Bạo Quân Đáng Sợ Sủng Ái Ta
Nàng có thể cảm giác được trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Hiện tại, ngay cả thở nàng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Vũ Tình nhìn Dạ Quân, nàng thấy hắn có vẻ không quan tâm lắm.
Bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một cỗ áy náy không nói lên lời. Đến người bị thương như hắn ta còn không sợ thì nàng là một người lành nặn thì sợ hãi điều gì chứ?
Chẳng phải là chết thôi sao? Có người cùng bầu bạn là được rồi.
Một tên sát thủ theo chỉ thị lại gần chỗ phát ra tiếng động. Vũ Tình nghe từng bước chân lại gần bỗng hít thở không thông, cố gắng nép người lại gần mép động.
Lần này nếu mà nàng sống được thì khi đi về. Chắc chắn nàng sẽ dập dầu cảm ơn bề trên. Còn nếu lần này một đường kiếm đi đời, thì cùng xuống chào hỏi tổ tiên vậy.
Bỗng ánh mắt, nàng nhìn phía Dạ Quân. Thấy hắn có vẻ đau đớn khó chịu thì lại càng thêm áy náy. Nếu không phải là nàng dẫm vào cành khô để rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thì có lẽ hắn ra cũng không phải đi theo nàng.
Dạ Quân cũng đưa mắt về phía nàng, hắn nhìn nàng. Ánh mắt không hề có một tia trách cứ.
Ngay lúc đó, Vũ Tình càng thêm kiên quyết về quyết định của mình. Nàng sẽ đối xử tốt với Dạ Quân nếu lần này cả hai còn sống. Còn không, chút nữa nàng sẽ nhảy lên chết trước hắn.
Coi như là cho hắn sống thêm mấy phút vậy. Đó là trường hợp không còn cách nào khác, nếu còn có cơ hội. Nàng cũng muốn bảo vệ hắn.
"A."
Tiếng một tên vang lên, tim Vũ Tình đập bình bịch như sắp nổ tung.
Chẳng lẽ, mới nhanh vậy mà đã bị phát hiện rồi sao? Bên kia nghe thấy vậy liêng nhìn chằm chằm vào hướng tên sát thủ đó đang đứng.
"Thấy gì ư?"
Tên sát thủ nói:
"Không có gì, chỉ là một con thỏ thôi."
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chú thỏ nhỏ bỗng đi qua thu hút tầm nhìn của tên sát thủ. Đường đi vào hang động phải đi qua hai bụi cỏ lớn. Nhưng mà tên sát thủ mới đi qua một bụi rậm liền bị con thỏ nhỏ trắng trắng hồng hồng thu hút.
Hắn ta cũng không đi tiếp nữa, quay người rời đi về phía đoàn người.
Vũ Tình nghe thấy thế thì chỉ muốn hét lên, muốn nói thật lớn rằng: "Lạy tổ tiên lạy các cụ, từ nay con sẽ không bao giờ ăn thịt thỏ nữa. Cảm ơn các cụ cứu con một mạng."
Lần này đúng là hên không thể thốt lên lời. Nếu không có con thỏ đó, chỉ cần đi vào bước nữa thôi liền thấy bọn họ ở trong hang động bé tí này rồi. Đến lúc đó xác định là bị làm gỏi ngay lập tức, không hó hé được nửa lời luôn.
Hiện tại nhìn hai người tàn tạ đến mức chỉ cần dí một cái thật nhẹ nhàng liền chầu ông bà rồi. Một người thì mất hết nội lực, người còn lại thì sống trong cẩm y ngọc thực đến cây kiếm cũng không cầm nổi thì biết bảo vệ thế nào?
Tầm một lúc lâu sau, khi biết được bọn người kia đã đi rất xa thì Vũ Tình mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy vui quá độ mà chút nữa bị phát hiện.
Nếu lần này mà ngu như vừa nãy nữa thì nàng đập đầu vào động chết luôn cho rồi. Nhân sinh không còn gì để tiếc nuối.
"Hoàng thượng, người còn đi được không?"
