Bất Hủ Thần Vương

Chương 420: Mười vạn năm kiếp nạn, nguyên nhân Tu La Hải




Nhậm Thương Khung nhạy cảm, nắm chặt điểm này, Bộ Thương Lãng ngoài thô trong mảnh, kỳ thật cũng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, sư tôn nói như vậy, không khỏi có chút thương cảm a?



Lý Dật Phong thấy hai đệ tử vẻ mặt cổ quái, không khỏi cười nói:



- Các ngươi chớ suy nghĩ lung tung, có phải cảm thấy như ta bàn giao sự tình đúng hay không?



Bộ Thương Lãng hắc hắc bật cười, gãi gãi đầu:



- Đệ tử ngu dốt, cảm thấy sư tôn thật giống như có chút ý tứ như vậy? Muốn là như thế, y bát truyền thừa này, đệ tử cũng không dám tiếp. Đệ tử cũng không muốn làm mạng vô thường ah.



- Các ngươi đều là tiểu quỷ!



Lý Dật Phong giương tay lên, như muốn đánh người vậy.



Bộ Thương Lãng cười hắc hắc, đầu co rụt lại, liền trốn qua một bên. Tình cảnh vô cùng ấm áp.



Lý Dật Phong nghiêm mặt nói:



- Được rồi, nghiêm túc một chút.



Nhậm Thương Khung cùng Bộ Thương Lãng biết sư tôn muốn nói, tất nhiên là trọng điểm, lập tức cũng thu hồi tâm tình vui cười, rửa tai lắng nghe.



- Thương Khung, Thương Lãng, chuyện này, vô cùng trọng đại. Các ngươi phải nhớ kỹ mỗi một câu nói của ta, thời thời khắc khắc đều không được quên.



- Vâng.



Nhậm Thương Khung cùng Bộ Thương Lãng đều ý thức được tình thế nghiêm trọng.



- Chuyện này, còn phải từ thượng cổ truyền lưu một câu nói mà bắt đầu. Những lời này chỉ có mười chữ “mười vạn năm kiếp nạn, nguyên nhân Tu La Hải”.



Lý Dật Phong nói lên mười chữ này, ngữ khí tràn đầy nghiêm túc cùng thận trọng, trên mặt toát ra thần thái bi thương.



- Những lời này, truyền từ thượng cổ thời đại. Tương truyền, ở mươi vạn năm trước, từng có một cường giả của Thiên Trạch thế giới, am hiểu suy tính thiên cơ, thời điểm hắn phi thăng rời khỏi Thiên Trạch thế giới, từng vì Thiên Trạch thế giới bói một quẻ, cho ra mười chữ tiên tri này.



Ánh mắt Lý Dật Phong nhìn hai tiểu đồ yêu thích nhất, phảng phất có chút ít suy tính, cũng không vội tiếp tục nói chuyện.



Bộ Thương Lãng khẽ thở dài:





- Nguyên nhân Tu La Hải, nói như vậy, là Yêu tộc xâm lấn, gây tai họa cho thế giới loài người sao?



Trong lòng Nhậm Thương Khung nhấc lên sóng to gió lớn, mười vạn năm kiếp nạn, nguyên nhân biển Tu La? Chẳng lẽ nói trận Yêu tộc phong bạo hai năm sau kia, đúng là mở màn cho lời tiên tri này?



Nhất niệm như vậy, trong lòng khẽ động, thất thanh nói:



- Sư tôn, người nói sự tình này, phải chăng mười vạn năm kiếp nạn kia, đã tới rất gần rồi?



Lý Dật Phong thở dài:



- Không tệ! Mặc dù thời gian cụ thể, vị tiền bối kia suy tính thiên cơ, cũng không có nói rõ. Nhưng mà suy tính thời gian, mười vạn năm này đã đến, nhiều nhất, sẽ không vượt qua năm mươi năm!




Năm mươi năm? Trong lòng Nhậm Thương Khung cười khổ, suy đoán này của sư tôn, thật đúng là lạc quan ah. Người nào biết đâu rằng, Yêu tộc phong bạo bộc phát, chỉ hai ba năm sau?



