Bảo Vật Của Rồng

Quyển 1 - Chương 7




Arthur vịn vào vai Rồng, mím môi dưới chịu đựng sự va chạm kịch liệt dữ dội trong cơ thể, giữa hai chân bị làm cho ướt một mảng lớn.

Chất lỏng trong suốt chảy giữa hai đùi thể hiện toàn bộ sự chật vật của cậu lúc này.

Đây là điều mà Arthur, kẻ vốn đã quen với việc làm chủ mọi thứ, chưa từng trải nghiệm qua...

Tình huống ngoài tầm kiểm soát và lúng túng như vậy.

Rổng chỉ cắm vào một cái dương v*t đã chinh phục được cậu.

Trong ý định ban đầu của cậu, dù cậu cam tâm tình nguyện vì Rồng mà trở thành bên bị xâm nhập, cậu cũng phải là người thành thạo, điêu luyện mà hướng dẫn Rồng trong chuyện tình dục.

Chứ không phải là kẻ dù rõ ràng nằm phía trên, nhưng lại hành xử như một gái điếm động dục, đê tiện và nhếch nhác.

Arthur cố giành lại quyền kiểm soát một lần nữa.

Cậu thở hổn hển, ngón chân cuộn tròn lại, trúc trắc bắt đầu cử động thắt lưng: "Em, em sẽ làm anh thoải mái..."

Lời nói của bạo chúa tuy táo bạo, nhưng động tác trên thực tế lại cẩn thận từng li từng tí. Từng cử chỉ vung tay, nhấc chân đầy luống cuống, ngây ngô. Mắt Rồng nhìn thấy cử chỉ lẳng lơ mà đối lập, màu vàng trong mắt càng lúc càng đậm hơn.

Do đó, dương v*t thứ hai đang bị bỏ lơ cũng để lên miệng lỗ nhỏ mềm mại ướt át.

Vảy cứng trên cây thịt vô tình hay cố ý cọ lên thịt mềm mẫn cảm, kích thích làm bạo chúa đỏ mắt một lần nữa.

Rồng không cưỡng ép trực tiếp chèn vào, mà nhẹ nhàng hỏi ý kiến Arthur: "Ta có thể đi vào toàn bộ không?"

Đậy là lần đầu tiên Rồng đưa ra yêu cầu cho thanh niên.

Bạo chúa trẻ tuổi tóc đen mắt đen cố nén sự sợ hãi trong nội tâm, khóc nức nở mở to đôi chân không ngừng run rẩy.

Cậu cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng âm cuối run rẩy, cùng khóe mắt nhuộm màu hồng như đóa hoa mân côi đã bán đứng cậu.

"Như anh mong muốn." Arthur trả lời bằng giọng nói nức nở, miệng lỗ nhỏ căng chặt không còn một khe hở căng thẳng co rút, "Em... cho phép anh tùy ý... ah... sử, sử dụng em."

Nhận được sự cho phép, Rồng khẽ thở dài, sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt đối phương: "Ngươi đừng hối hận."

Giật mình vì hành động thân mật, Arthur kinh ngạc nhìn Rồng.

Từ khi cậu làm Rồng thất vọng, xé bỏ đi mảnh vảy ngược màu vàng của anh, Rồng không còn đối xử dịu dàng với cậu như vậy.

"Em không hối hận." Arthur khó khăn cúi người xuống, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên tóc vàng rực rỡ tán loạn trên cần cổ của của Rồng.

Cậu thật sự càng muốn hôn lên bờ môi đang gần trong gang tấc của rồng.

... nhưng cậu không dám.

Rồng liếc nhìn sợi tóc vàng bị cậu hôn lên, nhìn vào đôi môi hồng nhạt có vẻ cực kỳ mềm mại của Arthur, muốn nói lại thôi.

Tuy rằng Arthur muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của Rồng, nhưng bị dương v*t thứ hai của Rồng tiến vào cực kỳ đau đớn...

Đây không phải là thứ mà loài người yếu đuối có khả năng thừa nhận.

Cảm giác đau đớn trước khi bị thuốc kích dục làm tê liệt quay trở lại, đau đớn làm Arthur chỉ có thể cau mày run rẩy, một lời cũng không nói ra được.

Rồng nhìn chằm chằm vào bạo chúa tóc đen đang sắp sửa khóc lên, màu vàng lộng lẫy trong đáy mắt từng chút nhấn chìm hoàn toàn màu xanh thẳm ban đầu.

Rồng nắm lấy eo của thanh niên, hơi dùng sức thay đổi vị trí của cả hai, vững vàng đặt đối phương ở dưới thân.

Trong quá trình này, dương v*t chôn sâu trong cơ thể của bạo chúa không rút ra dù chỉ một chút.

"Ah..." Arthur khó chịu mà nghẹn ngào kêu lên một tiếng, mở mắt ra một lần nữa.

Con ngươi đen ướt át của cậu mơ màng nhìn về phía Rồng, dường như không hiểu nổi tại sao mình đột nhiên nằm trên giường.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu tiếp tục lấy lòng Rồng.

Dục vọng bị thịt mềm mút lấy, mắt Rồng tối sầm lại, thân dưới đẩy mạnh, hai dương v*t dữ tợn không chút thương tiếc mà đâm xuyên qua thanh niên tóc đen đang điếc không sợ súng mà quyến rũ anh.

Sau đó Rồng chăm chú nhìn vào đôi môi đang hé mở của Arthur, chậm rãi cúi đầu.