Bao Nuôi Nhị Thiếu

Chương 3: Nhớ lại




Đàm Lạc Y quay lại công ty, nghiêm túc làm việc. Mẫu thiết kế của cô mỗi khi tung ra thị trường đều được đón nhận một cách tích cực nhất. Đến cả nhà họ Đàm cũng vận trên người mẫu thiết kế của cô, điều đó luôn khiến cô hãnh diện.



“ Lưu Ly, tớ nghe nói đây là mẫu thiết kế mới tung ra của Jam Jam đấy” Đỗ Nhi\- Nhị tiểu thư Đỗ gia, là bạn thân của Đàm Lưu Ly, đứng trước chiếc váy bó có thiết kế tinh tế tay mân mê nói với Đàm Lưu Ly



“ Mỗi lần Jam Jam ra mẫu tớ đều muốn mua, lần này sẽ cho cậu một cái, cứ chọn đi” Đàm Lưu Ly cầm cái váy đơn giản nhưng sang trọng với giá cao ngút trời kia cho nhân viên gói lại.



Đúng lúc này Đàm Lạc Y đang đi khảo sát thị trường cùng Hà Minh Hy, có đi ngang qua cửa hàng chuyên bán mẫu thiết kế của Jam Jam, Đàm Lạc Y tiến vào trong



“ A, cô Lạc Y. Cô đang đến khảo sát thị trường sao?” nữ nhân viên đang cầm cái váy thiết kế của Jam Jam nhìn thấy cô liền đi đến chào hỏi



“ Phải, mỗi lần nhà thiết kế Jam Jam của công ty chúng tôi ra mẫu mới thì tôi đều đến đây khảo sát mà” Đàm Lạc Y mỉm cười chào lại



“ Có ai đang mua váy này sao?” Hà Minh Hy hỏi



“ À, phải phải, Đàm Tiểu thư đang ở đây ạ” nữ nhân viên đưa tay chỉ về phía Đàm Lưu Ly và Đỗ Nhi đang đứng





“ Ồ~~” Đàm Lạc Y cảm thán một tiếng trong lòng vô cùng thoả mãn



“ Đàm Lạc Y, nghèo nàn như mày mà cũng đến đây mua đồ sao?” Đàm Lưu Ly nhìn thấy cô, ánh mắt đều là sự ghét bỏ



“ Đàm tiểu thư chú ý lời nói, tôi không giàu giống cô thì tôi không thể đến đây sao?” Đàm Lạc Y bỏ quyển sổ ghi chép vào trong túi khoanh tay nói



“ Thiết kế của Jam Jam không dành cho hạn nghèo nàn rách nát như mày đâu. Haha~ À, mà tao nghe nói mày làm chung công ty với Jam Jam? Cố mà học hỏi thêm nhiều” Đàm Lưu Ly đắc ý



“ Tôi khảo sát xong rồi, tôi đi nhé!” Đàm Lạc Y không nhìn Đàm Lưu Ly lấy một cái, chào hỏi vị nhân viên xong liền kéo Hà Minh Hy đi



“ Y Y, sao cậu lại không nói cho cô ta biết cậu là Jam Jam?” Hà Minh Hy tức giận



“ Suỵt, cậu muốn mọi người đều biết sao? Tớ không muốn cho ai biết mình là Jam Jam cả, cứ để cho Jam Jam là một nhà thiết kế bí ẩn được moin người yêu mến đi, được không?” Đàm Lạc Y nhìn bầu trời đầy mây mỉm cười “ Mẹ, con thành công rồi nè”



Rời khỏi khu trung tâm mua sắm, Hà Minh Hy lôi kéo cô đi ăn mỳ hoành thánh trên đường đi Hà Minh Hy đưa tay kéo kéo tay Lạc Y



“ Lạc Y, cậu nhìn kìa, anh ta đẹp trai quá, lại nhìn rất quen mặt” Đàm Lạc Y nhìn theo hướng của Hà Minh Hy nhận ra Tiểu Bạch đang đứng chờ cô,



“ Hy Hy, cậu đợi tớ một lát nhé, tớ quay lại ngay”



Đàm Lạc Y đi về phía Tiểu Bạch đang đứng, gần đến chỗ Tiểu Bạch Đàm Lạc Y đột nhiên nói to “ Tiểu Bạch cẩn thận” Tiểu Bạch chỉ vừa mới phản ứng thì Đàm Lạc Y từ đâu bay đến, cả hai cùng ngã xuống, đầu Tiểu Bạch đập xuống đất, sau đó nghe thấy tiếng “ choang” chậu hoa hồng đã bị bể nát...



Đàm Lạc Y nằm trên người Tiểu Bạch, hai gương mặt cách nhau ở cự ly cực kỳ gần. Đàm Lạc Y có thể nhìn thấy được lông mi Tiểu Bạch dài cở nào, mày kiếm bén ra sao, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, sóng mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi mỏng đang mím chặt, làn da không chút tỳ vết nào... Cô cứ nhìn say đắm như vậy mà không nhút nhích



“ Lạc Y, cậu không sao chứ?” Hà Minh Hy chạy lại, lay lay cô



“ Tiểu Bạch, anh có sao không? Có chỗ nào bị thương không?” Đàm Lạc Y ngồi dậy, tay đỡ lấy Tiểu Bạch, miệng hỏi không ngừng



“ Không sao, tôi chỉ hơi đau đầu một chút” Tiểu Bạch ngồi dậy tay xoa xoa đầu



“ Đau đầu sao? Có cần đi bệnh viện không? Không phải bị chấn thương gì nữa đấy chứ? Nếu anh bị ngốc luôn rồi tôi phải làm sao đây??” Đàm Lạc Y bị kích động, hỏi anh đủ thứ





“ Tôi... Tôi không sao không sao, trong người vẫn ổn” Tiểu Bạch rất muốn bật cười, nhìn cô giống cô gái ngốc hơn là anh đấy...



