Dù sao hiện giờ người ta vẫn còn tôn xưng cô hai tiếng "Cố tổng", đâu kẻ nào chán sống thật sự dám đổ thức ăn vào miệng Cố Quỳnh, mẹ con hai người cãi nhau, đến khi hoà hảo rồi, Cố Quỳnh lại là tổng giám đốc, chẳng lẽ cô lại trút giận lên mẹ mình sao? Cuối cùng người chịu khổ chính là thủ hạ.
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám nhúc nhích, sắc mặt Ôn phu nhân không dễ nhìn, quát mắng: "Các người chết hết rồi sao? Hay là nghe không hiểu tiếng người? Tôi nói ép tiểu thư ăn!"
"Phu nhân, chuyện này vạn lần không thể." Một hộ sĩ lên tiếng can ngăn: "Vết thương trên mặt Cố tổng vẫn chưa lành hẳn, nói chuyện cũng không thể nói to, chỉ sợ làm nứt thương tích, sau này sẽ càng khó hồi phục, ngàn vạn lần không thể bắt ép, lẽ nào phu nhân muốn Cố tổng mang theo vết sẹo sống đến hết đời sao?"
Ôn phu nhân do dự.
Cố Quỳnh vô thần nhìn trần nhà, trong lòng cười thầm, cả đời mang theo vết sẹo thì đã sao? Chẳng phải Trần Kiết Nhiên cũng vậy? Vừa vặn, các nàng mỗi người một vết, ngay cả vị trí cũng giống nhau, đây mới gọi là xứng đôi.
Nửa tháng này Cố Quỳnh chưa từng soi gương, mỗi ngày hộ sĩ đều chăm sóc chu toàn, tất cả mọi việc không cần Cố Quỳnh tự mình nhấc chân động tay, cô cũng không nghĩ đến chuyện soi gương, chỉ tự mường tượng ra hình ảnh khuôn mặt mình lúc này, lại cảm thấy huỷ dung thì huỷ dung, không có gì đáng sợ.
Ôn phu nhân mềm không được cứng không xong tức giận đùng đùng, ngày đó thật muốn sai người bóp miệng ép Cố Quỳnh ăn cơm, cũng may vừa nghe hộ sĩ nói như vậy, mới tỉnh táo lại, xuống nước hừ một tiếng, phất tay rời đi, video được chuẩn bị kỹ càng cũng không phát huy tác dụng.
Ôn phu nhân không muốn Cố Quỳnh bị huỷ dung, Cố Hoà Viễn nhiều con gái như vậy, nhưng đứa con hắn sủng ái nhất là Cố Quỳnh, ngoại trừ lý do Cố Quỳnh thông minh lanh lợi, càng là vì từ lúc sinh ra Cố Quỳnh đã có vẻ ngoài giống như búp bê sứ, mấy ngày đầu vừa lọt lòng thì đỏ hỏn, chỉ qua mấy ngày sau đã lộ rõ đôi mắt nước trong veo, nhìn thấy Cố Hoà Viễn liền vui vẻ thích thú, vì lẽ đó Cố Hoà Viễn mới yêu thích không rời, bên cạnh chăm sóc cô đến năm năm tuổi, Ôn phu nhân cũng là dựa vào năm năm này thuận lợi nắm lấy trái tim Cố Hoà Viễn.
Cố Hoà Viễn còn có một người con gái, vừa thấp, lại xấu, đi ra ngoài làm hắn cảm thấy mất mặt, từ khi nàng được sinh ra, mẹ con nàng phải ở bên ngoài, không được lưu lại Cố gia, mỗi tháng nhận lấy chút sinh hoạt phí cố định, Ôn phu nhân không muốn nếm trải cuộc sống đó.
