Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 80: Mưa gió sắp đến




Trong số những món quà mà Diệp Chuyết Hàn nhận được, hoa hồng 9 tệ là món có giá trị ít nhất. Nhưng hắn lại cẩn thận cắm vào bình thủy tinh, đặt ở ban công, nơi có ánh sáng tốt nhất trong biệt thự.

Lúc nói với Kỳ Lâm “cậu tặng tôi một đóa hoa đi”, hắn thấy trong mắt cậu xẹt qua một tia kinh ngạc.

Không nên yêu cầu một món quà như vậy sao?

Diệp Chuyết Hàn không mong chờ quà sinh nhật giống mọi người, cũng không thiếu thứ gì. Kỳ Lâm hỏi hắn muốn quà sinh nhật gì, hắn liếc mắt một cái thì thấy cô bé ngồi cạnh thùng hoa kia.

Nếu Kỳ Lâm không muốn tặng hắn hoa thì hắn cũng không biết mình muốn thứ gì.

Diệp Chuyết Hàn đang định nói “hay là thôi đi” thì thấy Kỳ Lâm chạy như bay về phía cô bé, khi quay lại trong tay đã cầm thêm một bông hồng.

“Tiểu Long ca, sinh nhật vui vẻ!”

Hoa hồng đỏ tươi. Chóp mũi của Kỳ Lâm vì lạnh mà hơi phiếm hồng.

Hắn cảm thấy rất đẹp, nói “cảm ơn”, lại không nhận hoa ngay.

Kỳ Lâm: “Hả?”

“Cậu cầm đi.” Diệp Chuyết Hàn mỉm cười nói.

Đồng tử Kỳ Lâm hơi mở to, “Tôi cầm?”

Hắn lại cười, “Rất hợp với trang phục và mũi của cậu.”

Vì để chúc mừng, Kỳ Lâm mặc một cái áo khoác màu đỏ rực, màu sắc tươi tắn khiến làn da cực kỳ trắng, chóp mũi hồng hồng cũng rất hấp dẫn.

Kỳ Lâm ngạc nhiên một lát mới phản ứng lại, cạn lời cười: “Tiểu Long ca, cậu đang nói đùa đúng không?”

Diệp Chuyết Hàn chớp mắt, mím môi, không nói chuyện.

“Một chút cũng không buồn cười.” Kỳ Lâm cố ý nói, “Thật lạnh.”

“Không buồn cười sao?” Đáy mắt Diệp Chuyết Hàn hơi ảm đạm, nhưng Kỳ Lâm không chú ý.

“Tôi phát hiện gần đây cậu rất thích nói đùa.” Kỳ Lâm giữ lại nửa câu không nói – tuy rằng rất vụng về nhưng lại rất đáng yêu.

Có vẻ đây là “tác dụng phụ” khi thích một người.

Khi thích một người, cho dù hắn nói chuyện rất nhàm chán cũng sẽ cảm thấy thú vị.

Lần này gặp lại, Kỳ Lâm phát hiện Diệp Chuyết Hàn hơi khác hồi nghỉ hè, nói nhiều, nói xong đôi mắt sẽ thấm đẫm ý cười nhìn cậu. Trước kia đa số thời gian Diệp Chuyết Hàn giữ mặt lạnh cũng đã đẹp đến kinh thiên động địa, hiện tại cười một cái là lại vuốt ve tim cậu một cái.

“Thật sự rất lạnh à?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.

Thực sự rất lạnh, Kỳ Lâm nghĩ, lại cảm thấy hôm nay nên cho người có sinh nhật một chút mặt mũi, vì thế nói: “Cũng không hẳn là rất lạnh.”

Ngừng một lúc, cậu bổ sung: “Vẫn có những lúc buồn cười.”

Đuôi mắt Diệp Chuyết Hàn cong cong, có vẻ rất vừa ý với câu trả lời này.

Hoa hồng ở bình thủy tinh không tồn tại được lâu, sang ngày thứ ba đã héo. Diệp Chuyết Hàn cắt hoa hồng trong vườn thay thế cho bông hồng khô héo kia.

Việc học tập trên trường và vẽ tranh quá bận rộn, Kỳ Lâm không có thời gian đến biệt thự Thần Giang, đương nhiên không biết ở nhà Diệp Chuyết Hàn lúc nào cũng có một bình hoa tươi nở rộ.

Giữa tháng 11, kiểm tra giữa kỳ tới, Kỳ Lâm phải cân cả hai việc, hơn nữa trong lòng còn cất giấu một bí mật, thành tích xuất hiện sự suy giảm nhẹ.

