Bảo Bối Tiếp Viên Hàng Không Của Chàng CEO

Chương 12:Gặp lại




Đi một lúc thì cũng đến một nhà hàng có view bên cạnh bờ sông, không gian quán lãng mạn, hầu như những người đến quán phần lớn là các cặp đôi.
Bước vô Mộc Trà có chút không thoải mái “tại sao Daniel lại chọn nhà hàng như này chứ?”
Đi đến bàn đã được đặt sẵn, Daniel kéo ghế cho cô ngồi. Phục vụ bắt đầu đưa menu cho họ chọn món
Trong suốt bữa ăn có cô cảm nhận được sự ân cần chu đáo mà Daniel dành cho cô, đãng lẽ ra cô phải vui vì điều đó mới phải nhưng không, cô cảm thấy có chút không thoải mái. Cô không muốn cô và Daniel vượt quá giới hạn bạn bè. Cô như đề phòng với tất cả chỉ trừ 1 người...

Trong bữa ăn nếu Daniel hỏi thì cô mới trả lời chứ cô cũng không buồn mở miệng ra nói. Cứ thế rồi buổi ăn tối cũng trôi qua trong tẻ nhạt nhưng chắc chỉ Daniel thấy vui...

Ăn xong Daniel chở cô đi dạo quanh thành phố lúc phố đã lên đèn, ngoài đường nhìn các cặp đôi nắm tay nhau đi hẹn hò mà lòng cô có chút nghẹn lại, cô lại nghĩ về anh.

Lúc Daniel chở cô về nhà thì lúc đó đã 10h đêm.
“Đến nhà rồi, tôi vào nhà đây và cảm ơn anh vì bữa tối” Mộc Trà nhẹ nhàng nói
Daniel “tôi mong chúng ta sẽ có nhiều buổi ăn tối hơn nữa, hôm nay tôi rất vui” anh tươi cười nói

Tạm biệt nhau xong cô bước xuống xe định bước vào căn hộ thì đột nhiên đằng sau lưng cô phát lên giọng nói quen thuộc “Mộc Trà”
Cô quay lưng lại “đúng là gương mặt mà cô nhớ nhung suốt một tháng qua đây rồi nhưng sao giờ anh lại xuất hiện ở đây làm gì?, suốt thời gian qua anh ở đâu? Sao không liên lạc cho cô” cô có hàng vạn suy nghĩ trong đầu cần được giải đáp
Triệu Mạnh Quân thấy cô gái nhỏ đứng đơ ở đấy, lặng lẽ tiến đến gần, anh biết hiện tại cô gái của anh đang hoang mang lắm.
“Chào em, lâu quá không gặp” anh mỉm cười nói
“Chào anh, lâu quá không gặp” cô vừa nói dứt câu nước mắt từ đâu cứ chảy liên tục làm cô không kiểm soát được. Thực sự cô không muốn khóc trước mặt anh một chút nào... nhưng khi nhìn thấy gương mặt đấy bao nhiêu uất ức, tủi thân theo dòng nước mắt mà thi nhau tuôn ra
Thấy cô khóc anh nhanh chóng ôm cô vào lòng vỗ về “nín đi nào, ở dưới đây lạnh lắm chúng ta lên nhà rồi anh sẽ nói hết cho em, được chứ??”
Mộc Trà nín khóc gật đầu

Cô mở cửa nhà mời anh vào, đây là lần đầu tiên anh bước vào căn hộ của cô. Căn hộ nhỏ nhắn nhưng đầy đủ nội thất, gọn gàng và sạch sẽ.
Mộc Trà nói “anh ngồi ở đó đi, tôi đi lấy nước” cô nói rồi tay chỉ đến bộ sopha đặt giữa phòng khách
Triệu Mạnh Quân đi đến sopha đợi cô lấy nước
Lúc sau trên tay Mộc Trà cầm 2 chiếc cốc nước trà nóng đưa cho anh một cốc

Họ cứ ngồi cạnh nhau uống trà như thế được 5 phút Mạnh Quân lên tiếng “em có gì thắc mắc cứ hỏi đi”
Mộc Trà “một tháng qua anh đã đi đâu?”
Mạnh Quân “anh đi công tác bên Mỹ”
Mộc Trà rất muốn hỏi là tại sao anh không liên lạc với em nhưng rồi cô nghĩ “cô là gì của anh mà lại được quyền hỏi câu đấy”thế là cô im bặt không hỏi thêm nữa.
Mạnh Quân biết cô đang nghĩ gì liền nói “anh không liên lạc với em không phải vì anh không nhớ em mà là vì anh muốn thử xem em thật sự có tình cảm với anh không” anh thẳng thắn nói “nói anh biết nào Mộc Trà, em có nhớ anh không?”
Mộc Trà nghe xong mắt ngập nước nhưng môi vẫn mỉm cười từ tốn thừa nhận “có, em có nhớ anh, mỗi ngày...”
Mạnh Quân nghe xong ôm chầm lấy cô “anh cũng nhớ em, rất rất nhớ em, xin lỗi vì đã để em chờ lâu”anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên mái tóc cô
Nghe được lời nói từ anh, cô bật khóc nức nở “tên xấu xa, sao anh không gọi cho em, có biết em chờ điện thoại của anh từng ngày không hả” cô vừa nói vừa đấm nhẹ vào lưng anh trách móc
Mạnh Quân cảm thấy ấm áp trong lòng “là anh không tốt, từ nay sẽ không để em đợi nữa. Ngoan đừng khóc, em khóc anh đau lòng lắm”anh vừa nói tay vừa xoa tóc cô, ôm thật chặt bảo bối trong lòng mình

10p sau Mộc Trà mới nín khóc, cô ngước mặt lên đưa tay chạm vào gương mặt mà cô nhớ nhung, sờ vào cái mũi thẳng tắp, sờ vào làn da mịn màng, sờ vào đôi mắt đã làm cô mê mẩn và chiếc môi đã từng là của cô.

Triệu Mạnh Quân áp sát mặt mình vào mặt cô, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi mềm mại mà anh nhớ nhung cả tháng trời. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, anh mút cánh môi trên, rồi lại cánh môi dưới, anh đưa lưỡi vào khoang miệng thơm tho của cô để cảm nhận hương vị ngọt ngào ấy
Mộc Trà cũng chìm đắm vào nụ hôn cuồng nhiệt. Cứ thế họ hôn nhau mà quên trời đất, cuốn lấy nhau để giải toả sự mong mỏi bấy lâu
Anh cần cô, cô cần anh. Hai người cần nhau

Trong suốt chuyến đi Mỹ anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh muốn quên đi chuyện quá khứ, anh muốn mở lòng mình cho cô gái nhỏ của anh, anh muốn bên cô che chở cô và làm cô hạnh phúc

Đột nhiên tiếng phone vang lên, anh nghe máy vì khoảng cách gần thế nên cô có thể nghe được đây là giọng của phụ nữ. Thấy anh nói chuyện điện thoại rất vui vẻ, cô gái nhỏ như bực bội
Anh đang ôm cô cô liền có ý đẩy ra, anh lại càng ôm chặt hơn. Cúp máy, anh nâng cằm cô lên bắt cô phải nhìn anh “em là ghen phải không?”
“Em làm gì dám ghen, có là gì của anh đâu” cô phụng phịu nói
Mạnh Quân “em hiện tại là đang thấy mình chưa là gì của anh phải không?” Anh nhéo má cô
Mộc Trà đáp “chả lẽ em nói sai sao”