Bất Hủ Thần Vương

Chương 486: Vương Bài sát thủ, giữa đường phục kích




Nhậm Thương Khung rời khỏi Thủy Vân Tông, thu Thái Dương Chi Dực lại, đổi thành Tiểu Bạch lao nhanh tới Kính Nguyệt thành. Đừng xem Tiểu Bạch bình thường biếng nhác, nhưng tốc độ tu luyện lại không chậm chút nào.



Nhậm Thương Khung ở Đế Hào không gian ăn gian, tu luyện tới hôm nay, là Thần Thông tam trọng, có thể coi là kỳ tích ở tuổi này.



Nhưng mà Tiểu Bạch, cơ hồ là dễ dàng, đã tấn thăng đến tứ cấp Yêu vương.



Tứ cấp Yêu vương, tương đương với loài người Thần Thông tứ trọng. Bàn về cảnh giới, ngược lại so với Nhậm Thương Khung còn cao hơn một chút.



Dĩ nhiên, Nhậm Thương Khung cũng thấy rất bình thường, hắn biết, Tiểu Bạch là Thái cổ Thần thú, đối với nó mà nói, coi như là không tu luyện, bình thường trong quá trình lớn lên, cảnh giới tự nhiên cũng sẽ tăng lên.



Dù sao, Thái cổ Thần thú trưởng thành, ít nhất cũng tương đương với Đại Đạo cường giả. Mà Đại Đạo cường giả, ở trong Yêu tộc, được đặt tên là Đại Thánh cảnh.



Nói cách khác, Tiểu Bạch nếu như theo tốc độ bình thường lớn lên, đợi đến thời điểm trưởng thành, ít nhất cũng là cấp bậc Đại Thánh.



Đối với Tiểu Bạch mà nói, Đại Thánh cảnh, chẳng qua chỉ là giai đoạn khởi đầu của nó mà thôi.



Đang lúc bay lượn, tốc độ của Tiểu Bạch chợt chậm lại, hai cánh đang lên xuống, đột nhiên ngừng lại.



Cùng lúc đó, Nhậm Thương Khung cũng đồng thời phát hiện, ở giữa phiến quần sơn nguy nga kia, ẩn giấu một cảm giác nguy cơ. Nhậm Thương Khung thân chinh bách chiến, hơn nữa thần thức cường đại, có thể so với cường giả Đại Đạo cấp.



Thần thức thúc dục, hóa thành từng đạo khí lưu, nhanh chóng bắn tới.



- ân? Sát khí...... sát khí thật mạnh!



Thần thức của Nhậm Thương Khung có thể so với Đại Đạo cấp, một khi khuếch tán, phạm vi bao trùm là vô cùng lớn, hơn nữa cơ hồ là có thể dò xét tất cả các ngóc ngách trong phạm vi trăm dặm.



- Bốn tên? Đều là Thần Thông lục trọng cường giả?



Thần thức của Nhậm Thương Khung, đã đem tình huống chung quanh vài trăm dặm nắm giữ toàn bộ. Bốn Thần Thông lục trọng cường giả, mai phục ở bốn phương vị, hướng hắn tạo thành thế cục vây quanh bốn góc.



Trọng yếu nhất là, khí chất của bốn người này, Nhậm Thương Khung giống như đã từng quen biết. Ban đầu ở Vân La thành, Càn Khôn Bát Tuấn ám sát hắn, khí chất của bọn hắn cùng bốn người này hoàn toàn tương tự.



- Sát thủ Càn Khôn Minh?



Trong lòng Nhậm Thương Khung thầm giật mình, Càn Khôn Minh này, cách lâu như vậy, rốt cục vẫn phải tới tìm mình tính sổ? Lần trước, Càn Khôn Minh là được Hạng Thái Hư mời.



Hôm nay, Hạng Thái Hư đã chết, bọn họ là được ai nhờ?



Nếu nói Càn Khôn Minh báo thù cho Càn Khôn Bát Tuấn? Nhậm Thương Khung tuyệt đối không tin, hắn từ Càn Khôn Bát Tuấn cũng đã nghe nói qua, sát thủ của tổ chức sát thủ nhận nhiệm vụ, hoặc là thành công, hoặc là thất bại, đều là tạo hóa.



