Bạo Quân Vô Địch

Chương 28




Sau khi trò chuyện thêm vài lời, Diệp Phàm đã hiểu đại khái.

Chiến đội Long Hồn được tạo ra bởi một ông lão thần bí. Tổng bộ của chiến đội ở Kinh Đô, do tổng đội trưởng phụ trách tình hình chung.

Mà thân phận tôn chủ này tương đương với thái thượng hoàng của Chiến đội Long Hồn.

"Lão giả, thầy còn giấu con bao nhiêu chuyện nữa?"

Diệp Phàm thở dài.

Ông sư phụ hời kia của mình thật sự quá thần bí, ngay cả anh cũng biết rất ít về ông.

"Tôn chủ, vừa rồi có người gọi cảnh sát, nói rằng. người tu luyện tàn sát nhà họ Vương nên tôi mới dẫn đội chạy tới đây, thực sự không có ý mạo phạm đến tôn chủ, mong tôn chủ thứ tội."

Diệp Phàm mỉm cười xua tay.

"Được rồi, đứng lên đi, chuyện này không trách anh."

Sau đó, Diệp Phàm kể cho Hoàng Phi Hổ tình hình khái quát.
"Gϊếŧ! Đáng chết! Vậy mà lại muốn đối phó với tôn chủ, nhà họ Vương và nhà họ Ngô chết chưa hết tội!" Hoàng Phi Hổ oán hận nói. Nhưng rồi anh ta lại cau mày: “Chỉ là..."

Hoàng Phi Hổ muốn nói lại thôi

"Chỉ là cái gì? Cứ nói đi."

"Chỉ là tôn chủ đã giế t chết truyền nhân duy nhất của nhà họ Tống, nhà họ Tống nhất định sẽ báo thù. Băng không tôi lập tức thông báo cho tổng đội trưởng, điều động thêm người tới?"

Diệp Phàm lắc đầu.

"Không cần, một nhà họ Tống nho nhỏ mà thôi, không thành vấn đề gì. Chúng không sợ chết thì cứ tìm đến đây!”

"Phi Hổ, chuyện ở đây anh xử lý đi, tôi đi trước.”

Nói xong anh liền gọi Hắc Bạch Vô Thường cởi trói cho Triệu Vô Cực.

Mấy người thản nhiên rời đi.

Ve phần Hoàng Phi Hổ sẽ lo liệu như thế nào, Diệp Phàm cũng không lo lãng. Suy cho củng, có thể làm Tuần Sát Sứ của tổng bộ Chiến đội Long Hồn không phải là đèn cạn dầu.
Hoàng Phi Hổ nhất định có thể giải quyết tốt sự kiện nhà họ Vương và nhà họ Ngô bị tiêu diệt.

Khi Diệp Phàm bước ra khỏi đại viện nhà họ Vương, Đường Nhược Tuyết đuổi theo.

"Anh Diệp, xin đợi một lát.”

"Ồ? Cô Đường, có chuyện gì vậy?" Diệp Phàm cười nói.

Trước đó, khi nhà họ Vương và nhà họ Ngô muốn đối phó anh, Đường Nhược Tuyết có thể ra mặt, điều này khiến Diệp Phàm có không ít hảo cảm với cô ấy.

"Anh Diệp, trước đó vẫn không có cơ hội nói cho anh biết, ngày mai nhà họ Đường chúng tôi sẽ tổ chức một buổi đấu giá, món đồ đấu giá chú chốt là tranh Cửu Long..."

“Tranh Cửu Long?!"

Ánh mắt Diệp Phàm phát lạnh.

Trong chốc lát, nhiệt độ trong bán kính trăm mét giảm mạnh.

"Đó là đồ của nhà tôi, nhà họ Đường lại dám đem ra đấu giá công khai?"

Giọng Diệp Phàm lành lạnh.
"Anh Diệp, xin hãy nghe tôi nói hết.. Đường Nhược Tuyết thở dài, nhanh chóng giải thích: “Kể từ khi ông nội tôi bệnh nặng, mặc dù tôi đảm nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị nhưng có một số người hoàn toàn không phục.”

"Lần này người chủ trì buổi đấu giá tranh Cửu Long là phó tổng giám đốc Từ Khánh An của chúng tôi, muốn thông qua lăn đấu giá này để ép tôi, đuổi tôi khỏi vị trí tổng giám đốc."

Nghe xong lời này, Diệp Phàm thu liễm khí tức.

Anh nở nụ cười như có như không nhìn Đường Nhược Tuyết.

"Cô muốn mượn tay tôi đối phó với Từ Khánh An. sao?"

Đường Nhược Tuyết cười ngượng nghịu. Anh chàng này đúng là thông minh.

"Anh Diệp, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi. Chỉ căn anh giúp tôi giải quyết Từ Khánh An, tôi sẵn sàng dùng 10% cổ phần của Tập đoàn Đường Thị làm quà đáp tạ”

Nếu người ta đã đoán được thì cứ nói trẳng ra vậy.

Diệp Phàm cười nhạt: "Được, thành giao."

Thành thật mà nói, hiện tại anh không có nhiều tiền trong tay cho lầm. Bây giờ, nếu chuyện thuận lợi, có thể nhận được 10% cổ phần của Tập đoàn Đường. Thị cũng rất tốt.

"Phải rồi, anh Diệp, tôi còn có một yêu cầu quá đáng. Nếu anh có thời gian thì có thể đến nhà tôi khám cho ông nội tôi được không? Bệnh của ông cụ đã đến tình trạng nguy kịch, nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào anh đưa rat"

Nghe xong, Diệp Phàm sờ mũi, cười tà mị: “Vậy tắm ch ung lần nữa thì sao?”

Đường Nhược Tuyết sửng sốt

Nghĩ đến cảnh hai người cùng ngâm mình trong làn nước trong vắt đó và chân thành nhìn nhau, cô không khỏi đỏ mặt.

"Anh Diệp, tôi..."

"Ha ha, đùa thôi, sáng mai tôi sẽ đi khám cho ông nội của cô."

Diệp Phàm mim cười, xoay người, nhanh chóng dẫn người biến mất trong màn đêm.

Đường Nhược Tuyết tức giận đến dậm chân.

"Tên khốn này, không phải muốn tắm thêm lần nữa sao? Còn không đợi người ta đồng ý đã đi."

Không biết tại sao, dung mạo anh tuấn của Diệp Phàm đã khắc sâu vào lòng cô. Chẳng lẽ đây là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm đến đại viện nhà họ Đường ở ngoại ô phía bắc.

Đường Nhược Tuyết đích thân nghênh đón, dẫn Diệp Phàm vào một biệt viện, bố cục tổng thể mang phong cách cổ điển, môi trường rất tốt.

Ông nội tôi đang ở trong phòng, anh Diệp, anh vào xem xem đi. Tôi đợi anh ở bên ngoài” Đường Nhược Tuyết đỏ mặt nói.

Diệp Phàm nhướng mày. Anh cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Anh mở cửa, định bước vào nhà thì bị cảnh tượng trước mất làm cho bằng hoàng.

Mẹ kiếp!

Đùa gì thế!

Các người gọi đây là bệnh nguy kịch à?!