Bạo Quân Vô Địch

Chương 10




“Thẳng nhóc này, mày muốn chết à!”

Hai nhân viên bảo vệ lập tức tức giận, rút dùi cui ra đánh vào về phía Diệp Phàm

“Cút”

Diệp Phàm trừng lớn hai mắt, thậm chí còn không giơ tay lên, anh nghiêm nghị hét lên, chân khí dâng trào.

Trong phút chốc, hai nhân viên bảo vệ lao tới chỗ Diệp Phàm đứng sững tại chỗ, giơ cao dùi cui:

“Thất khiếu chảy máu, vẻ mặt hoảng sợ.

Đúng là bị sốc mà chết!

Diệp Phàm đi tới phòng bao mà Đỗ Chính Bằng đang ở, đẩy cửa ra

Thế nhưng lại được khóa trái bên trong,

Xem ra những người trong phòng bao này đang làm chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.

Diệp Phàm giơ chân lên đá một cái.

Ầm!

Cánh cửa trực tiếp bị đập vỡ.

Tất cả âm thanh trong phòng bao lập tức dừng. lại.

Diệp Phàm bước vào, nhìn lướt qua.

Căn phòng bao này rộng khoảng hai trăm mét vuông, bên trong có hai căn phòng nhỏ.
Tổng thể được trang trí vô cùng sang trọng, sánh ngang với một cung điện.

Trên chiếc ghế dài bên trái, có một người đàn ông tóc dài, khoảng ba mươi tuổi đang ngồi, bên cạnh là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tất cả đều ăn mặc rất hở hang.

Ngồi bên phải người đàn ông tóc dài là một người đàn ông để kiểu tóc Địa Trung Hải, khoảng hai mươi tuối, huyệt thái dương phồng lên.

Rõ ràng là một người tu luyện.

Xung quanh người đàn ông Địa Trung Hải kia là bảy tám cô gái xinh đẹp.

Quần áo không chỉ hở hang mà còn có chút lộn xộn.

Phía sau hai người có hơn chục tên cao lớn vạm vỡ mặc tây trang đen đang đứng, rõ ràng là vệ sĩ

Lúc này, mọi người đều đang nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rắng sẽ có người đá văng cửa phòng của bọn họ.

Đây là chuyện mà bình thường bọn họ thích nhất. Phải mất một lúc sau thì những người bị sốc mới có lấy lại phản ứng.
Người đàn ông tóc dài lấy lại bình tĩnh, nhếch khóe miệng, bình tĩnh châm một điếu xì gà.

Sau đó anh ta liếc nhìn Diệp Phàm rồi cười lạnh.

“Ha ha, nhóc con, mày là ai? Đỗ Chính Bằng tao. tung hoành trong giang hồ nhiều năm, mày là người đầu tiên dám đá của phòng của bọn tao."

Diệp Phàm không nói gì.

Anh bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị.

Lúc này, tên tóc vàng từ phía sau lao đến, vọt đến trước mặt anh, chỉ vào mặt anh mắng chửi:

“Thằng khốn kiếp, ai mở khóa quần của mày, thể hiện cái gì ở đây? Mày không có tai à? Anh họ tao đang hỏi mày đó!”

Vẻ mặt kiều ngạo bướng bỉnh.

Diệp Phàm nheo mắt lại.

Anh giơ tay lên túm lấy cổ tên tóc vàng rồi nhấc. gã lên.

“A! Anh họ, cứu em với!"

Tên tóc vàng vô cùng sợ hãi, vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi bàn tay. kìm sắt đó.
Đỗ Chính Bằng lập tức ngồi thắng dậy, hai mắt lóe lên, thổi ra một vòng khói

“Nhóc con, thả Hoàng Mao ra ngay, tao có thể cho mày được toàn thây!”

Giọng điệu không cho phép nghĩ ngờ, khí tràng vô cùng mạnh mẽ.