Chẳng qua, bí mật này, Nhậm Thương Khung lại không có khả năng mở miệng nói ra. Dù sao, bí mật trùng sinh, tuyệt đối không thể bạo lộ, nếu không, Nhậm Thương Khung hắn không bị coi là quái vật mới lạ.



- Năm mươi năm...



Bộ Thương Lãng trầm ngâm, trong nội tâm suy tính, bên trong năm mươi năm, thực lực bản thân có thể nâng cao đến đâu.



- Đây chỉ là suy tính cá nhân ta, trên thực tế, đến cùng lúc nào sẽ bộc phát, toàn bộ Thiên Trạch thế giới, cũng không ai đoán được.



Lý Dật Phong nói lên mười vạn năm kiếp nạn này, cũng có chút ít lo lắng.



Nhậm Thương Khung lại hỏi:



- Sư tôn, Âm Dương Đạo đã tự phong đứng đầu Thiên Các bốn đạo, đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của tông môn, bọn hắn chẳng lẽ không có chuẩn bị gì sao?



Nói lên việc này, Lý Dật Phong càng than nhẹ lắc đầu:



- Âm Dương Đạo bảo thủ, bọn hắn cũng đang chuẩn bị ứng phó mười vạn năm kiếp nạn, nhưng rất ít cùng chúng ta câu thông. Thiên Các bốn đạo, làm cho người ta cảm giác, là làm theo ý mình. Lần này ta gọi các ngươi đến, chính là muốn nói cho các ngươi biết. Này mười vạn năm kiếp nạn, quan hệ tới sinh tử tồn vong của các ngươi và cả nhân loại.



Lần đại kiếp này, dù ai cũng không cách nào dự đoán. Vi sư thầm nghĩ nói cho các ngươi biết, đại kiếp nạn đã đến, chúng ta những lão gia hỏa này, tất nhiên là muốn đi vào tham chiến. Mà truyền thừa của nhân loại võ giả, cuối cùng cần nhờ những người tuổi trẻ các ngươi, một đời một đời truyền thừa xuống dưới.



Bộ Thương Lãng bỗng nhiên hiểu được, ý nghĩa của việc sư tôn muốn truyền thừa y bát cho hắn.




Lập tức cảm động nói:



- Sư tôn, Yêu tộc xâm lấn, đệ tử nguyện ý đi theo sư tôn, trảm yêu trừ ma, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, trong chiến đấu tăng lên tu vị!



- Bậy bạ!



Lý Dật Phong quát lớn:



- Ngươi cho rằng nhân loại võ giả cùng Yêu tộc một khi bộc phát chiến tranh, là hai ba cao thủ so đấu sao? Đó là tính bằng đơn vị hàng nghìn, hàng vạn, thậm chí là trăm vạn chém giết. Trong chiến đấu, cho dù là cường giả cấp Đại Đạo, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, huống chi ngươi bây giờ mới là Thần Thông tam trọng.



Nhậm Thương Khung im lặng không nói, Yêu tộc phong bạo, hắn đã trải qua, đại quân Yêu tộc xâm lấn Vân La thành, cơ hồ là dùng phương thức nghiền ép, Vân La thành cơ hồ không có chống cự gì, đã bị đại quân Yêu tộc triệt để nghiền nát.



Hồi tưởng trận chiến kiếp trước ấy, Nhậm Thương Khung đến nay vẫn còn nhớ rõ, là trận chiến hắn trải qua sinh tử luân hồi, một trận chiến đầy máu nhuộm trời, một trận chiến thiên địa đồng bi.



Bây giờ nhớ tới, đại quân Yêu tộc xâm lấn Vân La thành, thực lực cũng không tính quá mạnh, trên thực tế, phần lớn chỉ là tương đương với Trúc Cơ võ giả.



Cho dù là tiểu đầu lĩnh, cũng chẳng qua là Thiên Yêu bình thường.



