Bạo Quân Vô Địch

Chương 27




Hoàng Phi Hổ dẫn đầu lao về phía Diệp Phàm.

Một trăm đội viên khác của Chiến đội Long Hồn cũng vung trường đao và đồng loạt lao về phía trước.

"Dám mạo phạm quân chủ, làm càn!"

Hắc Bạch Vô Thường tức giận gầm lên, đứng trước mặt Diệp Phàm, nghênh đón đòn tấn công

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Hắc Bạch Vô Thường đồng thời ra tay, một quyền đối kháng với Hoàng Phi Hổ.

Vυ"t...

Hắc Bạch Vô Thường bay ngược trở lại

Hoàng Phi Hổ được đà không buông tha cho. người khác, trên người lóe lên tia chớp, lao về phía trước. Trong nháy mắt anh ta đã đuổi kịp Hắc Bạch Vô Thường, nhanh chóng tung quyền, đánh tới lần nữa.

Hai võ sư bán bộ lại dám khiêu chiến uy nghiêm của tông sư, chết tiệt!

Thấy vậy, Diệp Phàm tiến lên một bước, duỗi tay ra.

Dưới sự hỗ trợ nhẹ nhàng trên lưng của Hắc Bạch Vô Thường, sức mạnh trên cơ thể bọn họ được hoá giải, tiếp đất một cách thuận lợi.
Nếu không lần này hai người ít nhất sẽ bị thương nhẹ.

Dù sao Hoàng Phi Hổ cũng là tông sư.

Tức thì, Diệp Phàm hét lớn một tiếng với Hoàng. Phi Hồ.

"Quay về đi!"

Nói rồi anh vặn người, tùy ý tung nắm đấm phải về phía trước, đón lấy nảm đấm của Hoàng Phi Hổ

Ầm!

Diệp Phàm không chút sứt mẻ, nhưng Hoàng Phi Hổ lại có cảm giác như bị một tấm thép đập vào, bị đánh bật ra sau.

Shh...

Hoàng Phi Hổ nhếch miệng, hít một hơi, lắc mạnh tay.

Chết tiệt, đau quá.

Nếu không phải anh ta thu lực nhanh thì xương bàn tay đã bị nghiền nát. Lúc này, các đội viên của Chiến đội Long Hồn chứng kiến Hoàng Phi Hổ bị đánh bại thì liên tục rống lên giận dữ.

"Tên hung đồ to gan, dám vô lễ với Tuần Sát Sứ đại nhân!

“Các anh em, cùng tiến lên băm vằm hẳn đi!"

Ánh đao lập loè, sát khí ngút trời, trông chừng như sắp nuốt chửng Diệp Phàm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, các vị khách đều trở nên hưng phấn không thể giải thích được.

“Thằng nhóc này còn dám đối đầu Chiến đội Long Hồn? Thật sự cho rằng mình là ông trời à?"

"Không sai, đây chính là kết cục của kẻ cưồng. vọng. Ngày hôm nay nếu cậu ta không chết thì ông đây sẽ trồng cây chuối ăn phân...”

Lúc này, Hắc Bạch Vô Thường lộ vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch

Bọn họ lấy vũ khí ra, đầm trên tay, đứng hai bên Diệp Phàm

Chiến đội Long Hồn không phải là một đám rách rưới như nhà họ Vương và nhà họ Ngô. Đây là một chiến đội người tu luyện được đào tạo bài bản!

Có lẽ một trận đại chiến thảm khốc là không thể tránh khỏi!

Diệp Phàm nheo mắt lại.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Chỉ dựa vào Hắc Bạch Vô Thường bây giờ e là không ứng phó nổi.
Khí tức trên người anh tăng vọt.

Một đao mang màu máu lóe lên từ lòng bàn tay.

Đã đến lúc phải ra tay!

Nhưng vào lúc này, Hoàng Phi Hổ rống to một tiếng.

"Dừng tay! Lùi lại!"

Chiến đội Long Hồn vốn đã xông tới trước mặt Diệp Phàm lập tức dừng lại, chỉnh tề rút lui.

Kỹ luật nghiêm minh!

Từ điểm này có thể thấy được sự bất phàm của đội ngũ này.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Chúng tôi còn đang chờ xem kịch hay mà, sao anh nói dừng là dừng thế, không đánh nữa à?

Làm người ta nghẹn chết rồi!

Diệp Phàm cũng có chút khó hiểu. Anh có hơi kinh ngạc nhìn Hoàng Phi Hổ. Chỉ thấy trên mặt tên kia khi nấy còn đầy vẻ dữ tợn giờ đây đã đầy sự cung kính.

"Thưa ngài, hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy chuyện nhà họ Vương bị diệt vong có gì đó mờ ám, có thể mượn bước nói chuyện được không?"

Vô cùng lịch sự.

Diệp Phàm không biết đối phương đang âm mưu điều gì nhưng vẫn gật đầu,

Cho dù đối phương giớ trò thì cũng không sợ.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu, thủ đoạn chỉ là hổ giấy!

Diệp Phàm đi theo Hoàng Phi Hổ, đi tới phía sau chiến đội.

“Thưa ngài, tôi có thể xem chiếc nhẫn của ngài lần nữa được không?” Hoàng Phi Hổ khách khí nói.

"Thì ra vừa rồi lúc Diệp Phàm ra tay, Hoàng Phi Hổ đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh nên mới yêu cầu người của mình rút lui.

Chiếc nhẫn kia có điều khác thường.

Chỉ là vừa rồi Hoàng Phi Hổ nhìn không rõ nên. muốn xác minh thêm.

“Một chiếc nhẫn bị vỡ thì có gì hay mà nhìn?”

Trong lòng Diệp Phàm lẩm bẩm nhưng vẫn giơ tay lắc lắc.

Lần này, Hoàng Phi Hổ đã nhìn rõ. Säc mặt anh ta thay đổi rõ rệt.

Phịch!

Anh ta vậy mà lại một chân quỳ trên đất.

"Tuần Sát Sứ số 13 của tống bộ Chiến đội Long Hồn Kinh Đô, Hoàng Phi Hổ, bái kiến tôn chủ!"

Lần này hoàn toàn khiến Diệp Phàm bối rối

"Tôn chủ? Anh có ý gì?"

Hoàng Phí Hổ vội vàng giải thích.

"Nhẫn Long Hồn trong tay ngài chính là tín vật của tôn chủ. Nếu có được nhẫn Long Hồn thì tức là tôn chủ của chúng tôi, có thể hiệu lệnh toàn bộ Chiến đội Long Hồn!”

Diệp Phàm bĩu môi. Trước đó, anh còn tưởng sư. phụ trêu chọc mình, để lại cho mình một chiếc nhẫn nát. Không ngờ đây lại là nhẫn Long Hồn, tượng trưng cho quyền lực tối cao.