Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu

Chương 28: Kết Thúc / 2




"Bọn ta ác vậy đấy, cậu báo cảnh sát bắt bọn ta đi.!"

"Con đâu phải chưa từng giết người.!"

Xen lẫn trong âm thanh của TV là những âm thanh la hét của 4 nhân vật chính trên màng hình.

"Tắt, tắt ngay cho tôi"

"Tắt đi.!"

"Không tắt được.!"

"Ngắt dây điện.!"

Những âm thanh la hét nói tiếp nhau.

Người nhân viên làm theo lời Lục Cố nói, đi ngắt điện nhưng TV vẫn chiếu video tiếp tục. Cô cũng hơi bất ngờ. Ngắt điện rồi vẫn chiếu được là sao nhở.? Theo tình hình này thù chỉ có thể kết nối Bluetooth mới có thể chiếu tiếp. Nhưng David đã rời nước rồi mà.? Sao nhìn xung quang một hồi thì ánh mắt dồn vào một người nhân viên đang ngồi trước máy tính. Dù đội nón vào đeo khẩu trang nhưng cái mái tóc màu vàng đó không thể nhầm lẫn được.
Loading...


"David về nước rồi.?" Cô bất giác nói.

"Anh biết.!" Hàn Hạo Thiên trả lời.

Cô không hiểu là tại sao anh biết được nhưng cũng không tiện hỏi.!

Sau một màng video tự thú nhận của Lục Cố, Dương Bạch Mỹ và Tiêu Mặt Đằng thì tiếp theo là tới cái hồ sơ điều tra tội trạng của Tiêu Mặt Đằng. Lúc đầu mọi người dự định là sẽ chiếu nó lên màng hình TV nhưng nào ngờ anh David nhà ta lại đầu tư vào việc photo ra hàng trăm bản và cho người rải nó từ trên máy vòm. Các tờ giấy thú nhận tội được bay từ trên cao xuống có người lấy được lúc nó còn đang rơi, có người thì phải cuối người xuống lượm.

Để theo phong trào, Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm cũng cuối xuống nhặt lên. Trong đó là toàn bộ bằng chứng cho thấy Tiêu Mặt Đằng cho người giết Lý Hạo Thiên.

"Ngài Lục, những thứ này là thật sao.?"

"Ngài Lục, ngài thật sự giết em trai và em dâu mình vì tài sản à.?"

"Ngày không cảm thấy tội cho cô con gái 3tuổi và đứa bé mới 5 tháng đang nằm trong bụng của em dâu ngày à.?"

"Chuyện... chuyện... này không như mọi người nghĩ đâu... chúng...chúng tôi chỉ... chỉ đang diễn kịch thôi.!" Lục Cố hốt hoảng phân bua.

"Đúng...đúng vậy.!" Tiêu Mặt Đằng và Dương Bạch Mỹ cũng hùa theo.

"Cha, mẹ...và chồng tôi không như...vậy đâu... họ chỉ... đùa thôi.!" Lục Bạch Bạch nói.

"Đùa á.?" Mộc lão gia bước lên trên khu vực lễ đường, cướp chiếc micro từ cậu MC nói.

"Chào mọi người tôi là Mộc Châu, chủ tịch công ty Ngọc Vân (Ngọc là tên mẹ ruột của Mộc Tuyết Vân). Hôm nay tôi đứng lên đây là để nói ra một sự thật.!" Mộc lão gia điềm đạm.

"Sự thật, vậy ngài nói đi Mộc lão gia!" Đám phóng viên, nhà báo đứng ở dưới đang chờ Mộc lão gia nói để thu thập tin nóng.

"Đừng." Lục Cố hét lên rồi chạy về phía Mộc lão gia. Nhưng chưa chạm tới được Mộc lão gia thì đã bị Phong Thần chặn lại và đẩy ngã.