Nhưng mà, Yêu tộc có một ưu thế, chính là người đông thế mạnh, xu thế phô thiên địa cái, cơ hồ là tạo thành xu thế cuốn tất cả.



Hơn nữa, nhân loại môt khi bị Yêu tộc công kích, nếu như không có phục dụng Nghịch Yêu Đan, sẽ bị yêu độc yêu hóa, trở thành yêu hóa khôi lỗi, chuyển công nhân loại, thành đồng lõa của Yêu tộc.



Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì nhân loại cùng Yêu tộc chiến đấu, nhân loại vẫn luôn ở vào hoàn cảnh xấu.




Bởi vì Yêu tộc yêu hóa rất lợi hại.



Mà Vân La thành chỉ là địa phương nhỏ bé, Nghịch Yêu Đan chính là xa xỉ phẩm, tự nhiên không có khả năng ai cũng có.



Lại nói tiếp, năng lực sinh sôi nảy nở của nhân loại, cũng không thua Yêu tộc. Có chút Yêu tộc, năng lực sinh nở kỳ thật rất kém cỏi. Mà có chút tộc đàn, năng lực sinh nở cùng nhân loại không sai biệt lắm.



Nhưng mà, Yêu tộc có một đặc điểm, chính là từng tên Yêu tộc, đều có thể tu luyện. Điểm này, là nhân loại không thể so sánh.



Mặc dù nhân loại của Thiên Trạch thế giới, cũng cực kỳ thượng võ, võ phong cực thịnh, nhưng chính thức tu luyện, mười chỉ được một.



Chín cái còn lại, cũng coi như võ giả, nhưng phần lớn là kẻ vô tích sự, thiếu hụt thiên phú, đối mặt sinh tử tồn vong, ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó khăn, chớ nói chi là giết địch.




Bởi vậy, đối với những lời này của Lý Dật Phong, Nhậm Thương Khung là sâu sắc chấp nhận. Hắn trải qua chiến tranh Yêu tộc, biết rõ dưới tình huống này, thực lực cá nhân, đối với cục diện chiến đấu ảnh hưởng không lớn.



Lý Dật Phong tựa hồ đã lưu ý đến biểu lộ của Nhậm Thương Khung, hỏi:



- Thương, ngươi nghĩ như thế nào?



- Đại thế đã thành, trừ khi có thần thông thông thiên, bằng không mà nói, lực lượng cá nhân, căn bản không cách nào xoay chuyển chiến cuộc. Chỉ có nhân loại võ giả đồng tâm hiệp lực, mới có hi vọng.



- Đồng tâm hiệp lực, ha ha, chính là bốn chữ này. Nói thì dễ nhưng làm lại khó!



Lý Dật Phong thở dài:



- Không nói cả nhân loại võ giả, coi như là sáu đại tông môn của Đông Hoàng Châu, muốn làm đến đồng tâm hiệp lực, cơ hồ là không thể nào. Lui một bước mà nói, coi như là Thiên Các chúng ta, cái gọi là đồng tâm hiệp lực, chẳng qua chỉ là một câu khẩu hiệu.



Trong nội tâm Nhậm Thương Khung cực kỳ chấp nhận những lời này của Lý Dật Phong, chẳng qua dưới tình hình này, hắn lại không tiện phụ họa.



- Thương Khung, Thương Lãng, Thiên Các chúng ta, vị trí địa lý không tốt, nếu như Yêu tộc ở Tu La Hải Vực xâm lấn, Thiên Các sẽ đứng mũi chịu sào. Nhất là Vân La thành của Thương Khung, càng là nơi mà Yêu tộc trùng kích đầu tiên. Thế nhưng mà, ngươi cũng thấy đó? Ba đại đạo tôn của Âm Dương Đạo, có nửa điểm phòng vệ ở Vân La thành sao? Ta mấy lần đề nghị ở Vân La thành bố trí phòng vệ, ở tuyến đầu chống lại Yêu tộc, không muốn mất bất luận một thổ địa nào, không bỏ bất kỳ một con dân nào. Thế nhưng mà... Ai!