Lão Lưu cho rằng cậu lại một lần nữa đặt trọng tâm vào mỹ thuật, tìm lên văn phòng tâm sự.

Kỳ Lâm biết rõ, vẽ tranh chỉ là cái cớ. Nửa tháng này đi học cậu thường xuyên mất tập trung, nhớ về bộ dáng lãnh đạm của Diệp Chuyết Hàn, rồi lại nhớ đến bộ dáng ôn hòa dịu dàng.

Khi Diệp Chuyết Hàn nói muốn một bông hoa hồng, cậu suýt chút nữa đã thổ lộ.

Nhưng thần sắc Diệp Chuyết Hàn rất thản nhiên, không khác gì lúc nói câu “cậu mời tôi uống nước có ga đi” hoặc “cậu mời tôi ăn cơm chiên đi”.

Kỳ Lâm nghĩ, thật may là mình đã kiềm chế được.

Diệp Chuyết Hàn khác cậu và khác tất cả bạn bè của cậu. Diệp Chuyết Hàn là một thiên tài, suy nghĩ của thiên tài rất khó đoán, ví dụ như nói muốn một đóa hoa hồng thì chính là muốn một đóa hoa hồng, không có ý gì khác.

“Thầy không ngăn cản em học vẽ tranh.” Lão Lưu nói, “Nhưng hy vọng em có thể cân bằng tốt việc học và việc vẽ, cuối học kỳ vừa rồi không phải em đã làm rất tốt sao? Thử trở lại trạng thái học tập lúc đó xem?”

Kỳ Lâm đáp ứng lão Lưu.

“Haiz, muốn hói luôn!” Lão Lưu là một chủ nhiệm lớp thích nói nhiều, đặc biệt rất thích nói chuyện phiếm với học sinh.

Kỳ Lâm vừa nghe đã cười rộ lên, “Tóc thầy dày như vậy, hói chỗ nào chứ?”

“Sắp hói đến nơi rồi!” Lão Lưu nói, “Trò thụt lùi, lớp trưởng và lớp phó học tập cũng thụt lùi, haiz, sao lại không hẹn mà gặp nhau như thế?”

Nụ cười của Kỳ Lâm cứng đờ.

Lão Lưu vẫn chưa biết, lớp trưởng và lớp phó học tập bắt đầu yêu nhau từ kì nghỉ hè, hiện tại đang đắm chìm trong tình yêu học đường cuồng nhiệt.

Cho nên là chuyện yêu đương này thật sự rất ảnh hưởng đến thành tích, đến cả hạng một hạng hai của lớp cũng không thoát được.

“Em về đi, lần sau cố gắng kéo thứ hạng lên.” Lão Lưu xua tay, bưng chén trà lên uống, “Sợ nhất là học sinh yêu đương, hai trò kia chắc là sẽ không, thầy chỉ lo lắng em thôi, vì em rất đẹp trai.”

Kỳ Lâm: “….”

Ngài có hiểu lầm gì với hội soái ca vậy?

Lão Lưu nhìn phản ứng của cậu, trong lòng giật mình, “Từ từ, em thật sự đang yêu đương à?”

Kỳ Lâm chột dạ phủ nhận, “Ngài đừng tự dọa chính mình.”

Lão Lưu nửa tin nửa ngờ, “Thật không đó?”

Kỳ Lâm chỉ có thể cam đoan, “Thật sự không có! Em muốn thi vào Mỹ Viện tốt nhất thủ đô, lấy đâu ra thời gian yêu đương?”

Lão Lưu vỗ vỗ ngực, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”

Sự việc này đã gõ trong lòng Kỳ Lâm một hồi chuông cảnh báo.

“Cậu giải được câu này không?” Một buổi tối mùa đông, Diệp Chuyết Hàn đẩy đề thi vật lý đến trước mặt Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm đang sầu vì chuyện tình yêu, chuyện học hành, chuyện tương lai. Người ta thường nói thiếu niên hiếm ai phải nếm vị buồn đời, cậu lại được nếm đủ.

Giữa trưa và buổi tối cuối tuần cậu và Diệp Chuyết Hàn lại cùng nhau làm bài tập.

Liếc mắt nhìn đề, Kỳ Lâm cho rằng mình nhìn lầm rồi, tập trung nhìn lại, thật sự là vật lý.

“Cậu…” Kỳ Lâm khiếp sợ nói, “Từ khi nào cậu bắt đầu giải đề vật lý?”

Diệp Chuyết Hàn cười khẽ, lộ ra sự đắc ý, “Được một thời gian rồi.”

Kỳ Lâm đập đầu vào bàn, lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch của người phàm và thần tiên.