Dạ Quân dưa lưng vào hang động, hắn lắc nhẹ đầu. Độc đã sớm ngấm, cứ kéo dài thế này thì chắc chắn hắn sẽ không thể sử dụng nội lực được nữa. Như vậy thì có khác gì cá nằm chết thớt nữa đâu.
"Ta không sao đâu."
Vũ Tình nhăn mặt lại:
"Không sao là không sao thế nào? Ngài đến ngón tay cũng không động được còn nói không sao?"
Nói một hồi, Vũ Tình bỗng rưng rưng nước mắt:
"Tất cả là tại ta, tại ta vô dụng nên mới khiến ngài bị thương. Ngài muốn đánh ta, mắng ta thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng."
Dạ Quân như hận không thể ôm Vũ Tình vào lòng dỗ dành nàng, chỉ tiếc hắn hiện tại không cử động được.
"A Tình, ta không bao giờ tránh nàng. Đừng khóc nữa."
"Nếu đã cảm thấy hổ thẹn như thế thì chi bằng hôn ta một cái đi. Biết đâu vết thương bỗng dưng lành lại thì sao?"
Vũ Tình biết đó là điều hoàn toàn phi lý, cũng không muốn vạch trần. Nàng khóc càng thương tâm hơn. Nàng xé y phục chỗ cánh tay, chỗ bị thương dần hiện ra trước mắt. Đó là một đường dài trông dữ dằn vô cùng.
Chỉ cần nhìn thôi là biết đau vô cùng. Huống hồ, lại còn có độc nữa.
"Hức..ngài bị thương như thế này còn trêu chọc ta được."
Nàng biết là Dạ Quân chỉ muốn nàng không cần phải đau lòng cho hắn thôi. Căn bản chỉ muốn dỗ dành nàng nhưng đâu biết nói mấy câu như vậy chẳng khác nào làm cho nàng càng áy náy hơn cả.
Vũ Tình nhìn vết thương, miệng vết thương rất lớn. E rằng để lâu nữa chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng. Nành lo lắng đến cuống cả lên.
"Không, không được."
"Ngài ở đây, thiếp sẽ cố gắng tìm thuốc. Chắc chắn sẽ cứu ngài."
Vũ Tình liền chạy ra khỏi hang động. Vũ Tình muốn cản nhưng lời muốn nói lại thấy Vũ Tình đã đi từ lúc nào, cũng chẳng kịp nữa.
Nàng vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đi được một lúc liền cảm thấy mù tịt.
Nàng đang ở đâu đây? Nên quẹo trái hay quẹo phải? Nàng vừa nãy tuy mạnh miệng nhưng hiện tại như tự tay tát bôm bốp vào mặt nàng. Căn bản là nàng không biết một chút gì về y học cả.
Ở hiện đại nàng làm về ẩm thực đó. Biết một chút về ý học mới lạ. Một chút kiến thức cơ bản cũng không có. Thật là hối hận trước kia không tìm hiểu một chút về ngành này.
Giờ phải làm sao đây? Bây giờ nàng muốn về cũng không biết đường nào mà về. Tại sao nàng lại như thế, biết thế có phải ngồi yên trong kia được không?
Một phút bốc đồng, cả đời bốc c*c là không sai vào đâu được.
"Á."
Vũ Tình vấp phải đá, ngã dụi xuống. Chân ghì mạnh xuống cũng vì thế mà xầy xước da, máu đỏ nhuộm y phục trắng tuyết.
Đi được một lúc, chẳng mấy chốc đã là tối mịt, Vũ Tình vẫn chưa tìm thấy đường trở về hang động. Nàng muốn khóc cũng không dám khóc, sao nàng có thể không biết suy nghĩ trước sau đến mức này.
Gió đêm ở rừng không ngừng lùa qua, khiến cho thân hình mảnh khảnh của nàng không chịu được. Cả ngày hôm nay nàng chưa ăn gì rồi. Sáng nay mới ăn có chút cháo.
Vừa đói, vừa sợ, vừa lạnh gặm nhấm ý chí của Vũ Tình. Bước chân nàng nặng trĩu.
Rốt cuộc, nàng cũng không chịu được nữa mà gã gục xuống. Ngất lịm đi..