Trần ngập mùi vị của kẻ thượng đẳng. Diệp Phàm cười nhạt.

Tiến lên một bước, khí tràng của đối phương lập. tức bị nghiền nát thành từng mảnh.

"Mày..."

Đỗ Chính Bằng cau mày, đang định nói gì đó.

Diệp Phàm đã dùng một tay ném tên tóc vàng trở về.

Cũng không trực tiếp g iết chết.

Anh có một ý tưởng rất hay, định sẽ chơi trò chơi này.

Tên tóc vàng vốn cho rằng bản thân chắc chắn sẽ chết.

Nhưng khi đứng dậy, gã sờ s0ạng trên người, phát hiện bản thân vẫn còn nguyên vẹn, không khỏi vui mừng khôn xiết.

“Haha, tôi chưa chết! Tôi vẫn còn sống!"

Đỗ Chính Bằng sửng sốt một lúc.

Chỉ như vậy thôi à?

Rõ ràng thẳng nhóc trước mặt đến đây để gây rối

Nhưng chỉ vừa uy hϊếp một câu đã thật sự thả người?

Thao tác này khiến anh ta không thể hiểu được.

Diệp Phàm tiến về phía trước mấy bước, kéo ghế. ra, ngồi xuống đối diện Đỗ Chính Bãng cách một bàn cà phê.

Anh bắt chéo chân, cười nhạt.

“Mày chính là đường chủ của Hắc Hổ Đường à? Tự giới thiệu một chút, tao là Diệp Phàm, hôm nay đến đây là để xác minh một chuyện”

Đỗ Chính Bẵng nheo mắt lại.

Thắng nhóc này thật sự rất kiêu ngạo.

Ngược lại, anh ta có phần thích thú, không tức giận ngay lập tức, mà giống như mèo vờn chuột, muốn trêu chọc một phen.

Đỗ Chính Bắng thổi ra một vòng khói về phía Diệp. Phàm.

“Nhóc con, nói thử xem, có chuyện gì

Diệp Phàm lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh của Diệp Tiểu Mạn, lắc lắc về phía Đỗ Chính Bằng. “Mày có biết cô gái này không?"

Đỗ Chính Bằng liếc nhìn một cái, lắc đầu

Tên tóc vàng ở bên cạnh ghé vào tai Đỗ Chính Bằng nói:

“Anh họ, đây là cô gái mà cô chủ Ngô bảo anh đi tìm."

Giọng nói không lớn nhưng Diệp Phàm có thể nghe rõ.

Anh cất điện thoại đi, vỗ tay.

“Xem ra đúng rồi, cho mày cơ hội lựa chọn, mày. muốn chết thế nào?”

Đỗ Chính Bằng tức giận bật cười

Anh ta liếc nhìn người đàn ông Địa Trung Hải bên cạnh, rồi quay sang Diệp Phàm với ánh mắt khinh thường.

“Nhóc con, mày là người đầu tiên dám đến chỗ tao giương oai, ăn nói ngông cuồng, đúng là điếc không sợ súng”

Nghe xong lời này, Diệp Phàm không kiên nhẫn lắc đầu.

“Tao không có nhiều kiên nhẫn với rác rưởi, nói nhanh đi, mày muốn chết thế nào?”

Đỗ Chính Bằng nghe xong thì cau mày, trong mắt. hắn hiện lên sự lạnh lùng, sát khí bắt đầu dâng trào.

“Nhóc con, mày dám gọi tao là rác rưởi?"

Sau khi Diệp Phàm quét mắt nhìn một vòng xong, nhẹ nhàng mỉm cười với Đỗ Chính Bãng.

“Đừng hiểu lầm, tao không nhằm vào mày, tao đang nói, tất cả các người... đều là rác rưởit" Lời này vừa nói ra, cả đám người đều tức giận.

Đỗ Chính Bằng nhanh chóng mim cười xin lỗi với người đàn ông Địa Trung Hải bên cạnh.