Tuy rằng cậu là lớp trưởng đại diện môn vật lý nhưng bình thường làm đề chỉ là để “hun đúc tình cảm”, chưa từng có ý định tham gia cuộc thi nào.

Đề kiểm tra học kỳ và đề thi quốc gia chân chính có khoảng cách rất lớn, cậu có cảm giác đang bị suy sụp khi gặp phải một đối thủ mạnh.

“Cậu muốn ngược chết tôi à?” Một nửa mặt của cậu dán vào bàn, đau khổ nhìn Diệp Chuyết Hàn.

Đường nhìn không chạm nhau, Diệp Chuyết Hàn phối hợp nghiêng đầu theo cậu, “Tôi đang muốn hỏi cậu một câu.”

“Hả?” Kỳ Lâm lập tức phấn khích.

Ai có thể nghĩ tới chứ, trước nay đều là Diệp Chuyết Hàn giảng cho cậu, không ngờ lại có lúc cậu giảng cho Diệp Chuyết Hàn!

Chỉ sợ đến cậu cũng không giải được!

Kỳ Lâm vội vàng cầm bút, đọc xong lập tức nhẹ nhõm.

Đề này mấy hôm trước cậu có gặp rồi, rất khó, tuy rằng cậu không thể giải ra nhưng đã đọc qua cách làm rồi!

“Là thế này.” Kỳ Lâm hắng giọng, ngồi nghiêm túc hơn bao giờ hết, bắt đầu giảng cho Diệp Chuyết Hàn câu hỏi đầu tiên và cũng là câu duy nhất.

Mười lăm phút sau, thầy Kỳ “thâm tình” nhìn học sinh của mình, “Hiểu chưa?”

Tôi có thể giảng lại cho cậu một lần nữa – cậu rất muốn nói câu này, bởi vì Diệp Chuyết Hàn đã nói với cậu rất nhiều lần rồi.

Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Khi cậu giảng được một nửa, tôi lại có một ý tưởng mới.”

Kỳ Lâm: “…..”

Diệp Chuyết Hàn không cảm nhận được áp suất không khí đang dần thay đổi, lấy cây bút trong tay Kỳ Lâm, “Có thể sẽ rút ngắn được vài bước.”

Kỳ Lâm muốn khóc.

Tại sao cậu lại luẩn quẩn trong lòng muốn giảng bài cho một thiên tài?

Thậm chí Kỳ Lâm còn hoài nghi vừa rồi Diệp Chuyết Hàn cố ý hỏi cậu!

Diệp Chuyết Hàn không biết những suy nghĩ lòng vòng trong đầu Kỳ Lâm, một lòng một dạ giải đề, thật sự dùng ý tưởng mới giải ra được đáp án chính xác.

Kỳ Lâm cũng không rảnh rỗi. Khi Diệp Chuyết Hàn giải đề, cậu chống cằm ngắm Diệp Chuyết Hàn.

Không tỏ tình, tương lai không rõ, càng không biết Diệp Chuyết Hàn có thích mình hay không. Thiếu niên không dễ thỏa mãn nhưng cũng rất dễ thỏa mãn, ví dụ như giờ phút này được ngắm Diệp Chuyết Hàn như vậy, tim Kỳ Lâm tràn đầy sức sống.

Trước kia cậu cảm thấy mình rất tiêu sái*, bây giờ lại tiêu sái không nổi.

(*tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao thoát tục, không dính bụi trần)

Yêu đơn phương khiến cậu lo được lo mất, cảm thấy cứ vậy thôi là đủ rồi, lại cảm thấy không đủ, nhưng muốn càng nhiều sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, nhỡ đâu Diệp Chuyết Hàn bị cậu dọa sợ, nhỡ đâu trường học và gia đình sẽ can thiệp vào mối quan hệ của bọn họ, có phải là chưa đến tay đã mất rồi không?

“Haiz…” Kỳ Lâm vùi mặt vào cánh tay, thở dài thườn thượt. truyện kiếm hiệp hay

Sắp đến kì nghỉ đông rồi, cậu mặc một cái áo len rộng thùng thình, mặt bị che hơn nửa, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn nhìn sang, dùng bút chọc trán cậu.

“Đang nghĩ cái gì?”

Đang nghĩ khi nào đi hết học trung học, đang nghĩ khi nào cậu mới trở thành bạn trai của tôi.

Kỳ Lâm không nói nên lời.

“Đang nghĩ rõ ràng đều là người như nhau, vì sao cậu lại thông minh như vậy?” Bị áo len che miệng, giọng Kỳ Lâm rất nhỏ.

Diệp Chuyết Hàn lại cười.

