Cố Quỳnh đi thẳng tới kệ bếp, động tác dứt khoát rút ra một con dao từ giá để dao.
Đó là một cây dao gọt hoa quả mới tinh dài chừng 20cm, lưỡi dao sáng loáng phản lại trên mặt, ánh mắt cũng biến thành lạnh lẽo.
Cố Quỳnh liếc nhẹ một chút.
Tất cả mọi người đều do dự không dám can ngăn, chỉ có Trần Kiết Nhiên còn đang bị Lương Tử Oánh cưỡng ép, khàn giọng quát lớn: "Cố Quỳnh! Cô đến đây làm gì! Cô dám nghe nàng thử xem! Cô cho rằng làm vậy tôi sẽ cảm kích cô sao?! đừng nằm mơ giữa ban ngày! Cô mau cút cho tôi, có bao xa cút bao xa!"
Cố Quỳnh mắt điếc tai ngơ, nắm lấy cây dao thật chặt, trở tay, nghiêng mặt, cắt xuống --
Da dẻ mềm mại nhất thời bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, trên trán xuất hiện một vết cắt dài, máu tươi dọc theo vết dao chảy xuống, những người chứng kiến đều kinh hãi, con ngươi Trần Kiết Nhiên như sắp nứt, viền mắt đỏ như máu trừng lớn, không quản Lương Tử Oánh kề dao trên cổ mình, thẳng người hướng về phía trước, Lương Tử Oánh nắm chặt, lưỡi dao càng khảm sâu vào cổ, một lần nữa nhuốm máu.
Bàn tay cầm dao đột nhiên co giật, vẻ mặt Cố Quỳnh đại biến: "Lương Tử Oánh! Tôi đã làm theo lời cô, cô đừng làm hại nàng!"
Lương Tử Oánh đã tính toán rõ ràng, độ sâu của lưỡi dao chỉ ngang qua lớp biểu bì, nhìn qua đáng sợ, nhưng không quá đáng lo. Có điều nàng không ngờ tới, Trần Kiết Nhiên đã triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Cố Quỳnh, nhưng lại vì Cố Quỳnh mà không quản sống chết xông lên phía trước, mất phòng bị, Trần Kiết Nhiên nhúc nhích tự mình va chạm với lưỡi dao, lúc này Lương Tử Oánh cảm nhận được rõ ràng lưỡi dao cắt thêm sâu, nhịp tim cũng đập thình thịch, vội vã dời cây dao ra ngoài một tấc.
Nàng chỉ muốn phá huỷ Cố Quỳnh, chứ không thật sự muốn Trần Kiết Nhiên chết.
Đến giờ phút này, Lương Tử Oánh cảm thấy nàng và Trần Kiết Nhiên vẫn còn một chút hi vọng cho tương lai. Thế nhưng nếu như thật sự bức nàng đến đường cùng, nàng sẽ làm giống như lời mình nói, cùng Trần Kiết Nhiên tự sát, cho dù hai người phải làm bạn dưới hoàng tuyền, cũng không thể để Cố Quỳnh chiếm tiện nghi. Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi nói ngừng mới được phép ngừng, cô cho rằng một vết là được? Tiếp tục cắt cho tôi, hay là cô không dám?" Lương Tử Oánh trào phúng cười ha ha hai tiếng: "Cố Quỳnh, xem ra trong lòng cô Trần Kiết Nhiên cũng chỉ đến thế mà thôi."
Cố Quỳnh giơ dao lên, đang muốn tự rạch lên mặt mình thêm một đường, Trần Kiết Nhiên khàn giọng thét lớn, ngăn cản: "Không cần --"
Gương mặt dùng sức hét lớn đỏ chót, không quản nguy hiểm tính mạng, giãy dụa, điên cuồng năn nỉ Cố Quỳnh: "Dừng lại! Dừng lại --- Cố Quỳnh cô đi đi -- Tôi xin cô hãy đi đi --"
Thời khắc này nàng thật sự không muốn sống, liều mạng chạy đi, bị Lương Tử Oánh giữ chặt xiềng xích không thể động đậy, vậy thì trực tiếp đưa cổ họng của mình tiến vào lưỡi dao, không phải Lương Tử Oánh muốn lấy mạng nàng sao? Cho Lương Tử Oánh là được rồi! Nếu như thật sự chết ở chỗ này, âu cũng là số phận an bài, không đáng để liên luỵ Cố Quỳnh!
