Bảo Bối Tiếp Viên Hàng Không Của Chàng CEO

Chương 15:Quá khứ của Triệu Mạnh Quân




Sau một màn hỏi thăm sức khoẻ và tặng quà, bác giúp việc từ bếp đi ra “mời mọi người vào ăn cơm, cơm nước đã xong xuôi hết rồi ạ”
“Mộc Trà vào ăn cơm thôi cháu” mẹ anh niềm nở nói.

Vừa bước vô phòng ăn, Mộc Trà đã nhìn thấy trên bàn ăn bày lên rất nhiều món trông rất ngon mắt, cô đếm sơ sơ cũng phải chục món cho 5 người ăn

Trong bữa ăn mẹ anh liên tục gắp đồ ăn cho cô vì sợ cô ngại, làm cô gái nhỏ ăn không kịp, chỉ phút chốc đồ ăn trong bát cô đã chồng chất lên nhau.
Mẹ anh hỏi chuyện cô “Mộc Trà à ba mẹ con làm nghề gì vậy?”
“Dạ ba con mất sớm, mẹ con đang buôn bán dưới quê ạ, gia đình con không khá giả lắm nhưng may mắn sao lên thành phố học con lại được mọi người chú ý và cũng kiếm được tiền để tự nuôi bản thân” Mộc Trà nói.
Ba anh nói “vậy con thực sự có nhiều điểm chung với bác gái đấy”
Mẹ anh mỉm cười “ba bác cũng mất sớm, bác cũng chỉ còn mẹ và bác cũng sinh ra tại vùng nông thôn nghèo. Sau này lên thành phố để đi làm thì bất ngờ gặp được ba của thằng Quân, rồi dính tới giờ luôn đó”
Mẹ anh nói tiếp “nhà bác không quan trọng thứ gọi là môn đăng hộ đối, chỉ cần con cái bác cảm thấy hạnh phúc là được”
Giờ thì cô đã hiểu tại sao mà cả chị Yến Tử và Mạnh Quân mặc dù gia thế khủng nhưng lại rất giản dị, hoà đồng với mọi người
Mẹ anh bắt đầu trêu chọc “vậy bác cháu mình cũng cao tay nhỉ, thu phục được đàn ông có danh tiếng đâu phải đơn giản”
Cả nhà bắt đầu cười phá lên
Bữa cơm vui vẻ cứ thế trôi qua trong tiếng cười và niềm hạnh phúc

Ăn cơm xong cả nhà ra sân vườn để ngồi uống trà với nhau, mẹ anh bắt đầu kể lại kỉ niệm mà ba anh đã tán bà khổ cực như thế nào. Rồi kể chuyện sinh anh ra
“Ngày xưa bác sinh thằng Quân ra rất khó, bác sĩ bảo đến ngày sinh rồi vẫn không chịu ra, đến khi ra rồi lại chăm khó, lớn lên thì mặt nó cứ lạnh tanh”

Ngồi nói chuyện một lúc thì mẹ anh và cô đi dạo xung quanh vườn, mẹ anh nắm tay cô nói “Bác thực sự mong thằng Quân và con sẽ hạnh phúc bên nhau, lâu lắm rồi bác mới thấy nó hạnh phúc như vậy”

Mắt bà xa xăm kể lại chuyện xưa “cách đây 3 năm nó có quen một cô gái tên Linh Hương, nó yêu cô bé đó rất nhiều một phần là do chưa từng yêu ai, thế nên dành hết sự yêu thương cho Linh Hương nhưng cô bé đó đột nhiên lại bỏ đi du học mà lại không nói với thằng Quân một tiếng nào, lời tạm biệt cũng không có, cứ thế mà đi thôi. Khi không liên lạc được cho cô bé đó 1 tuần trời Quân như phát điên lên, đi đến mọi nơi để tìm cô bé nhưng rồi cũng hay tin cô bé đã đi du học rồi. Nó đã tự dằn vặt bản thân rằng tại sao lại bỏ nó đi mà không nói một lời nào, nó tự giam cầm bản thân nó trong phòng cả tuần trời không tiếp xúc với ai, suốt ngày suốt đêm chỉ uống rượu, rồi bác phát hiện nó đã ngất trong phòng do không chịu ăn uống gì và cả do rượu nữa. Rồi sau khi từ bệnh viện về, nó như thay đổi thành con người hoàn toàn khác, ít nói hơn, lạnh lùng hơn và không còn mở lòng hay yêu đương ai suốt 3 năm nay, cho tới khi nó gặp con. Thế nên bác mong con sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương lòng cho nó” bà nghẹn ngào nói
Mộc Trà đã kịp tiêu hoá hết mọi chuyện và cảm thấy yêu thương người đàn ông của mình hơn. Cô nắm chặt tay bà nói “bác yên tâm, con sẽ cố gắng bù đắp lại đoạn tình cảm đã bị tổn thương của anh ấy, chỉ cần anh ấy còn cần con, con sẽ ở bên anh ấy”
Bà ôm chầm lấy cô “cảm ơn con”

Mới thế đã 9h tối rồi, cô và anh chào ba mẹ anh rồi trở về nhà. Trên xe Mạnh Quân hỏi cô “nãy mẹ anh đã nói gì với em mà lâu thế?”
“Chuyện phụ nữ thôi mà” cô cười tươi nói

Anh chở cô về đến nhà, hai người chào tạm biệt nhau
Thế là kết thúc một ngày với biết bao điều bất ngờ với cô nhưng giờ cô phải đi ngủ để mai còn có sức đi học nữa