“Vậy mà còn không biết khiêm tốn một chút!” Kỳ Lâm ngồi dậy, giả bộ tức giận.

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Khiêm tốn như thế nào?”

Kỳ Lâm há hốc mồm, “Ca, trước nay cậu chưa bao giờ khiêm tốn?”

Diệp Chuyết Hàn thật thà lắc đầu.

Khiêm tốn là một loại năng lực khi kết giao với mọi người, nhưng ngoài Kỳ Lâm thì hắn chưa từng tương tác với bất kỳ ai.

Kỳ Lâm vỗ mạnh lên trán một cái, “Đúng là cuộc sống của thiên tài!”

Trong mắt Diệp Chuyết Hàn hiện lên hoang mang, nhưng không hỏi lại.

Kỳ Lâm luôn nói hắn là thiên tài nhưng ở trong mắt Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm mới là một thiên tài chân chính. Cậu rất thú vị, ở cạnh cậu, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một bộ mặt khác của cuộc sống.

Hắn cũng muốn trở nên thú vị, nhưng vắt hết óc hài hước ra cũng không thể chọc cười Kỳ Lâm.

Hiện tại hắn lại phát hiện thêm một vấn đề – mình không biết khiêm tốn.

Kỳ Lâm ưu thương vì sự chênh lệch của mình và thiên tài thêm một lúc nữa, sau đó kêu lên, “Long à…”

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

“Sao cậu đột nhiên lại giải đề vật lý?” Không phải cậu là chuyên gia toán học sao?

Hầu kết Diệp Chuyết Hàn chuyển động, lời nói lên đến miệng nhưng lại không nói được ra.

Hắn học trung học sớm hơn Kỳ Lâm một năm, nếu không phải đang tạm nghỉ học thì qua mấy tháng nữa sẽ phải tham gia kì thi đại học.

Vốn dĩ Diệp Chuyết Hàn không muốn học đại học nhưng bây giờ lại có một ý tưởng mới.

Kỳ Lâm có nói qua muốn đi học ở một Mỹ Viện ở thủ đô, hắn đã tra thử, gần Mỹ Viện có một trường đại học danh giá, là viện vật lý tốt nhất cả nước, mỗi năm tuyển sinh một số lượng cực kì ít.

Hắn không muốn quay lại học trung học, cũng không muốn tham gia kì thi đại học, càng không muốn dựa dẫm vào Diệp Hải Đình.

Nhưng hắn muốn cùng Kỳ Lâm đi học đại học.

Chỉ cần ba tháng sau đạt được giải nhất kì thi vật lý toàn quốc là hắn sẽ một suất tuyển thẳng vào viện vật lý. Hắn muốn kể cho Kỳ Lâm kế hoạch của mình, nhưng Kỳ Lâm lại vừa nói hắn không biết khiêm tốn.

“Bởi vì vật lý rất thú vị.” Cuối cùng Diệp Chuyết Hàn chọn một câu trả lời không tính là nói dối.

Lớp 11 trôi qua quá nhanh, đảo mắt đã tới kì thi cuối kì, Kỳ Lâm gian nan bò tới hạng 50, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Diệp Linh Tranh là trường hợp đặc biệt là nhà họ Diệp, mỗi năm đều bị Diệp Hải Đình mắng không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết lông bông.

Nhưng anh cũng có thứ muốn kiên trì theo đuổi.

Một năm trước anh bắt đầu viết kịch bản cho một bộ phim ngắn, quay ở nước ngoài, đúng lúc anh muốn đào tạo thêm ở nước ngoài, mấy năm sau thời gian ở trong nước chỉ sợ không nhiều.

Gần đến ngày xuất ngoại, lần cuối cùng tự đưa Diệp Chuyết Hàn đến gặp bác sĩ tâm lý, dọc đường Diệp Linh Tranh dặn dò cả trăm thứ, “Anh không ở đây em vẫn phải định kỳ đi gặp bác sĩ, có việc gì thì tìm lão đại, nhớ kỹ chưa?”

Diệp Chuyết Hàn hiếm có mà đáp lại anh, “Vâng, em biết rồi.”

Đêm giao thừa đang đến gần, Thôi Y và Kỳ Văn Củ đã trở về, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận đi sắm đồ Tết.

Gần đây Kỳ Lâm càng khó khống chế tình cảm của mình dành cho Diệp Chuyết Hàn, cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ không nhẫn nhịn nổi đến lúc trưởng thành, ít nhất trước khi đi học đại học, cậu muốn nói cho cha mẹ biết.

Tranh thủ bầu không khí vui mừng của Tết Âm lịch, cậu muốn thử cha mẹ mình một chút.