Ngày đầu tiên chuyển viện Cố Quỳnh không tránh khỏi buồn bực trong lòng, tại sao mẹ cô lại nhận tin tức nhanh như vậy, hơn nữa còn chạy tới Lâm Uyên, mãi đến khi nhìn thấy trợ lý báo cáo sự tình cho bà, rốt cuộc Cố Quỳnh hiểu rõ, thì ra xưa này bên cạnh cô luôn có người của Ôn phu nhân, người này không phải tận chức với Cố Quỳnh, chỉ tận chức với mẹ cô mà thôi.
Ngày đó trợ lý ở lại phòng bệnh, Cố Quỳnh thừa dịp Ôn phu nhân không có mặt, hỏi: "Tôi si mê Trần Kiết Nhiên lâu như vậy, có lẽ anh nên sớm báo cáo với mẹ tôi, nhưng tại sao bây giờ mẹ tôi mới đến."
Trợ lý trầm mặc chốc lát, trả lời công thức hoá: "Tôi phán đoán sai lầm, cho rằng Cố Tổng chỉ là vui đùa một chút."
Kỳ thực ngày đó trợ lý suýt chút nữa đã nhắc nhở Ôn phu nhân cảnh giác, bởi vì Cố Quỳnh giống như thật sự yêu thích Trần Kiết Nhiên, chỉ là sau đó Chu Tiểu Vũ xuất hiện, tâm tư Cố Quỳnh tựa hồ bị Chu Tiểu vũ câu đi, cho nên hắn mới nới lỏng phòng bị.
Cố Quỳnh nghe lời giải thích xong, không nhịn được cười trào phúng, ai mà ngờ được Lương Tử Oánh sắp xếp một Chu Tiểu Vũ tiếp cận cô, rốt cuộc lại biến thành tương cứu.
"Mẹ tôi cho anh bao nhiêu tiền, mới có thể khiến anh trung thành tuyệt đối như vậy?"
Trợ lý kể về chuyện của mình cho Cố Quỳnh nghe, ngày trước hắn là trẻ lang thang, may mắn được Ôn phu nhân nhặt về, cho ăn cho mặc, lại cho hắn đi học ở môi trường giáo dục tốt nhất, đây là ơn tái tạo, không phải là thứ tiền tài có thể so sánh.
Lúc này Cố Quỳnh mới nhớ lại, năm cô ba, bốn tuổi, trong nhà tựa hồ từng xuất hiện một đứa bé, nhưng lúc đó Cố Quỳnh còn quá nhỏ, cho nên không nhớ rõ.
Ôn phu nhân không cho người nào nói chuyện với Cố Quỳnh quá nhiều, trợ lý ở bên cạnh không ít thời gian cũng chỉ nói thêm vài câu, rất nhanh đã đi rồi, chỉ còn lại một hộ sĩ mỗi ngày đều đặn đưa cơm đến cho cô, không nỡ nhìn Cố Quỳnh ngày một gầy gò, lên tiếng khuyên nhủ: "Cố tổng, ăn một chút gì đi, trường kỳ truyền dịch không phải cách, tiểu thư muốn phản kháng cũng đừng chọn cách tiêu cực như vậy, bắp thịt đều muốn héo hút, chưa nói đến việc muốn gặp ai, tìm ai, trước tiên phải giữ sức khoẻ thật tốt mới thoát khỏi nơi này được không phải sao?"
Lúc này Cố Quỳnh mới nhìn thẳng hộ sĩ, tâm tư bay lộn.
Nhìn dáng dấp ôn nhu này là quyết tâm muốn Cố Quỳnh quay về "Chính đạo", tiếp tục như vậy không phải cách, cần phải bảo tồn thể lực, từ từ tìm cơ hội thoát khỏi lao tù.
Lời hộ sĩ nói không phải không có lý, nhưng Cố Quỳnh lại lo người này là do mẹ cô phái tới đấu trí, nửa tin nửa ngờ, chờ hộ sĩ đi rồi, mới suy nghĩ biện pháp.
Lại thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng Trần Kiết Nhiên không nghe lọt những lời chót lưỡi đầu môi của Ôn phu nhân, nhất định phải tin cô, chờ cô giải thích, tất cả chân tướng sẽ tự nhiên rõ ràng.