“ Sao anh lại đứng ở đây chứ?




“ Tôi đi siêu thị mua ít thực phẩm, sẵn tiện muốn chờ cô tan ca, chúng ta cùng về nhà” Tiểu Bạch nói. Đàm Lạc Y nghe thấy liền cảm động không ngừng



“ Cùng đi về nhà? Đàm Lạc Y, giải thích tớ nghe đi, cậu và anh đẹp trai này là sao?” Hà Minh Hy ngồi kế bên nghe xong sự tình liền giận dỗi, cô và Đàm Lạc Y là bạn, vậy mà Đàm Lạc Y có bạn trai cũng không cho cô biết.



“ Minh Hy, cậu đừng giận tớ sẽ giải thích cho cậu nghe mà, trước tiên chúng ta đến tiệm mỳ trước có được không?” Đàm Lạc Y nhìn lại tình cảnh, thấy ba con người đang ngồi ngoài đường, lại còn là chỗ người ta đi qua đi lại nhiều nữa, nên đành dỗ dành Hà Minh Hy.



Ba bát mỳ hoành thánh thơm ngon đặt trước mặt, Đàm Lạc Y kể lại chi tiết những sự việc đã xảy ra cho Hà Minh Hy nghe



“ Thôi được rồi, lần này tớ tha cho cậu đấy!” liếc xéo Đàm Lạc Y sau đó quay sang Tiểu Bạch, giọng điệu hoà nhã “ Chào anh đẹp trai, tôi là bạn thân của Đàm Lạc Y, Hà Minh Hy, rất vui được gặp anh” “ Xin chào” Tiểu Bạch thờ ơ đáp lại, vẻ mặt không quan tâm



“ Lạnh.... Lạnh lùng ghê!” Hà Minh Hy cười gượng gạo



Buổi tối, khi Đàm Lạc Y đã đi ngủ rồi, Tiểu Bạch lẻn vào phòng cô, cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.



“ Phong Cẩn, là tôi!”




“ Lục Nghị Nhất?”



“ Ừ!”



“ Cậu đang ở đâu? Có biết bây giờ thành phố A đang hoảng loạn không? Nhà họ Lục đang cho người tìm cậu ở khắp nơi, còn nữa Lục phu nhân thì suốt ngày đau buồn”



“ Tôi đang ở thành phố F, chuyện hôm đó là do Lục Tùng làm, thằng nhóc đó đang muốn dành lấy quyền thừa kế nên mới cho người ám sát tôi. Thật không ngờ tôi chỉ bị mất trí nhớ tạm thời” Lục Nghị Nhất lãnh đạm nói, ánh mắt ôn hoà hàng ngày giờ đã trở nên lãnh khốc, giọng nói khiến người nghe không rét mà run lên một cái. Phong Cẩn không ngoại lệ, dù là đã đi theo Lục Nghị Nhất trên 10 năm nhưng mỗi lần Lục Nghi Nhất đang lên một kế hoạch tàn độc gì đó thì anh sẽ không nhịn được rùng mình như vậy.



“ Ngày mai tôi sẽ cho người đến thành phố F đón cậu nhé?”






“ Tạm thời tôi sẽ không xuất hiện, gửi đến cho tôi máy tính và di động. Còn nữa, cậu hãy truyền ra ngoài tin tức tôi đã chết rồi, chúng ta từ từ tra tấn Lục Tùng” Lục Nghị Nhất nhếch mép, một nụ cười mang đầy sự phẫn nộ



“ Được, ngày mai tôi gửi đến. Cậu cẩn thận người của Lục Tùng” nói xong đầu dây bên kia tắt máy. Phong Cẩn liền đi chuẩn bị.



...........



“ Lục tổng, tôi rất lo lắng cho anh” Dương Tử Hàm\- trợ lý trung thành nhất của Lục Nghị Nhất vừa nhìn thấy anh liền chạy đến



“ Cậu dẫn theo cậu ta đến làm gì?” Lục Nghị Nhất nhíu mày



“ Vừa nghe tin tôi đi gặp cậu cậu ta liền bỏ hết công việc của cậu giao mà đi theo” Phong Cẩn nhún vai gương mặt bất đắc dĩ



“ Trong khoảng thời gian Lục tổng đi vắng, tôi đã thay thế anh giải quyết công việc ở tập đoàn, vì thế nên mọi thứ vẫn ổn” Dương Tử Hào ngoắc miệng cười tự hào



“ Làm tốt lắm, tôi nhận được đồ rồi, hai người về đi. Cho người theo dõi mọi hành động của Lục Tùng cho tôi” Lục Nghị Nhất cầm máy tính và điện thoại trên tay, không quên dặn dò



“ Lục tổng, ngài định ở khu nhà ổ chuột này đến bao giờ?” Dương Tử Hàm nhìn sơ bộ một lượt khu nhà, nhăn mày hỏi



“ Đây là khu chung cư tầm trung không phải khu nhà ổ chuột” Lục Nhị Nhất liếc xéo Dương Tử Hàm khiến anh rụt cổ lại, trốn sau lưng Phong Cẩn. Phong Cẩn hùa theo Dương Tử Hàm, đóng vai gà mẹ bảo vệ con nhưng vẫn không quên hỏi anh “ Thế cậu định ở đây bao lâu?”



Lục Nghị Nhất nhìn cảnh tấu hài quen muốn thuộc lòng của hai con người kia miễn cưỡng nói: “ Đến khi kế hoạch của tôi xong” sau đó quay lưng bỏ vào nhà.