Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 21




Quanh đi quẩn lại. Vẫn là không nỡ để cô bị lộ thân phận và bị dân mạng phê phán bảo cô là tình nhân của Tử Văn. Vì lo cho em gái nên Tử Văn đành để cô ở lại và nói:“Bảo trọng nha Đậu Đậu. Nhớ chú ý sức khỏe, anh đi đây”

“Văn Ca! Bảo trọng ạ”

Tử Văn vừa đi vừa vẩy tay rồi ra xe. Cải trang rồi chui lên xe mà mấy phóng viên ở đó không hề hay biết là anh đã lên xe, vãn ngu ngơ đứng canh ở đó.

Cô phì cười, định lùi lại rồi đi vào trong thì đụng trúng một người. Cô vội cúi xuống xin lỗi, rồi bước đi thì người đó kéo cô lại:“Tự Uyên! Tên lúc nãy là ai?”

Anh dùng cái giọng đầy trách móc hỏi cô. Cô giật mình, thì ra là anh. Anh đã đứng trên ban công quan sát hết hành động của họ ở bên dưới.

Cô gượng gạo đáp:“Anh ấy là một diễn viên. Em là fan của anh ấy nên đi xin chữ kí”

“Em tưởng tôi bị mù chắc? Lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà là fan?” Anh ép cô vào bước tường:“Mau nói cho tôi biết quan hệ giữa hai người là gì?”

“Em đã nói rồi mà!! Anh ấy chỉ là thần tượng của em”

“Phóng sát hắn đi”

Cô nhăn mặt nghĩ trong lòng “Anh chắc anh phóng sát nổi Văn Ca không vậy?”

“Được rồi. Thả em ra đi em còn phải đi vào ăn nữa”

Cô đẩy anh ra nhưng anh vẫn cứ giữ chặt lấy cô:“Tôi lại muốn phạt em rồi”

“Gì ch…”

Chưa để cô nói xong anh đã hôn lên đôi môi hồng nhạt của cô. Anh điên cuồng khuấy đảo bên trong, chân cô như muốn rụng ra. Dù biết hôn như không thể theo kịp tốc độ của anh.

Cô đánh vào vai anh:“Dừng… dừng lại… ở đây đông người lắm… ưm…”



Anh dừng lại, kéo tay cô đi:“Vậy thì lên xe”

“Ý em không phải như vậy!”

“Kệ em”

Anh đưa cô ra xe, mở cửa rồi đẩy cô vào trong, anh đi vào và đóng cửa lại:“Vậy giờ hết đông chưa?”

“Bỉ ổi!”

“Tôi không thích ăn ổi”

Đ* m*! Tức chết bà đây rồi!?

Anh lại tiếp tục hôn cô, nụ hôn của tức giận. Xong, anh còn không quên cắn vào môi cô một cái cho hả giận:“Em thích tôi! Tôi không cho phép em thích người khác ngoài tôi. Phạt tới đây thôi. Về nhà!”

Cô tức giận, thổi phồng đôi má. Nhìn ra bên ngoài mà chẳng thèm nhìn mặt anh nữa. Tại vì cô đã giải thích (dù hơi giả dối) nhưng anh vẫn chẳng tin cô. Còn phạt cô vô lí.

Trên đường. Thấy cô cứ giận dỗi, anh đành nói thêm một câu:“Em còn làm trái nữa là tôi sẽ phạt em bằng hình phạt khác”

Khi tức giận quay lại:“Cứ hởi tí ra là anh đòi phạt em vậy hả? Lâm Huỳnh Thiên! Em không thèm thích anh nữa”

Anh nghe bảo cô không thích mình nữa thì lập tức dừng xe lại. Quay lại nhìn cô với ánh mắt cực kì đáng sợ:“Đậu Con! Em nói cái gì? Em nhắc lại một lần nữa cho tôi xem”

“Em nói là… Em sẽ không thích anh nữa”

“Được! Tự Uyên! Em to gan lắm”

Anh mở dây an toàn của cô ra rồi kéo cô nằm xuống đùi của mình. Đánh vào mông cô 3 cái:“Phải phạt em thật nặng! Ai cho em nói không thích tôi nữa hả?”



Cô ấm ức cực kì. Khóe mắt đã rưng rưng rồi òa khóc lên:“Em thích anh… nhưng anh không thích em thì… nên buông tay thôi”

Anh kéo cô dậy:“Ai nói tôi không thích em. Em thích, con tôi yêu em cơ”

Lời nói của anh khiến cô sững sờ, nghĩ lại thì… anh thích cô nên mới bảo cô không được thích người khác ngoài anh. Nhưng vô vẫn cực kì tức giận vì anh rất hay phạt cô vô lí.

Tự Uyên đẩy anh ra rồi mở cửa xe đi ra ngoài. Tự đi bộ về nhà, Anh còn đang đứng hình. Xuống xe, chạy theo cô:“Đậu Con! Em đứng lại đó. Lên xe đi. Khuya rồi lạnh lắm”

“Kệ em! Anh đi đi”

Anh định nắm lấy tay cô kéo cô lại. Cô liền nói:“Anh mà tới đây là em nằm ngủ giữa đường luôn cho anh coi”

Anh cực kì bất lực, không nói nên lời. Đành quay lại xe rồi lái xe đi theo cô suốt đoạn đường dài. Mà sức cô ghê thật, mang giày cao gót đi nãy giờ mà không dừng lại.

Còn anh lái xe theo sau mà cứ bấm còi liên tục, khiến cô cực đau đầu. Đành dừng lại, cởi giày cao gót ra cầm lên. Anh tưởng cô muốn ném anh nên anh tắt máy luôn. Ô tô tối thui.

Cô lại đi tiếp. Mặt đường bây giờ rất lạnh, nhưng đi giày cao gót này đau quá. Cô đành cởi ra rồi móc vào túi xách.

Vì lo cho cô, sợ cô cảm lạnh, váy thì cũng mặc mong manh nữa nên anh quyết định xuống xe. Đi lại gần cô rồi vác cô lên, bắt ép cô vào xe dù cô giãy giụa kịch liệt.

Anh vào xe, thắt dây an toàn lại cho cô, cô muốn bởi ra rồi chuồn xuống xe nhưng anh quát lên làm cô sợ hãi:“NGỒI YÊN!!”

“Nói nhẹ không muốn mà cứ thích phải nói to”

Cô ngồi im ru không dám động đậy. Anh nhìn cái vẻ mặt đó không nhị được mà quay mặt đi phì cười.

Anh cởi áo khoác ra rồi đưa cho cô. Bảo cô mặc vào, cảm cúm nữa thì mệt lắm. Cô lấy áo anh đắp lên người, anh cũng mau chóng lái xe đi.

Trên đường, cô đã ngủ mất tiêu. Anh thấy cô ngủ rồi thì dừng lại trước một quán bánh ngọt, mua vài cái và chút đồ ăn vặt cho cô tí về nhà, thức cô dậy ăn.