Hiện giờ Trần Kiết Nhiên sống thế nào? Mẹ Cố có làm khó dễ nàng không? Nàng không có việc làm, lại cần chăm sóc An An, ngày tháng khẳng định không dễ chịu.
Trần Kiết Nhiên sẽ chê cô xấu sao? Cô đi như vậy, có phải sẽ doạ nàng sợ hay không? Hay là sẽ khiến nàng đau lòng?
Cố Quỳnh giơ tay chạm lên mặt mình, vết thương chưa lành hẳn, còn rất đau, Cố Quỳnh lo lắng, không biết vết thương sâu thế nào, vết sẹo sẽ ra sao.
Buổi tối, Ôn phu nhân nhận tin Cố Quỳnh vẫn không chịu ăn, lại tức tốc đi tới.
Bà thả tóc, có vẻ càng ôn nhu, mang theo tổ yến tự tay chưng, ngồi bên cạnh Cố Quỳnh, cười hiền: "Khi còn bé con thích ăn nhất là tổ yến mẹ chưng, sau đó có một lần, xem ti vi thấy tổ yến làm từ nước bọt của chim yến, còn ồn ào gây nháo không chịu ăn, mẹ chỉ còn cách ôm con ngồi trên đùi hống con, nói đây là không phải tổ yến, là ngân nhĩ, con mới ngoan ngoãn lau nước mắt ăn tiếp."
Mấy câu này khơi gợi hồi ức, Cố Quỳnh nhìn mẹ, khi còn bé hai người nương tựa lẫn nhau, thời điểm khó khăn nhất, Cố Quỳnh đi học bị người ta mắng là con hoang, về đến nhà, mẹ Cố chỉ có thể ôm cô, một bên thay cô lau nước mắt, một bên tự mình rơi nước mắt.
Lúc đó, Ôn phu nhân nói: "A Quỳnh, con nhất định phải nổi bật hơn người, sau này nắm lấy quyền lực Cố gia từ trong tay ba Cố, thuộc về mẹ con ta, đến lúc đó không còn ai dám gọi con là con hoang nữa."
Kỳ thực không cần như vậy, Cố Hoà Viễn rất yêu thương Cố Quỳnh, ngày hôm sau liền tự mình đưa cô đi học, yêu cầu giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh và đứa trẻ hư kia đến gặp mặt, bọn họ run lập cập nhận lỗi, từ đây muốn giao hảo với Cố gia, cũng không ai không biết Cố Quỳnh là bảo bối của Cố Hoà Viễn, một mực cung kính, không dám xem thường.
Vĩ lẽ đó Cố Quỳnh không quá chấp niệm với lý giải của Ôn phu nhân về quyền lực.
Nhưng tình mẹ là thật, Cố Quỳnh không thể không thay đổi sắc mặt.
Cố Quỳnh nhìn Ôn phu nhân, được chăm sóc rất kỹ lưỡng, nữ nhân gần năm mươi vẫn hoàn toàn có thể so sánh mới thiếu nữ ngoài hai mươi, đến spa một lần lại một lần, da dẻ kéo căng đến không có một nếp nhăn, có cảm giác cứng ngắc căng bóng như plastic.
Cố Quỳnh thở dài, nói: "Mẹ, mẹ cũng không còn trẻ nữa."
"Mẹ có con, đời này chuyện gì cũng đáng giá." Ôn phu nhân cúi đầu rưng rưng: "Trên đời này làm gì có người mẹ nào không đau lòng cho con gái, A Quỳnh, mẹ nghĩ thông suốt, nếu con thật sự yêu thích Trần Kiết Nhiên, mẹ tác thành cho con, không ngăn cản con, con dưỡng bệnh thật tốt, sau đó muốn rời khỏi mẹ cũng được, muốn rời khỏi Cố gia cũng được, hãy sống cuộc đời mà con muốn, miễn con hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất."