Tổ chức sát thủ, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ sát thủ nào mà báo thù.



Tổ chức sát thủ, chỉ nhận ích lợi, không nhận thù riêng. Trừ khi, đối thủ uy hiếp đến tồn tại của tổ chức sát thủ, hoặc là hoàn toàn chọc giận tới tổ chức sát thủ đó.



Cho nên, Nhậm Thương Khung xác định, bốn người này, tất nhiên là được mời tới.



Sáu Thần Thông lục trọng cường giả sao?



Nếu như là ban đầu ở Vân La thành, Nhậm Thương Khung có lẽ sẽ kiêng kỵ mấy phần. Hôm nay trải qua một loạt biến cố, sau khi tiến vào Đế Hào không gian khổ tu, cảnh giới cùng chiến lực của hắn, đều tăng lên trên phạm vi lớn.





Huống chi, ba trăm năm đại bỉ lần này, trải qua một trận với Đao Bạch Vũ, cảnh giới cùng thực chiến lĩnh ngộ của hắn, cũng nhận được thăng hoa.



Trận chiến ấy, đã được Đại Đạo cường giả công nhận, đã tiếp cận tới trận chiến của Đại Đạo cấp, tất nhiên là Đại Đạo nhất trọng.



Cho nên, hôm nay cho dù là Đại Đạo nhất trọng cường giả xuất hiện, Nhậm Thương Khung cũng có nắm chiến một trận, bốn sát thủ Thần Thông lục trọng? Tới để chết sao?



Một khắc mà Nhậm Thương Khung dừng lại kia, bốn tên sát thủ cũng đồng thời phát giác, biết hành tung của bọn hắn đã bại lộ.



Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!



Bốn đạo thân ảnh, không hẹn mà từ bốn góc hóa thành lưu quang vọt ra, hình thành một trận pháp, đem Nhậm Thương Khung vây ở trung tâm.



- Ha ha ha, Nhậm Thương Khung, rốt cục chờ được ngươi.



- Ngươi không ngờ rất nhẫn nại, ở Thủy Vân Tông lâu như vậy!




Bốn tên sát thủ này, sát khí trên người tản mát ra, cùng Đao Bạch Vũ rất tương tự, hơn nữa ở khí thế, cũng không yếu hơn so với Đao Bạch Vũ.



Bất kỳ một tên nào, đều có thực lực có thể so với Đao Bạch Vũ.



Cho nên, trận chiến này, Nhậm Thương Khung không thể khinh thường. ánh mắt đảo qua, nhàn nhạt hỏi:



- Nói như vậy, ngược lại để cho các ngươi đợi lâu rồi?



- Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi. Nhậm Thương Khung, có người đưa ra số tiền lớn để mua cái đầu của ngươi. Bất quá, chúng ta là nghe nói, ngươi ở Thủy Vân Tông, được năm quả Thủy Vân Thần Quả. Chỉ cần giao ra năm quả Thủy Vân Thần Quả này, hôm nay sẽ cho ngươi một con đường sống, như thế nào?



Năm quả Thủy Vân Thần Quả?



Những người này, tin tức ngược lại rất linh thông. Hắn ở ba trăm năm đại bỉ được một quả, sau lại trong giao dịch, đạt được bốn quả Thủy Vân Thần Quả, cộng lại đúng là năm quả.



Chẳng qua là, năm quả Thủy Vân Thần Quả kia, một quả cho Bắc Cung Dao, bốn quả cho Lý Dật Phong, chính hắn nhưng không có lưu. Hắn trên người bây giờ có hai quả Thủy Vân Thần Quả, là nhờ dạy Thủy Dao luyện chế Ngũ Hành Quy Nguyên Đan mà được.



Thấy Nhậm Thương Khung không nói, một gã sát thủ khác cười lạnh nói:



- Ngươi đừng nói ngươi không có Thủy Vân Thần Quả, chúng ta ở chỗ này chận đánh ngươi, hết thảy tình báo đều rất chính xác.