Lần này thật sự hướng vào lưỡi dao! Chỉ có điều Lương Tử Oánh theo bản năng né ra, mũi dao sượt một đường từ dưới cằm đến sau gáy, máu chảy ồ ạt, nhuộm đỏ cần cổ, cằm cũng không ngoại lệ, nhìn mà kinh hãi!
Trần Kiết Nhiên bị đau, thân thể mềm nhũn, cũng không biết kéo từ đâu ra một luồng khí lực cực lớn, nàng liều mạng quay về sau đấm đá Lương Tử Oánh!
Vừa vặn nện vào cằm Lương Tử Oánh, Lương Tử Oánh bị đau, lơ là cảnh giác, Cố Quỳnh chớp thời cơ vồ tới, nhanh chóng giữ lấy tay nàng: "A Nhiên chạy mau!"
Lại phát hiện hai đầu giây xích khoá chặt trên cổ tay Trần Kiết Nhiên, một đầu còn lại nằm trên cổ tay Lương Tử Oánh! Trần Kiết Nhiên muốn chạy cũng không chạy được.
Lúc này tình cảnh đã loạn tùng phèo, Cố Quỳnh đè lên cổ tay Lương Tử Oánh, làm nàng không thể động đậy, mà Trần Kiết Nhiên cũng bị vạ lây, trên lưng trúng mấy quyền cũng không biết là ai, lục phủ ngũ tạng đều muốn nứt ra, đau đến mức mắt trợn trắng, lúc này cảnh sát cũng không dám manh động, chờ thời cơ xông lên khống chế Lương Tử Oánh đang kích động. Lương Tử Oánh đâm loạn xạ về phía Cố Quỳnh, trên người Cố Quỳnh bị trúng mấy dao, lương Tử Oánh thấy cảnh sát đã đến nơi, nàng liều mạng, một giây sau mũi dao tàn nhẫn hướng thẳng vào mặt Cố Quỳnh!
Trần Kiết Nhiên nghe được âm thanh da thịt bóng tróc, nàng chưa kịp ngẫm nghĩ, liền nghe tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Cố Quỳnh, xé rách màng tai Trần Kiết Nhiên.
Tiếng dao rơi xuống mặt đất, cảnh sát khống chế được Lương Tử Oánh.
Cố Quỳnh dùng hai tay che mặt, kêu gào lăn lộn trên mặt đất, máu chảy ồ ạt tuôn ra từ kẽ tay.
Cố Quỳnh như rơi vào địa ngục, trước mắt chỉ có màu đỏ doạ người, dọc theo vết thương vô cùng đau nhức, trong lúc này đầu óc trống rỗng, cổ họng khốc liệt nghẹn ngào, để những người có mặt không đành lòng, tâm khẽ run lên.
Lương Tử Oánh bổ một dao này, là có ý đồ muốn Cố Quỳnh đi vào đường chết, không giống như Cố Quỳnh tự mình rạch mặt, tốt xấu gì cũng giữ lại đúng mực, mà vết dao này, cắt ngang mũi, bên trái dưới khoé mắt, bên phải trên khoé miệng, da thịt hai bên quai hàm tách làm đôi, sâu thấy tận xương!
Trần Kiết Nhiên quay đầu tìm Cố Quỳnh, nhìn cô ôm mặt lăn lộn trên đất, lại nhìn kẽ tay trào máu, hai mắt tối sầm, sấm sét giữa trời quang, ngồi co quắp trước mặt cô, môi theo tâm run cầm cập, cổ họng nghẹn đắng, không để ý hai tay vẫn còn bị khoá, nhào tới bên cạnh Cố Quỳnh, khịt khịt mũi, động viên: "Cố Quỳnh...Không sao, cậu chớ hoảng...Nghe mình nói...Nghe mình nói liền không đau, cậu...Cậu chớ hoảng loạn..."
Trần Kiết Nhiên không muốn Cố Quỳnh dãy dụa để mất máu quá nhiều, mới nói câu này, cũng nghẹn ngào không thể nói tiếp, cũng may bác sĩ đợi sẵn ở bên ngoài, khẩn cấp đặt Cố Quỳnh lên cáng cứu thương, cấp tốc đưa người đến bệnh viện.