Ôn phu nhân dừng một chút, lại nói: "Nếu ngày nào đó mẹ không còn chỗ dựa, bị người ta đè đầu bắt nạt, thì đó cũng là số mạng của mẹ, mẹ không trách con."
Mấy câu nói moi tim móc phổi, nói tới ánh mắt Cố Quỳnh không ngăn được lóng lánh, thầm nghĩ rốt cuộc mẹ cũng suy nghĩ cho cô, yết hầu nóng nóng, bật thốt một câu cảm ơn mẹ, khiến Ôn phu nhân không kịp ứng phó, nét mặt không dễ nhìn.
Ôn phu nhân cho rằng đánh quân bài tình thân, tốt xấu gì Cố Quỳnh cũng sẽ động lòng, nào ngờ cô bị quỷ ám, một lòng chỉ có Trần Kiết Nhiên, tương lai sau này thế nào cũng mặc kệ, mẹ bị bắt nạt cũng không thèm để ý.
Đây là trách oan cho Cố Quỳnh, Cố Quỳnh hiểu rõ tính cách Cố Nhược, lại hiểu rõ mẹ mình là người thế nào, biết chắc Ôn phu nhân sẽ không bị bắt nạt nên mới nói như vậy, đáng tiếc Ôn phu nhân một lòng nhận định Cố Quỳnh không hiếu thuận, bị Trần Kiết Nhiên đầu độc, càng muốn chia rẽ các nàng.
"Mẹ, mẹ có thể cho con gặp Trần Kiết Nhiên không? Con có mấy câu muốn nói với nàng." Cố Quỳnh thừa dịp mẹ con hoà hợp, mau mau đề xuất yêu cầu.
"Đương nhiên là được." Ôn phu nhân đưa tay vén tóc con gái: "Miễn là con chịu dưỡng bệnh thật tốt, đừng nói muốn gặp Trần Kiết Nhiên, mẹ còn muốn con bé đến đây bồi con dưỡng bệnh, miễn là con thoải mái, mẹ liền cao hứng...Chỉ là hôm nay quá muộn rồi, mẹ nghĩ con cũng không muốn quấy rầy Trần Kiết Nhiên nghỉ ngơi, như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ tự mình đến đón con bé, thế nào?"
Trong lòng Cố Quỳnh kích động, cuối cùng cũng bắt đầu chịu ăn, bị Ôn phu nhân hống cho ăn hết một bát tổ yến, tràn đầy mong chờ ngày mai, đêm ngủ không yên giấc.
Đã đến ngày thứ hai, trước khi Ôn phu nhân đi đón Trần Kiết Nhiên còn đến nói với Cố Quỳnh một tiếng, lại đút cho Cố Quỳnh ăn hết nửa bát cháo, phân phó hộ sĩ buổi trưa thay bà chăm sóc Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh đợi đến khi mặt trời xuống núi, Ôn phu nhân quay về, nhưng chỉ có một mình.
"Mẹ?" Cố Quỳnh sững sờ: "A Nhiên đâu?"
"Trần Kiết Nhiên, con bé..." Ôn phu nhân muốn nói lại thôi: "Con bé không chịu đến."
"Tại sao?"
"Trần Kiết Nhiên nói không muốn thấy mặt con..."
Đầu óc Cố Quỳnh mê muội: "Không thể."
Làm sao có thể chứ? Lúc trước ở trong xe cứu thương, Trần Kiết Nhiên rõ ràng không nói như vậy.
"Con không tin." Cố Quỳnh giãy giụa: "Con muốn đích thân hỏi nàng."
Khẳng định là mẹ viện lí do qua loa lấy lệ.
"Con xem cái này sẽ tin." Ôn phu nhân lấy ipad ra, bật một đoạn video, đặt trước mặt Cố Quỳnh.
