Bạo Quân Vô Địch

Chương 42




Lại thấy Diệp Phàm ăn mặc bình thường, tin chắc rằng anh chỉ là một kẻ ăn bám, cho nên bắt đầu chế nhạo anh.

Diệp Phàm nghe ra anh ta đang ghen ty, thế là cười ha ha

“Ăn bám cũng là tay làm hàm nhai, cũng tốt hơn loại sống dựa vào tiền của cha, mà còn tiêu xài hoang phí như cậu cả Lý nhỉ?"

Anh không ngờ, ăn một bữa cơm thôi cũng có thể gặp được con trai của Lý Hồng Thương.

Ngay từ khi ở nhà tù Minh Sơn, anh đã nghe Lý Hồng Thương phản nàn rằng ông ta có một đứa con trai phung phí tiền bạc, chỉ biết tán gái.

Sắc mặt Lý Dịch Phàm cứng đờ.

Mẹ kiếp.

Sao thăng này lại biết mình ăn bám cha?

Hơn nữa, đối phương trông cũng bình thường, biết rõ anh ta là con trai của đại gia số một Giang Thành, thế mà không có kính trọng anh ta tí nào.

Điều này khiến Lý Dịch Phàm rất tức giận.

Đường Nhược Tuyết thấy hai người đang nói chuyện, vội vàng ngất lời, lại giới thiệu cô gái kia với Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, đây là Dương Chỉ Nhược, là bạn cùng ký túc xá đại học với tôi."

Diệp Phàm lễ phép mim cười, gật đầu với Dương Chỉ Nhược.

Nhưng Dương Chỉ Nhược khinh thường nhìn Diệp. Phàm, không nói gì.

Đường Nhược Tuyết nhíu mày.

Lý Dịch Phàm vừa nãy nói Diệp Phàm là bạn trai cô ấy, cô ấy không phản bác, chọn cách ngầm thừa nhận, hơn nữa trong lòng còn có tí xíu thỏa mãn.

Nhưng thái độ của hai bạn học này với Diệp Phàm khiến cô ấy không vui.

Nhưng người ta đã ngồi xuống rồi, cô ấy cũng ngại đuổi đi

Bầu không khí có phần áp lực.

Lúc này, người phục vụ mang bít tết lên.

“Diệp Phàm, anh ăn thử đi, đây là món bít tết Tomahawk thương hiệu của Westin, có thể nói là ngon nhất Giang Thành”

Diệp Phàm gật đầu, anh căm dĩa chọc cá tảng bò bít tết lên, cắn to miếng.
“Ừm, ngon lắm” Anh vừa ăn vừa khen.

Phụt...

Hai người Lý Dịch Phàm ở bên cạnh bật cười.

“Người anh em này, anh biết ăn bít tết không thế?” Trong mắt Lý Dịch Phàm đầy khinh thường.

Ngay sau đó, anh ta căm dao nữa lên, cắt miếng. bít tết nhỏ, chậm rãi đưa vào miệng, tao nhã nhai nuốt,

sau đó lại dùng khăn lau khóe miệng.

“Nhìn thấy chưa? Anh phải đưa dao từ trái sang phải, phải nhai chậm rãi, như thế mới có phong độ quý ông”

Dương Chỉ Nhược cũng châm chọc.

“Dịch Phàm, anh ta chỉ là một kẻ quê mùa, anh nói anh ta cũng không hiểu đâu."

Sau đó, cô ta nhìn Đường Nhược Tuyết.

“Nhước Tuyết, cậu cũng thật là, tìm bạn trai nào không tìm, lại tìm phải cái loại như vậy, thật mất mặt”

Nghe có vẻ như tận tình khuyên bảo, trên thực tế, trên mặt cô ta đầy vẻ đắc ý.

Đường Nhược Tuyết xinh đẹp hơn cô ta thì sao chứ, chả có tác dụng gì.
Kết quả tìm phải một thẳng bạn trai quê mùa đến bò bít tết cũng không biết ăn như thế nào, chắc chẩn sẽ phải bị chế giễu!

Sắc mặt Đường Nhược Tuyết tối sầm, muốn nổi giận nhưng Diệp Phàm lại mở miệng trước.

“Hai người không ưa tôi à? Không ưa thì có thể đi được rồi, tôi đến đây là để ăn cơm chứ không phải tới để khoác lác”

Nếu không vì nể mặt Lý Hồng Thương, anh đã sớm tát cho Lý Dịch Phàm một phát rồi.

“Mày dám lặp lại một lần nữa không?!” Lý Dịch Phàm tức đỏ mặt.

Mặc dù anh ta thích giả vờ giả vịt thật đấy, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói thế.

Diệp Phàm buông tay, cười tủm tìm nói:

“Nếu anh đã không tự trọng như vậy thì tôi sẽ thỏa mãn anh. Tôi nói là anh đang khoác lác, nghe rõ chưa?"

"Mày là thứ khốn nạn, tao..."

Lý Dịch Phàm nổi giận, đứng phắt dậy.

Nhưng Dương Chỉ Nhược ở bên cạnh lại kéo anh ta ngồi xuống.

"Được rồi, Dịch Phàm, anh tức gì với cái loại quê mùa, t hô tục này? Anh ta không xứng!"

Lý Dịch Phàm cần môi, hừ lạnh một tiếng, lại ngồi xuống,

Lúc này, nghệ sĩ đàn piano đã đàn xong một bài, kết thúc nghỉ ngơi.

Lý Dịch Phàm nhìn Dương Chỉ Nhược.

“Chỉ Nhược, chỉ bằng em cũng đi đàn một bài để cho người anh em họ Diệp quê mùa của chúng ta biết thế nào là tao nhã đi”

Dương Chỉ Nhược gật đầu.

Cô ta hất cằm, khinh thường nhìn Diệp Phàm, đứng dậy bước vẽ phía cây đàn piano.

Khi ngón tay Dương Chỉ Nhược đưa xuống, một chuỗi nốt nhạc du dương vang lên khiến mọi người trong nhà hàng đều phải ghé mắt nhìn sang.

Bài nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội.

Không ít đàn ông còn đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay.

“Ha ha, người anh em họ Diệp, nào nào nào, đánh giá xem Chỉ Nhược đàn thế nào?

Lúc này, Dương Chỉ Nhược đã quay lại chỗ ngồi, cười nhạo một tiếng.

“Dịch Phàm, anh ta là kẻ quê mùa thì biết cái gì chứ? Em thật sự rất nghỉ ngờ có khi đến cả piano anh ta cũng chưa từng nghe qua.”

Đường Nhược Tuyết cau mày.

“Hai người đang nói lung tung gì đấy? Còn tiếp. tục như vậy thì cút ngay cho tôi, Đường Nhược Tuyết tôi không chào đón hai người!

“Nhược Tuyết, tức giận với bọn họ làm gì?" Diệp. Phàm kéo Đường Nhược Tuyết ngồi xuống.

Sau đó, anh nhìn Lý Dịch Phàm.

“Nếu đã bảo tôi đánh giá, vậy tôi sẽ ăn ngay nói thật.." Diệp Phàm trịnh trọng nói:

“Đàn rất... tệ!"