Lúc này máu đã bao bọc toàn bộ gương mặt Cố Quỳnh, khuôn mặt minh diễm xán lạn, giờ khắc này trở thành quái vật khủng bố, Cố Quỳnh đau đến ý thức mơ hồ, chỉ nhớ rõ một đường vẫn không ngừng kéo tay Trần Kiết Nhiên, đứt quãng nói: "A Nhiên, đừng đi..."
"Mình không đi." Trần Kiết Nhiên không muốn Cố Quỳnh lo lắng, vành mắt đỏ thấu nửa khuôn mặt, nước mắt xoay chuyển vài vòng, vẫn cắn phá môi ép ngược trở lại, còn xé ra nụ cười méo mó: "Cố Quỳnh, cậu yên tâm, mình sẽ không đi nữa."
"Mình...Mình là chân tâm yêu thích cậu..." Cố Quỳnh giật giật yết hầu, tựa hồ muốn dời sự chú ý, quên đau đớn: "A Nhiên, mình không cần người khác, mình chỉ cần cậu."
Cô nắm chặt tay Trần Kiết Nhiên, khó khăn mấp máy môi: "Cậu hãy tin mình, chỉ lần này thôi, xin cậu."
"Mình tin cậu..." Trần Kiết Nhiên rốt cuộc không ngăn được nước mắt, hai tay bọc lấy tay Cố Quỳnh, đặt ở trên mặt mình: "Mình tin cậu, mình tin cậu...Cố Quỳnh, chỉ cần cậu không sao, cái gì mình cũng tin cậu."
Trần Kiết Nhiên hối hận rồi, dằn vặt qua lại một hồi, để làm gì chứ? Ngoại trừ làm Cố Quỳnh bị thương, có hay không một chút thay đổi?
Nàng lừa gạt ai? Nàng căn bản không thể không thích Cố Quỳnh, nàng đã yêu thích cô mười năm.
Mặt Cố Quỳnh không thể bị phá huỷ, tuyệt đối không thể.
Cố Quỳnh xinh đẹp như vậy, lại yêu thích trang điểm, năm đó cô dùng son môi xong lại cong cong miệng, hỏi Trần Kiết Nhiên nhìn môi cô như vậy có muốn hôn hay không, cho dù sau này quan hệ dần trở nên thân mật, Trần Kiết Nhiên thức dậy say sưa ngắm cô, lại bị cô bắt gặp, trêu ghẹo: "Mình đẹp quá rồi, cậu xem đến mê li, hả?"
Nếu như không thể cứu được tấm dung nhan này, nói không chừng so với trực tiếp giết cô thì còn tàn nhẫn gấp trăm lần.
"A Nhiên, nếu như mình biến thành xấu xí..."
"Cậu đừng đoán mò."
"Mình nói là nếu như, chỉ là nếu như thôi?"
Trần Kiết Nhiên ôm mặt, dùng sức chà sát tròng mắt ướt át: "Vậy cũng là kẻ xấu xí xinh đẹp nhất thế giới."
"Cậu sẽ còn thích mình chứ?"
"Cậu cho rằng trước đây mình có bao nhiêu yêu thích cậu?"
"A Nhiên."
Trần Kiết Nhiên nhìn cô thật sâu, nặng nề di chuyển thân thể, ngồi xổm bên cạnh cáng cứu thương, kề sát vào tai cô: "Yêu thích, đương nhiên yêu thích."
"Mình đã yêu thích cậu mười năm, khắc sâu vào xương tuỷ, cả đời cũng sửa không được."
Cố Quỳnh muốn cười một cái, đáng tiếc vết thương vắt ngang trên mặt vô cùng đau đớn, không cách nào nâng khoé miệng: "A Nhiên, mình nói muốn theo đuổi cậu một lần nữa, không phải chỉ là cái này." Cô dừng một chút, đợi đau đớn giảm bớt một ít, mới nói tiếp: "Mình biết bây giờ cậu chỉ là đồng cảm, thương hại mình mới nói như vậy, chờ mình khoẻ rồi, nhất định sẽ hối hận."
