Tháng trước Túc Mộc Trà có đi thi tuyển tiếp viên hàng không của hãng S\-airlines khi đi về nhà sau buổi sinh nhật thì cô nhận được giấy báo đã trúng tuyển rồi, cô vui mừng vì đã đạt được ước mơ bấy lâu nay ao ước.
Cô lấy phone ra gọi về cho mẹ báo tin vui
1 tuần sau cô đi huấn luyện bay. Dường như tin vui này đã làm cô vơi bớt đi nỗi nhớ của cô dành cho anh. Từ lúc về đến giờ hai người chưa gọi cho nhau lần nào
Bên này, Triệu Mạnh Quân cũng đang đi công tác bên Mỹ phải cả tháng nữa anh mới về, trong lòng anh rất nhớ cô nhưng cũng không gọi, anh đợi khi đi công tác về anh sẽ cho cô gái nhỏ một bất ngờ
Rồi thời gian nửa tháng đã trôi qua, ngày nào cô cũng mong đợi cuộc gọi từ anh nhưng sự mong đợi này chỉ dừng lại là sự mong đợi thôi. Cô thất vọng nghĩ “chắc mọi cảm xúc chỉ là nhất thời, anh sẽ quên mình thôi, bỏ đi” cô não nề trấn an bản thân
Ngày qua ngày cô đi huấn luyện bay, anh đi làm khoảng cách địa lý quá xa nhưng trái tim họ vẫn luôn âm thầm hướng về nhau.
Hôm nay cô rủ đám bạn thân của mình đi chơi, đã lâu rồi kể từ khi cô đậu tiếp viên hàng không thì thời gian gặp mặt bạn bè cũng không có nên hôm nay nhân dịp có ngày được nghỉ cô gọi mọi người tụ tập một tý.
Cũng vẫn như thường lệ Trương Quốc Thiên ghé đến nhà chở Túc Mộc Trà, Hàn Nam chở Mẫn Hàn Nhi.
Bọn họ cùng nhau đến một quán ăn lề đường mà khi đi học bọn họ vẫn thường hay ăn. Đồ ăn chỗ này vừa ngon vừa rẻ, chủ quán quá quen mặt những con người này vì ngoại hình và tính cách dễ gần của họ không chảnh choẹ như những cậu ấm cô chiêu khác.
Họ nói chuyện vui vẻ với nhau. Mẫn Hàn Nhi lên tiếng hỏi Túc Mộc Trà “này, mày nói thật đi, mày có người yêu rồi phải không?”
Túc Mộc Trà lắp bắp nói “ai...ai bảo mày vậy, làm..m gì có” cô quay mặt qua chỗ khác nghĩ ngợi “chỉ là tao đơn phương người ta thôi”
Hàn Nhi tra hỏi “không có sao lại lắp bắp rồi trốn tránh thế kia, giờ mày còn đâu tụi tao những chuyện này ư. Nói để còn chúc phúc chứ”
Mộc Trà đáp “nếu có tao sẽ nói mà nhưng thực sự giờ chưa có thật”
Hàn Nam quay qua húc vai Trương Quốc Thiên “người ta chưa có người yêu kìa, hốt nhanh kẻo mất giờ”
Quốc Thiên quay qua lườm Hàn Nam “thằng điên này mày nói linh tinh gì đây”
Trong lòng Quốc Thiên cũng muốn lắm nhưng sợ Mộc Trà sẽ không chấp nhận rồi mất luôn tình bạn này. Thôi cứ âm thầm mà ở bên cô thôi
Túc Mộc Trà nói tiếp “sao tự nhiên mày lại hỏi tao thế?”
“Tại tao thấy bữa nay mày cứ như người trên mây ấy, trên instagram cũng toàn đăng mấy thứ yêu đương lên nên tao nghi thôi” Hàn Nhi miệng vừa ăn vừa nói
“Mày yêu rồi nên nghĩ ai cũng như mày đấy” Mộc Trà trả treo
“Ừ coi như mày đúng”
Bên Mỹ, anh vừa ăn sáng xong, anh lại nghĩ xem nay cô gái nhỏ của anh đang làm gì, đang bên cạnh ai, đã quên anh chưa hay vẫn nhớ anh. Càng nghĩ anh càng phải cố hoàn thành nhanh công việc của mình để cố gắng về sớm với cô. Nói rồi anh lại lao vào làm việc như con thiêu thân
Cuối cùng cũng xong 1 tháng công tác của anh. Triệu Mạnh Quân nhanh chóng thu xếp hành lý ra luôn phi cơ riêng của gia đình anh để trở về nước, trong lòng mong muốn gặp Mộc Trà không thôi
Túc Mộc Trà hiện vẫn đang trong buổi đào tạo, lúc này một anh phi công cũng trong buổi đào tạo bay đến và ngỏ ý rủ cô đi ăn tối đây là Daniel. Trước đó Cô và Daniel cũng đã làm quen và trò chuyện với nhau vài lần
Hai người nói chuyện rất hợp thế nên càng ngày mối quan hệ bạn bè càng trở nên thân thiết hơn
Daniel “Mộc Trà tối nay cô rảnh chứ, tôi muốn mời cô ăn cơm”
Mộc Trà “ok Daniel, vậy tối mấy giờ chúng ta có thể đi?” Cô hỏi
Daniel “7h30 tôi sẽ tới đón cô. Được chứ??” anh cười tươi hỏi cô
Mộc Trà “được thôi Daniel, hẹn gặp lại anh sau”
Sau đó cô lái xe về nhà chuẩn bị một chút cho cuộc hẹn tối nay. Cô quyết định sẽ chọn một chiếc đầm màu xanh lam nhẹ nhàng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô. Mộc Trà là người không thích makeup nên chỉ bôi son và kẻ eyeliner thôi nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Cô chuẩn bị xong cũng đã gần 7:30 vừa đúng lúc Daniel gọi cô đi xuống. Vừa bước xuống Daniel như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô, bình thường chỉ thấy cô mặc đồng phục hãng bay, giờ thấy cô mặc váy trong mắt Daniel cô trông như nữ thần.
Thấy anh cứ đứng ngẩn ra, Mộc Trà khuya tay gọi “Đi thôi nào”
Daniel mới hoàn hồn lại, mở cửa xe cho cô rồi hai người đi đến quán ăn.