Nhìn qua góc độ camera, hẳn là Ôn phu nhân ra lệnh cho vệ sĩ lặng lẽ ghi hình, ngược sáng, màn hình lại rung lắc, thu nửa người Trần Kiết Nhiên vào trong đoạn video.
Nhớ nhung kêu gào tận xương tuỷ, Cố Quỳnh nâng ipad lên, đối với người trong video nghiêng người xem ngây dại, lầm bẩm gọi A Nhiên, hận không thể xuyên vào màn hình, kéo nàng ôm vào ngực, không rời xa nhau.
Chỉ nghe Ôn phu nhân cầu khẩn: "A Nhiên, hãy thương cho tấm lòng người làm mẹ này đi, gặp A Quỳnh một lần, có được không? Không có cô, con bé không ăn không uống, bây giờ đã sắp không trụ nổi nửa cái mạng."
Trần Kiết Nhiên đáp lại, lời lẽ vô tình lập tức vang lên: "Tôi sớm không thích Cố Quỳnh, bà cũng đừng tìm đến tôi nữa, thật khiến tôi buồn nôn."'
Ipad rơi xuống đầu gối, nhịp tim Cố Quỳnh đều đông lại, trong đầu như phát sinh một hồi tuyết lở.
Cô không tin đây là lời Trần Kiết Nhiên nói, dại ra một lúc, hoang mang nhặt ipad lên, ngón tay run run, xem lại.
Nếu chỉ là âm thanh thì có thể là giả, nhưng đây là video, Trần Kiết Nhiên ở đó, hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt căm ghét, còn có khẩu hình, tất cả đều ăn khớp, làm sao có thể là giả đây?
Hơn nữa, là Ôn phu nhân lén quay lại, không thể là giả.
Trần Kiết Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới, camera Ôn phu nhân bày ra là giả, di động quay lén mới là thật.
"A Quỳnh, mẹ tận lực, con cũng thấy đấy, Trần Kiết Nhiên không muốn gặp con, còn nhục mạ mẹ một trận."
"Con không tin." Cố Quỳnh bướng bỉnh lắc đầu: "Trừ phi nàng đứng trước mặt con, chính miệng nói với con.".
||||| Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy! |||||
Ôn phu nhân giận dữ, trách mắng: "Sao con ngu xuẩn như vậy? Con còn không hiểu sao? Con rời khỏi Cố gia rồi, không có tiền, không có thế, đương nhiên là phải chạy thật nhanh."
"A Nhiên không phải loại người này, nàng yêu thích con."
"Cái nó yêu thích là Cố Quỳnh xinh đẹp hơn người, con còn không biết bộ dạng bây giờ của mình thế nào sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn phu nhân liền hối hận.
Đột nhiên Cố Quỳnh rất muốn nhìn một chút, để xem dáng vẻ hiện tại của mình là thế nào, mới có thể khiến mẹ ruột nói ra những lời như thế.
Cố Quỳnh chật vật rời giường, phất tay tránh né bàn tay của Ôn phu nhân, tự mình đỡ tường, hướng về phòng tắm, nhìn vào tấm gương.
Liếc mắt nhìn, liền không rời ra.
Thì ra chính là bộ mặt này.
Xấu xí khiến người ta rùng mình.
Thế là Trần Kiết Nhiên căm ghét cô trở thành chứng cứ có lý.
Cố Quỳnh ở trong phòng tắm thật lâu, chưa hề đi ra.
Ôn phu nhân sợ cô nghĩ quẩn, gõ cửa gọi: "A Quỳnh, đừng thương tâm, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, mặc kệ thế nào con cũng là con của mẹ, sau này có mẹ ở đây, mẹ thương con."
Cùng lúc đó, phía sau cánh cửa phòng tắm đóng chặt, truyền đến âm thanh kìm nén đến mức tận cùng, Cố Quỳnh kêu gào thê lương.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-10-29 22:48:10~2020-10-30 02:21:44 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Anna, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Sơn có mộc hề mộc có cành 7 bình;? 4 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!