- Không sai, chỉ cần ngươi để Thủy Vân Thần Quả xuống, chúng ta lập tức thả ngươi đi.



- Phải?



Nhậm Thương Khung thản nhiên nở nụ cười:



- Ta chỉ nghe nói tổ chức sát thủ, vì tiền bán mạng, thu tiền tài của người, vì người làm việc, lại chưa từng nghe qua, tổ chức sát thủ lúc nào lại chặn đường ăn cướp? Cản đường cướp bóc, là việc của lục lâm thảo khấu mà. Đường đường Càn Khôn Minh, lúc nào trở nên không có tiền đồ như vậy?



- Cái gì?



Bốn sát thủ kia, đều hơi sửng sờ, Nhậm Thương Khung này, lại biết thân phận của bọn họ? Bốn người bọn họ tự hỏi ẩn giấu rất tốt, không có bất kỳ sơ hở gì.




Lại không nghĩ rằng, Nhậm Thương Khung này, một hơi liền nói ra thân phận của bọn họ.



- Hừ, nếu ngươi biết chúng ta là sát thủ của Càn Khôn Minh, thì nên biết, Vương Bài sát thủ của Càn Khôn Minh vừa ra, cũng chưa có chừa đường sống. Một là ngoan ngoãn giao đồ ra, hai là chúng ta giết xong rồi cướp?



- Nhậm Thương Khung, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao ra đây. Thủy Vân Thần Quả mặc dù tốt, nhưng là vật ngoại thân. Ngươi sẽ không vì vật ngoại thân, mà ngay cả tính mệnh cũng không cần chứ?



Bốn tên Vương Bài sát thủ này, chính là tồn tại dưới Minh cấp sát thủ của Càn Khôn Minh.



Bất kỳ một cái nào, đều là Vương Bài của Càn Khôn Minh. Bốn người này cùng xuất mã, đội hình cực kỳ cường đại. Thật ra thì, bốn tên sát thủ này, bất kỳ tên nào cũng là hạng giết người không nháy mắt.



Sở dĩ bọn họ cùng Nhậm Thương Khung dài dòng như vậy, tự nhiên không phải thật lòng muốn cho Nhậm Thương Khung một con đường sống, mà là có điều kiêng kỵ, muốn dùng một phép thử.



Bọn họ chỉ cần giết người, nhưng đồ kia tất nhiên sẽ vào tay bọn họ. Nhưng mà, bọn họ lại sợ Nhậm Thương Khung này liều chết, vạn nhất bọn họ bức vào đường cùng, tự bạo Khí Hải, mọi thứ sẽ trở thành hư vô, bọn họ muốn có Thủy Vân Thần Quả, sẽ chỉ là mây khói.



Không khách khí mà nói, lần này treo giải thưởng mặc dù cao, thù lao giết Nhậm Thương Khung rất có lực hút, nhưng đối với những sát thủ như bọn họ mà nói, phần thưởng chỉ là vật ngoại thân.



Những cái đó, rõ ràng không bằng Thủy Vân Thần Quả. Bọn họ đều là Thần Thông lục trọng cường giả, đều có cơ hội trùng kích Đại Đạo cấp.



Trùng kích Đại Đạo cấp, còn có cái gì có lực hút hơn so với Thủy Vân Thần Quả?



Cho nên, căn cứ vào cân nhắc này, bọn họ mới có thể dài dòng như vậy, một bộ hòa nhã cùng Nhậm Thương Khung thương lượng.



Nhậm Thương Khung là người bén nhạy bực nào, sao không nhìn ra điểm này?



Bất quá, vẻ mặt của hắn vẫn yên tỉnh như cũ, khóe miệng tràn ra một tia đùa cợt.



Lòng bàn tay xoay chuyển, liền xuất hiện một quả Thủy Vân Thần Quả, tản ra ánh sáng mê người, Thủy Vân Thần Quả không hổ là thượng cổ thần quả, chỉ là nhìn bằng mắt, cũng thấy tâm thần sảng khoái.



- Thủy Vân Thần Quả!



