Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 183: Ôn Nhu 6! (H+)




" Ây da...Đau...anh nhẹ một chút."

Khi cảm nhận được cái vật to lớn kia của Lạc Tu Minh đã vào một nữa thì sắc mặt Diễm An An từ trong mơ màng nhanh chóng tỉnh lại rồi chuyển biến thành tái nhợt không còn chút máu. Bởi vì cái vật to lớn ấy làm cho Diễm An An thốn tới tận óc thật sự nếu cứ cho hết vô như thế cô chắc chắn sẽ ngất mất.

Tuy rất thốn nhưng Diễm An An vẫn ngoan ngoãn đưa một bàn tay ra ôm nhẹ vào cặp mông căng tròn của mình mở rộng nơi tư mật kia ra một chút, Nhưng thực chất Diễm An An chẳng có ý tốt gì mà chỉ muốn dùng tay mình để làm một vết ngăn cảnh báo nếu như Lạc Tu Minh muốn cho vào hết thì sẽ trúng tay cô vậy nên không sao cả.

Mà một chút chiêu trò nhỏ này của Diễm An An làm sao qua mắt nổi một người như Lạc Tu Minh cơ chứ, hắn đây là thừa biết ý đồ của cô nhưng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng cho cái vật to lớn của mình tiến vào bên trong nơi tư mật đang ẩm ướt.

" A..Nhẹ thôi... Mẹ nó sao nó vẩn vào sâu thế cơ chứ ?"

" Hít...Em siết chặt như thế là muốn mưu sát chồng hay sao ?"

Diễm An An không nhịn được mà phát ra một câu thô tục làm cho Lạc Tu Minh giật nảy cả mình đôi mắt có chút tươi cười nhìn cô chẳng biết nói gì hơi ngoài một vài câu cửa miệng.

Tuy là Diễm An An đã dùng đủ mọi cách để không cho hắn vào hết toàn bộ nhưng mà chỉ một nữa cũng đủ làm cho đầu óc Lạc Tu Minh mê mụi rồi, bởi vì cái nơi tư mật ấm nóng đầy nước kia không ngừng siết chặt lấy cái vật to lớn của hắn làm bản thân duy chuyển cũng rất khó khăn.

Lạc Tu Minh thật sự rất nuông chiều Diễm An An nên phía dưới thân cái vật to lớn của hắn chậm rãi ra vào bên trong nơi tư mật đang ẩm ướt kia phong cảch rất là nóng bỏng, phía trên bàn tay hắn không chịu thua kém mà đưa lên vuốt ve lấy thân thể rồi dừng lại trên đôi gò bồng đào căng tròn của Diễm An An mà xoa bóp.



Cái đầu hắn ôn nhu cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc gáy ngọc trắng noãn kia của Diễm An An, chiếc lưỡi tinh xảo vươn ra tham lam l.iếp l.áp những tất da thịt kia giống như đang thưởng thức món ngon nhất đời mình vậy.

 "Ưm...Thật sự không chịu nổi rồi."

Chẳng biết là trôi qua được bao lâu trong lòng Diễm An An như có từng dọc điện chạy khắp người làm thân thể cô tê rần chẳng còn một chút ý thức gì, một tia dễ chịu chạy khắp đầu óc Diễm An An cơ thể bất giác co giật dữ dội phía dưới nơi tư mật dòng nước như thác lũ mà chảy ra ngoài làm ướt cả chiếc ghế sofa.

Diễm An An trên tráng có mồ hôi nhể nhại toàn thân vô lực nhưng vẫn cố rướng về phía trước có bụng mình bám vào thành ghế sofa mới thở phào nhẹ nhỏm. Tuy là rất mệt nhưng cặp mông căng tròn của Diễm An An vẫn cố ý vểnh cao ra phía sau vì cô biết cái tên kia chưa được thỏa mãn.

Hiểu được dụng ý của Diễm An An hắn liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tấm lưng trần truồng thon dài của cô một cái rồi ôn nhu nói.

" Hay là chúng ta đổi tư thế khác đi, em ngồi lên người xoay mặt về phía anh là được."

Nói xong Lạc Tu Minh điều chỉnh tư thế bản thân ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại tựa lưng vào phía sau thành ghế đứa ánh mắt mong chờ về khuôn mặt đang ửng hồng của Diễm An An.

Diễm An An sắc mặt ửng đỏ có chút mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn bò đến chậm rãi mà ngồi trên người hắn, cô ngồi trên chiếc eo rắn chắt của Lạc Tu Minh mà hướng ánh mắt châm chú nhìn vào khuôn mặt điển trai ấy như đợi chỉ thị vậy.