"Mình còn chưa bắt đầu theo đuổi, cậu đừng trả lời mình nhanh như vậy, mình sợ sau này mình lại..." Cố Quỳnh bổng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, khó khăn nói rõ từng chữ: "...Lại mắc bệnh cũ, không biết trân trọng..."
Trần Kiết Nhiên không đáp được một câu.
"A Nhiên, cậu biết hôm nay là ngày gì không?"
Trần Kiết Nhiên không dám mở miệng, chỉ sợ Cố Quỳnh phát hiện nàng đang khóc.
"Hôm nay là giao thừa." Cố Quỳnh nói: "Chúng ta lại đang cùng nhau đón năm mới."
Cố Quỳnh nói: "Nếu như mình học được cách trân trọng từ mười năm trước thì thật tốt."
...
Xe cứu thương đến bệnh viện, bác sĩ y tá đã đợi sẵn ở cửa lớn, Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên được đẩy vào phòng cấp cứu, vết thương của Trần Kiết Nhiên không quá nghiêm trọng, mà Cố Quỳnh, ngoại trừ vết cắt trên mặt thì trên người cũng trúng mấy dao của Lương Tử Oánh, thương tích rất sâu, cần phải khâu.
Trợ lý thức thời sắp xếp Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh nằm chung một phòng bệnh, chờ Cố Quỳnh rời khỏi phòng cấp cứu, Trần Kiết Nhiên nhìn cô bị gạc trắng bao bọc toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt, lỗ mũi và cái miệng ở bên ngoài, vội hỏi trợ lý về tình hình hiện tại.
"Không nguy hiểm đến tính mạng." Trợ lý vẫn duy trì khẩu khí giải quyết việc chung như cũ.
"Mặt thì sao? Có thể hồi phục được không?"
"Vết thương quá sâu, phải dùng chỉ khâu, bác sĩ nói phải thông qua phẫu thuật chỉnh hình mới có thể khắc phục."
Trong lòng Trần Kiết Nhiên ngũ vị tạp trần, nhất thời không thể phân tích, rốt cuộc đây là tin tốt hay là tin xấu.
Có thể chữa trị là chuyện tốt, nhưng sau khi khắc phục sẽ không so sánh được với lúc trước, Cố Quỳnh sẽ thế nào? Có phải sẽ nản lòng thoái chí giống nàng trước đây?
"Có thể đảm bảo khôi phục một trăm phần trăm giống như trước không?"
"Xin lỗi Trần tiểu thư, tôi không phải bác sĩ, không thể trả lời câu hỏi này."
Trần Kiết Nhiên đưa tay sờ sờ mặt mình, nhìn Cố Quỳnh, trong lòng chua xót, lại nghe trợ lý nói: "Không biết Trần tiểu thư có biết việc này? Trước khi cô bị bắt cóc, Cố tổng đã đệ đơn từ chức lên tổng công ty?"
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, ngừng có chương mới đến xem S10 vòng bán kết đi rồi, đuổi một năm thi đấu, thật vất vả nhìn thấy yêu thích đội ngũ đi tới đây, nhưng cũng chỉ có thể tới đây, tâm thái vỡ.
Về phần tại sao âm thầm, chính là ta đột nhiên tùy hứng đi, sau này sẽ không.
Không có gì bất ngờ xảy ra ngày 31 tháng 10 cũng sẽ ngừng lại càng một ngày, trong thời gian này là nhật càng, sau khi cũng sẽ nhật càng đến xong xuôi.
----------
Cảm tạ tại 2020-10-23 11:15:31~2020-10-26 23:37:28 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi 2 cái; xuyên hoa áo Đại thúc, cho mèo con bảo bảo trồng cây môi, louisezhong, đại không nói gì, một con hiên E, dùng vại ăn cơm đi, hoa nở phú quý, 24300810 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Không yêu uống có thể vui mừng 38 bình; đại không nói gì 30 bình; dùng vại ăn cơm đi 15 bình; Hồng Điệp, tảo, cùng thiên 10 bình; chín sinh đích lý 5 bình;43093999 3 bình; Anna 2 bình; Tam Nguyệt Đồ Đằng hôm nay chương mới sao, lão tài xế mang mang ta 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!