Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 161: Nhân Tình Trò Chuyện




Nói xong Diễm An An liền nhanh chóng tắt máy như sợ ba mình bắt lại vậy, cô hướng ánh mắt về phía Lạc Tu Minh nghi ngờ hỏi.

" Việc lần này ba em lên đây, có liên quan gì đến anh không đấy."

Lạc Tu Minh thấy được ánh mắt lạnh lùng như hỏi tội này liền vội xua tay sợ hãi nỏi.

" Chuyện này anh không biết, thật sự không liên quan gì đến anh."

Phải nói từ khi Diễm An An nói thích và muốn hẹn hò với hắn thì Lạc Tu Minh liền rất nuông chiều cô vô hạn cho dù muốn nói hắn thế nào đều được cả.

Bởi vì hắn biết đây chỉ là một phần tính cách của Diễm An An mà thôi một ngày nào đó nếu cô tỉnh lại thì chắc chắn sẽ không tốt với hắn như thế. Vậy nên những ngày tháng hạnh phúc này Lạc Tu Minh muốn ghi nhớ trong tim mình.

Mà Diễm An An thấy được vẽ mặt thành thật này của hắn cũng không nghi ngờ gì cả, sắc mặt Diễm An An khó hiểu nhìn Lạc Tu Minh hỏi.

" Anh cảm thấy chuyện này không quái lạ hay sao chứ ? Ba em từ trước đến giờ nào quan tâm đột xuất như thế chứ ?"

Hiện tại hai người đang ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại sang trọng này Lạc Tu Minh chỉ khoác trên người chiếc áo ngủ màu trắng xám, còn về phần Diễm An An càng chiều theo yêu cầu của Lạc Tu Minh mà rất táo bạo chỉ khoác một bộ độ chơi gợi dục mà lúc trước hắn ép cô bận.

Nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi Lạc Tu Minh chẳng còn ép buộc Diễm An An nữa mà là hắn nói mong muốn nhìn thấy dáng vẽ cô như thế . Mà Diễm An An thấy người mình yêu đòi hỏi như thế làm sao cô không chiều chuộng được cơ chứ nên đành làm theo mà thôi.

Đương nhiên những chuyện ân ái này Diễm An An rất là chiều chuộng hắn cho dù là muốn như thế nào cô đều cam tâm tình nguyện chẳng để ý đến việc xấu hổ hay mặt mũi gì cả. Đơn giãn bởi vì hai người đã có con rồi còn e ngại những việc như thế hay sao chứ.



Mà lại nói lúc trước cô bị Lạc Tu Minh cưỡi chẳng biết bao nhiêu lần nhưng những lúc hắn nhẹ nhàng và quan tâm đến cảm xúc của Diễm An An thì bản thân cũng chỉ thấy sung sướng về mặt thể xác mà thôi.

Nhưng hiện tại khi được hắn vuốt ve và âu yếm như thế thì Diễm An An cảm thấy từ thể xác lẫn tinh thần cô đều rất thỏa mãn không nói lên lời.

" Aaaa..đau, anh muốn giết chết em à ?"

Diễm An An rùng mình một cái vang lên một tiếng rất to bởi vì cô ăn mặt gợi cảm như thế nên từ tối hôm qua đến giờ Lạc Tu Minh luôn cắm nó trong người cô chẳng biết làm cho cô rung rẩy bao nhiêu lần.

Đến sau cùng hắn lại yêu cầu ngâm cái vật to lớn ấy ở bên trong nơi tư mật chậc hẹp ấy nên cô cũng cắn răng đồng ý. Bởi theo sự thông minh của Diễm An An thì sau một khoảng thời gian không cử động nó sẽ nhỏ lại và rời khỏi nơi tư mật của cô.

Nhưng càng khiếp sợ hơn là chẳng những nó không nhỏ lại mà còn to lớn đâm vào tận cùng nơi tư mật làm Diễm An An rùng mình kể cả trong giấc ngủ, vậy nên khi cô cử động như thế thì cái vật to lớn ấy vô tình đâm vào trong hết mức có thể làm Diễm An An trợn trừng lắm đau đớn.

Mà Lạc Tu Minh thấy khuôn mặt non nớt như học sinh của cô nhíu lại hắn vội rút cái vật to lớn ấy ra một phần ba rồi vội vàng nói.

" Anh không cố ý, em đừng giận có được không ?"

Diễm An An cảm nhận được cái kích thước dài và to lớn như thế này cô mới dễ chịu nên hừ lạnh một câu đáp.

" Em biết là anh không cố ý nên chẳng cần giải thích, anh đưa em đến gặp ba có được không ?"