Trong mắt bốn tên sát thủ đều toát ra một tia tham lam, ánh mắt gắt gao phong tỏa ở trên người Nhậm Thương Khung.




- Hừ, một quả Thủy Vân Thần Quả mà muốn đuổi chúng ta? Chúng ta biết, ngươi có năm quả Thủy Vân Thần Quả. Như vậy đi, chúng ta nơi này có bốn người, mỗi người một quả. Còn lại một quả thuộc về ngươi, như thế nào?



- Tốt, rất tốt.



Nhậm Thương Khung chợt cất tiếng cười to, trong tay giương lên, Thủy Vân Thần Quả hóa thành một đoàn lưu quang màu trắng, giống như Lưu Tinh bay đi, trực tiếp hướng tên sát thủ phía trước bay tới.



- Tiếp nhận, Thủy Vân Thần Quả này, gặp đất sẽ tiêu, làm rớt xuống đất thì không phải lỗi của ta!



Tên sát thủ kia hừ lạnh một tiếng, tay giương lên, một đạo kình khí hướng Thủy Vân Thần Quả đang bay tới cuốn lấy.



- Hắc hắc, bắt trật rồi?



Một trảo kia, chộp vào trong hư không, Thủy Vân Thần Quả hóa thành một đoàn bạch quang, trực tiếp biến mất ở trong tầm mắt hắn.



Mà Nhậm Thương Khung vẫn đứng tại chỗ, trong tay vẫn như cũ là quả Thủy Vân Thần Quả kia, mặt hiện lên một tia cười quỷ dị.




Tên sát thủ kia sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng bật cười:



- Nói như vậy, ngươi là mời rượu không uống muốn uống rượu phạt?



Làm Vương Bài sát thủ, bị đối phương dùng chướng nhãn pháp lừa gạt, điều này làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt.



Bất quá, nụ cười của Nhậm Thương Khung cũng thu lại, nhàn nhạt nói:



- Ta uống gì rượu, ngươi không cần quan tâm. Nhưng có thể khẳng định, ngươi đời này, mời rượu cũng tốt, phạt rượu cũng tốt, đều không có cơ hội.



- Cái gì? Ngươi uy hiếp......



Tên Vương Bài sát thủ kia lời còn chưa nói hết, chợt hai con ngươi giống như cá chết lồi ra, cổ giống như được gió lạnh lướt qua.



Hai tay ôm cổ tuyệt vọng, miệng mấp mấy như muốn nói gì đó nhưng không thành lời.



Ca ca......



Tiếng xương cổ gãy lìa, đầu lâu trực tiếp rớt xuống.



Một màn quỷ dị này, làm cho ba người kia hoảng sợ biến sắc.



Nhậm Thương Khung vẫn bất động như núi, mặt hiện ra tia mỉm cười, nhìn về ba người kia, Thủy Vân Thần Quả trong tay cũng không thu.



Trong miệng cười nhạt nói:



- Thủy Vân Thần Quả này, các ngươi còn muốn lấy không?



Vương Bài sát thủ của Càn Khôn Minh, mỗi một người đều là tinh anh, lại bị Nhậm Thương Khung này âm thầm giết chết một đồng bạn, ba người kia đều là cả kinh thất sắc.



Lẫn nhau đối nhãn, rối rít hướng Nhậm Thương Khung ép tới:



- Tiểu tử, ngươi đây là tự tuyệt đường lui!



- Giết hắn!



Hô hô hô!



Ba đạo thân ảnh vừa hợp lại, đã đổi thành một trận hình hình chữ "Phẩm", cùng nhau giết tới.



Ba sát thủ Thần Thông lục trọng, nếu như chính diện đối kháng, Nhậm Thương Khung cũng không có ưu thế, huống chi bị bọn họ hợp vây.



Gào to một tiếng, thân thể Nhậm Thương Khung lăng không bay lên, giống như một ngọn núi lớn nhô lên, xông lên trời cao, khí thế kinh người, Bất Hủ Đế Khí tràn ra, Nhậm Thương Khung duỗi một bàn tay.



Ba! Ba! Ba!



Ba đại thủ ấn chia ra tấn công vào ba phương vị!