đi làm gì, nhưng SNH48 bên kia đã sắp xếp cho nàng lịch trình công diễn để đón chào mình về hẳn hoi. Chuyến này đi đã ba năm, trí nhớ cơ bắp tuy rằng không dễ nhòa song vẫn phải luyện tập một phen.
Sớm muộn rồi cũng chia ly, thế thì dứt khoát gói ghém hết một lần. Ừ thì không nỡ, ừ thì vãng lai bao nhiêu lần nữa cuối cùng vẫn di dời đến bước này thôi.
"Chị đi đây"
Rất nhiều thứ đã được chuyển sang đường chuyển phát nhanh vậy nên lúc này còn thừa lại chỉ là chiếc vali cùng nàng qua vô vàn chuyến bay. Khổng Tuyết Nhi giúp nàng giữ cửa để đồ đạc được thuận tiện kéo lọt ra ngoài.
Hứa Giai Kỳ sớm biết Khổng Tuyết Nhi chắc chắn không tiễn mình ra phi trường, thậm chí là đoạn đường ngắn ngủi từ đây đi xuống lầu. Tình huống này có đảo ngược mà nói, nàng cũng thế, vì đâu tiện.
"Ừ, tới nơi nhớ báo cho em"
Như mọi khi cả hai tất bật lịch trình của riêng mình vậy, khác biệt duy nhất là Hứa Giai Kỳ sẽ không về nữa.
Khổng Tuyết Nhi mở ngăn tủ lạnh tìm lấy hai chai bia, đây có lẽ là thứ duy nhất nàng để lại. Em không thích bia lắm, nếm chả ra mùi lúa mạch mà chỉ toàn đắng nghét. Chẳng hiểu Hứa Giai Kỳ so sánh với mấy loại trái cây ra sao mà lại chọn thứ này, chị rõ ràng cũng sợ đắng biết bao.
Đời người đã đủ đắng lắm rồi, hà tất phải trên miệng lưỡi tiếp tục làm khổ mình?
Bởi sống bằng cái nghề này, đôi ba lời than thở có nặng nhẹ tới đâu thì ắt không tránh khỏi bị chê cười, bỉ bôi. Nhìn hào nhoáng thế kia, dẫu là ai tố khổ cũng không tới phiên họ phàn nàn về cõi sống. Nhưng phàm là sống, lẽ nào tẩu thoát được đau thương?
Từng cắm mặt rèn giũa mỗi bước nhảy từ thuở nhỏ, những mong có một ngày thỏa sức trên sân khấu ngợp đèn mà bên dưới là vô vàn ánh mắt nhìn chiêm ngưỡng. Ước mộng thuở ban đầu tựa thành công rạng rỡ nhưng mà ba năm này đi show ngó chừng còn nhiều hơn dấu chân trên đài diễn.
Hứa Giai Kỳ còn sân khấu để trở về, mà em, có thể về đâu đây?
Khổng Tuyết Nhi nhấp vào ngụm rượu lạnh, miệng lưỡi không xồng xộc mùi vị như dự liệu. Quả đắng sao bì nổi tâm hồn em chết đắng. Hứa Giai Kỳ sao có thể cứ thế mà ra đi? Cả một lời từ biệt cũng chả có.
Ranh giới giữa thần tượng xưa nay vốn nhập nhoà, tuy vậy, còn trong nhóm là còn cấm yêu đương.
Khổng Tuyết Nhi cho rằng Hứa Giai Kỳ tỏ tường những điều ấy. Mấy hôm mồ hôi đổ chen lấn hai tấm lưng giữa giờ phút giải lao trong phòng tập ánh ỏi, mấy hồi tay nắm tay sau bóng đèn sân khấu cứ chầm chậm mờ dần, mấy lần mắt đính chặt nơi cánh môi mấp máy mỗi khi nàng nói chuyện, mấy thì khoảng cách cụt chẳng bằng cái gang tay dễ dàng bị bắt gặp bất cứ ở nơi đâu, suy cho cùng tất cả những điều đấy là chân tình bắt buộc bị giam cầm để giữ gìn phần ước vọng lung linh, là nỗi lòng lén lút được đề tên - giá như được tự do, em sẽ ngay lập tức dùng mỗi bước chân đi lao thẳng tới ôm người, không ngập ngừng, không lo sợ thế nhân.