Lý Dật Phong nói đến đây, trầm trọng thở dài một tiếng. Đại thế đã vậy, lực lượng cá nhân hắn, xác thực không thể cải biến được gì.



Nói ở tuyến đầu chống lại Yêu tộc, nhưng mà, nếu như nhân loại võ giả không đồng tâm hiệp lực, chỉ dựa vào một Thiên Các, nghĩ ở tuyến đầu chống lại Yêu tộc, cơ hồ là nói chuyện hoang đường viển vông!



Nhưng mà, nếu như không ở tuyến đầu chống lại, một khi đại quân Yêu tộc phá tan tuyến đầu, chắc chắn thế như chẻ tre, mà bình dân dọc tuyến, tốc độ lui lại không có khả năng nhanh hơn yêu tu, tất nhiên sẽ trở thành vật hi sinh cho Yêu tộc...



Điểm này, trong trận chiến kiếp trước ấy của Nhậm Thương Khung, là thấu hiểu rất rõ.



Đừng nói là bình dân, coi như là võ giả, tại trong đại quân, cũng chỉ có thể là pháo hôi, dưới sự trùng kích của đại quân Yêu tộc, tối đa cũng chỉ là giãy dụa, thoáng cái liền chết!



- Những điều này đều là chuyện phía sau, lần này Thiên Các bốn đạo tụ tập, ta sẽ nhắc lại một lần. Chẳng qua đoán chừng hiệu quả không lớn. Ta gọi hai người các ngươi đến, là muốn nói cho các ngươi biết, một khi đại kiếp nạn bộc phát, hai người các ngươi, lập tức tây lui, không nên hỏi đến chiến sự, bảo toàn chính mình là nhiệm vụ thứ nhất. Trên thực tế, ta đoán chừng bất luận truyền nhân Đại Đạo nào, đều sẽ lui lại. Lưu được thanh sơn, lo gì không có củi đốt. Những lão gia hỏa chúng ta chết, tre già măng mọc, cho đám người trẻ tuổi các ngươi sống sót, sớm muộn gì cũng có thể lên đỉnh cao. Nếu như người trẻ tuổi đều chết hết, hi vọng của nhân loại, sẽ hủy toàn bộ. Bởi vậy, các ngươi chính là đại biểu cho hi vọng của nhân loại... Được rồi, những cái này cũng chỉ là suy đoán. Đoán chừng mười vạn năm kiếp nạn này, cũng sẽ không bộc phát nhanh như vậy. Bởi vậy, các ngươi bây giờ không nên lo nghĩ, hãy tu luyện cho tốt là được. Nên tranh thủ, cũng cần tranh thủ. Thương Lãng, ngươi lần này tranh thủ vị trí đà chủ Thiên Cương phân đà, cũng cần hết sức. Nhất là thời điểm đại kiếp nạn đến, dưới tay ngươi nắm giữ nhân thủ càng nhiều, liền ý nghĩa hi vọng càng lớn.



- Vâng, đệ tử ghi nhớ.



Bộ Thương Lãng cung kính nói.



- Về phần Thương Khung, ngươi là một dị số. Vi sư cả đời quen biết bao người, nhưng đối với tiểu oa nhi ngươi, lại nhìn không thấu. Chẳng qua vi sư cũng đoán được, chí hướng của ngươi, sẽ rất cao. Bởi vậy, vi sư đối với ngươi, ngược lại không có yêu cầu gì. Ngươi đi bao xa, do chính ngươi định. Nhưng vi sư cho ngươi lời khuyên, Yêu tộc kiếp nạn vừa đến, không thể khí phách nhất thời, nhớ kỹ bảo toàn thực lực, giấu tài. Dùng tài hoa thiên phú của ngươi, tương lai sẽ vô hạn quang vinh. Ngươi bây giờ, thiếu chính là thời gian. Nếu như cho ngươi mấy trăm năm thời gian, vi sư có lý do tin tưởng, ngươi nhất định sẽ trở thành truyền kỳ mới của Thiên Trạch thế giới!