Bạo Quân Vô Địch

Chương 33




Răm!

Vừa nói dứt lời, cả hội trường đều khϊếp sợ.

Bây giờ nơi đây tụ tập vô số đại lão, cao thủ, vậy mà vẫn có người dám tới gây sự, kẻ nào to gan vậy. chứ?

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác bước vào phòng đấu giá.

Đúng là Diệp Phàm.

Hắc Bạch Vô Thường đi theo phía sau anh, vẻ mặt xơ xác tiêu điều

Lúc này đã có người nhận ra Diệp Phàm.

Đây không phải là tàn dư của nhà họ Diệp, tên ác quỷ gϊếŧ người không ghê tay mà người ta nhắc tới gần đây sao?

Người bán đấu giá trên sân khấu cau mày, sắc mặt u ám.

“Vị tiên sinh này, nếu như anh muốn tham gia vào buổi đấu giá thì xin hãy chú ý tới trật tự đấu giá, đấu giá theo đúng thủ tục quy định”

Nhưng Diệp Phàm không để ý tới người đấu giá mà sải bước lên sân khấu.
Anh cầm lấy tranh Cửu Long.

Quay người định rời đi.

“Đứng lại cho tôi! Đặt bức tranh xuống!”

Từ Khánh An không thể ngồi yên một chỗ, lập tức nhảy ra ngoài.

Ông ta phải bỏ ra sức ba bò chín trâu để có cơ hội để đấu giá tranh Cửu Long từ trong tay của một người thần bí.

Bây giờ Diệp Phàm muốn phá hỏng việc tốt của ông ta, sao Từ Khánh An có thể bỏ qua được chứ?

Lời còn chưa dứt thì hơn chục người đàn ông mặc áo đen xông lên sân khấu.

Họ móc súng ra chữa thẳng vào ba người Diệp Phàm.

Đây đều là những thuộc hạ mạnh nhất của Từ Khánh An, tất cả đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Diệp Phàm còn chẳng thèm liếc nhìn.

"Tiếp tục đi ra ngoài.

“Anh muốn chết lắm sao! Nổ súng!”

Từ Khánh An thấy Diệp Phàm thách thức sức mạnh của mình như thế thì nghiến răng, hung dữ ra lệnh.
Nhưng ngay lúc những người kia chuẩn bị bóp cỏ.

Bốp!

Hắc Vô Thường đã ra tay.

Chiếc roi dài quét qua, tia sáng lóe lên đánh bay súng trong tay tất cả những người kia bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Bạch Vô Thường cũng di chuyển.

Giống như thể yêu ma quỷ quái, không đợi những người đàn ông mặc áo đen kia kịp phản ứng, kiếm quang đã quét qua cổ họng của họ.

Ngã bộp xuống đất...

Tất cả người đàn ông mặc áo đen đều bị giải quyết hết, không sớt lại ai.

Toàn bộ đều xảy ra chỉ trong chớp mắt!

Cả hiện trường im lặng như tờ!

Phàm này thật độc ác!

Vậy mà dám để thuộc hạ của mình gϊếŧ người ngay tại chỗ!

“Cậu, cậu...”

Khuôn mặt Từ Khánh An tràn đây sự sợ hãi, ông ta lùi từng bước về sau, ý đồ muốn chạy trốn.

Diệp Phàm lạnh lùng nở nụ cười.

"Thân hình nhoáng cái đã nắm lấy cổ Từ Khánh An và nhấc lên.
“Giám đốc Từ đúng không? Dám đấu giá vật quý nhất của nhà họ Diệp chúng tôi, đã được sự cho phép của tôi chưa?”

Vốn dĩ anh chỉ muốn lấy lại bảo bối của nhà mình.

Nhưng Từ Khánh An lại ngang ngược cản anh lại, hơn nữa còn muốn giế t chết anh.

Vậy anh cũng không cần tha mạng cho ông ta làm gì.

Hơn nữa, gϊếŧ Từ Khánh An cũng coi như là giúp. đỡ Đường Nhược Tuyết.

Một mũi tên trúng hai đích

Nhưng trước kia gϊếŧ Từ Khánh An, Diệp Phàm vẫn muốn biết một điều.

“Nói đi, là ai ủy thác cho ông bán đấu giá tranh Cửu Long? Lai lịch của người đó như thế nào?"

“Đó là một người trung niên chỉ có một chân, lai lịch cụ thể thế nào thì tôi thật sự không biết” Từ Khánh An cũng bị dọa sợ tới mức hốt hoảng, vừa nói vừa nức nở:

“Đại gia à, cậu phải tin lời tôi nói, mọi thứ tôi nói đều là thật, cầu xin ngài tha thứ cho tôi, sau này tôi có phải làm trâu làm ngựa cho cậu cũng tuyệt đối không hề do dự!”

Ông ta có khát vọng sống vô cùng mãnh liệt.

Vì mạng sống mà thậm chí thể diện cũng không cần.

Diệp Phàm nhìn Từ Khánh An chằm chắm, mắt hơi nheo lại.

“Một câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không cho tôi câu trả lời vừa ý, vậy thì ông cũng không cần sống tiếp làm gì!”

Nói xong anh định trực tiếp bóp ch ết Từ Khánh An.

“Dừng tay!”

Quản gia nhà họ Tống, Thôi Trường Minh đột nhiên đứng lên, hai tay ông ta chắp sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm nói.

"Ồ?"Diệp Phàm liếc mắt qua nhìn: “Ông là aï?”

“Thôi Trường Minh hãnh diện nói:" Lão phụ là quản gia của nhà họ Tống ở trên tỉnh, Thôi Trường. Minh! Ranh con, cậu là Diệp Phàm sao?“

“Đúng vậy” Diệp Phàm gật đầu: “Có vấn đề gì không?"

Đôi mắt Thôi Trường Minh hơi híp lại, một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt.

“Nhãi con Diệp Phàm, cậu gi ết chết thiếu gia nhà tôi, bây giờ còn dám công khai cướp đoạt tranh Cửu Long, đúng là gan to bẵng trời!”

“Bây giờ, lập tức thả giám đốc Từ ra và giao tranh Cửu Long cho tôi, ta có thể thay mặt cho nhà họ Tống hứa cho cậu được toàn thây!”

Diệp Phàm nghe xong thì khịt mũi coi thường.

“Ha ha, uy hϊếp tôi à? Nhà họ Tống là cái chó gì!"

Nói xong, trên tay anh bắt đầu dùng lực.

Rắc một tiếng!

Trực tiếp bóp nát cổ Từ Khánh An.

Ồn à!

Mọi người đều kêu lên.

Đây là hoàn toàn không cho nhà họ Tống chút mặt mũi nào.

Mặc dù thẳng nhãi này vô cùng dũng mãnh, anh đã tiêu diệt cả hai nhà họ Vương và họ Ngô.

Nhưng hai gia tộc đó cũng chỉ là những gia tộc hạng hai ở Giang Thành, căn bản không thể nào so với nhà họ Tống ở tỉnh lị được.

Điên rồ!

Thật ngông cuồng!

“Hừ, nhãi con Diệp Phàm, ngay cả nhà họ Tống chúng ta mà cũng không để vào mắt, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Sát khí trên người Thôi Trường Minh bắt đầu xuất hiện, ông ta lớn tiếng nói.

Cả phòng đấu giá cũng phải rung chuyển!

Diệp Phàm nhíu mày.

Anh không ngờ rằng thực lực của ông cũng không tệ lắm, đã đạt tới ngưỡng bậc thầy rồi

Nhưng trong mắt anh, vẫn chưa đủ nhìn.