"Tôi là bạn thân của Lục Ngạn, chúng tôi chơi thân với nhau từ bé và còn từng hứa là nếu đứa con đầu lòng của 2 chúng tôi, 1 đứa là trai một đứa gái thì sẽ đính ước cho 2 đứa nó, nhưng tiếc rằng cả 2 đều là gái nên, chúng tôi nhận con của người còn lại làm con nuôi.! Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi cùng nổ lực làm việc và gây dựng công ty. 2, công ty hoạt động song song và bổ trợ cho nhau." Mộc lão gia nhưng một lúc rồi nói tiếp " 2 công ty ngày một lớn mạnh. Và nhiều sự ganh ghét từ kẻ ngoài cuộc bắt đầu nổi lên... Điển hình là Lục Cố đây. Tôi không biết là do có linh cảm trước hay sao mà người bạn thân của tôi Lục Ngạn đã viết di chúc cho đứa con gái nhỏ khi ông ấy còn rất trẻ. Lúc đầu tôi trách ông ấy lo xa, nhưng ông ấy chỉ cười nhạt.!" Mộc lão gia trầm ngâm. "Cho đến khi ngày định mệnh ấy, tôi nhận được thông báo rằng xe của vợ chồng họ mất lái lao xuống vực mất tích. Tôi không hiểu tại sao họ lại khẳng định là mất lái, sao một hồi truy hỏi thì biết được đó là do Lục Cố đây nói."


"Rồi sao nữa ạ.!"

"Đúng đấy kể tiếp đi.!"

"Không. Đừng, mọi người đừng tin.!"

"Chúng tôi tìm mãi không thấy, nhưng khi chia ra tôi lại tìm được. 2 thân ảnh bị kẹt trong xe. Người chồng ôm trọn lấy vợ mình, chắc là muốn bảo vệ vợ và con khỏi va đập. Dù có chết thì cũng để mình là người chết chứ không để vợ con. Haizzzz.!" Mộc lão gia thở dài. " Cậu bạn của tôi chết.! Còn vợ và con vẫn còn sống, nhưng cơ thể người vợ thì rất yêu, đứa con cũng vậy. Mang thai thêm 2 tháng thì sinh non và cô ấy đã chết khi vừa sinh xong đứa con...! Mộc lão gia điềm đạm nói, đôi mắt hơi ửng đỏ.

"Vậy đứa nhóc thì sao.? còn sống không.?"

"Đúng vậy, đúng vậy.!"

"Còn, năm nay cậu ấy vừa tròn 20 tuổi luôn.!" Mộc lão gia nói tiếp

"Cho chúng tôi gặp cậu ấy được không.?"

"Tiểu Thần.!" Mộc lão gia nói rồi đưa micro cho Phong Thần.

"Chào mọi người.! Tôi là Mộc Phong Thần à không phải nói là Lục Phong Thần chứ.!"

"Cậu nghĩ sau về cái chết của cha mẹ cậu.!"

"Vào năm tôi tròn 18t tôi mới biết được lai lịch thật sự của mình. Tôi cứ ngỡ tôi là đứa trẻ mồ côi, khi tôi biết tôi còn một người chị ruột thì tôi vui lắm.! nói rồi Phong Thần chỉ tay về phía cô và Hàn Hạo Thiên. Mọi người cũng nhìn theo hướng tay của Phong Thần.

Tới lúc cô diễn kịch rồi. Cảm xúc khi biết chi tiết về cái chết của cha mẹ mình và cách diễn xuất trời phú của cô làm mọi người nhìn vào chỉ thấy đau lòng.

Thân ảnh người con gái yếu đuối nước mắt lăn dài trên mặt. Cảm xúc đau khổ không nói thành lời. Đứng không vững phải dựa vào người đàn ông bên cạnh. Chiếc áo vest bản giới hạn cũng không còn nằm trên vai mà đã nằm trên tay người đàn ông ấy.!" Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang nắm chặt tay cô. Gương mặt cũng lo lắng không ngừng. Đó là tiểu thư của Mộc gia Mộc Tuyết.

"Tôi rất vui, nhưng khi nghe đến cái chết của cha mẹ tôi và cuộc sống của chị tôi, tôi lại cảm thấy rất đau buồn. Tôi hận, hận rằng bản thân mình quá vô dụng, không thể trả thù cho cha mẹ được.! Không bảo vệ cho chị được...! Phong Thần nói tiếp.