Bất Hủ Thần Vương

Chương 507: Đoạt được tiên cơ, tinh thần đại chấn




- Nghe cho kỹ, đề mục thứ tư là, Kim Tàm Vương làm tài liệu chính, liệt kê sáu loại đan phương lấy Kim Tàm Vương làm tài liệu chính, trong đó thượng cổ đan phương, không thể ít hơn một nửa! Quy củ cũ, đan phương nhất định phải chính xác không có lầm, nhất định phải có đan phương hoàn chỉnh!



Đề mục này, so với thứ hai càng thêm khó khăn. Thứ hai, dù sao cũng là chỉ định một loại đan dược. Mà lần này, lại là chỉ định một loại tài liệu chính… Kim Tàm Vương!



Kim Tàm Vương này, là một loại Linh trùng, hết sức thưa thớt. Một con Linh Tàm, muốn lột xác thành Kim Tàm Vương, không biết phải trải qua bao nhiêu tai kiếp, trải qua bao nhiêu lần biến dị, để biến thành Kim Tàm Vương.



Một khi biến thành Kim Tàm Vương, thật là trăm năm khó được.



Trên thực tế, Kim Tàm Vương còn không phải là hình thái cuối cùng, hình thái cuối cùng của Linh Tàm, là bát sí Kim Tàm Hoàng, một khi tới trình độ này, sẽ sinh ra linh thức, thân thể phát sinh đột biến, luyện yêu thần pháp thể, từ một con tiểu Linh Tàm, trực tiếp biến thành yêu tộc Đại Thánh!



Yêu tộc Đại Thánh, đây chính là tồn tại tương đương với Đại Đạo cấp cường giả!



Lấy Kim Tàm Vương làm đan dược, vốn không coi là nhiều, dù sao bản thân Kim Tàm Vương cũng là trăm năm khó gặp.



Muốn viết ra sáu đan phương, thật đúng là không dễ dàng. Hơn nữa thượng cổ đan phương phải hơn nửa số, cái này không thể nghi ngờ là tăng lên không ít độ khó.



Nhưng thượng cổ đan phương, dùng Kim Tàm Vương làm đan dược ngược lại là nhiều hơn.



Nhưng mà, thượng cổ đan phương này, mỗi một cái đều hết sức quý trọng, muốn nắm giữ nói dễ vậy sao?



Nhậm Thương Khung bây giờ, cũng là tâm hoa nộ phóng. Hắn cơ bản có thể xác định, những đề mục này, coi như không phải là Vạn Dược Tôn tiền bối thiết trí, ít nhất cùng hắn có liên quan.



Bởi vì, thẳng đến lúc này, những lĩnh vực nằm trong đề mục, trong di điển của Vạn Dược Tôn tiền bối, cơ hồ toàn bộ đều có, hơn nữa vô cùng nổi bật, giảng giải rất kỷ.



Kim Tàm Vương, Vạn Dược Tôn nghiên cứu loại Linh trùng này, ước chừng tốn bốn năm năm.



Cho nên, đối với Hô Duyên huynh đệ cùng Xích Hằng Vũ mà nói, đề mục này đơn giản là muốn vắt hết óc. Nhưng mà đối với Nhậm Thương Khung mà nói, là đơn giản như ăn sáng.



Cái này mặc dù không phải là ăn gian, nhưng lại thắng tựa như ăn gian. Thử nghĩ một chút, một cuộc thi vô cùng trọng yếu, ra đề thi chính là lão sư của mình, nội dung đề thi, toàn bộ là trọng điểm mà lão sư giảng giải.



Loại khảo hạch này, còn có thể có khó độ sao?



Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, Nhậm Thương Khung cũng biết lưu một tay. Cũng không vội đem đan phương viết ra, mà cố ý trì hoãn một chút, âm thầm quan sát vẻ mặt của mọi người, cho đến gần nửa canh giờ, mới giơ tay lên:



- Hai vị Pháp Vương, ta đáp xong rồi.



Lại là Nhậm Thương Khung!



Trong mắt Hô Duyên Ngạo Quang cơ hồ phun ra lửa, hắn đã gần phát điên rồi, hận không được nhào tới cắn Nhậm Thương Khung một trận.



Tiểu tử này, chẳng lẽ nhìn lén qua nội dung so tài sao? Nếu không, hắn làm sao có thể nhiều lần đều thắng?



Chẳng lẽ, hắn hai mươi tuổi, lịch duyệt lại có thể phong phú hơn lão già mấy trăm tuổi bọn hắn sao?



Hô Duyên Ngạo Quang không phục cũng không được, phải nói tới lúc này, nói về phương diện kiến thức Linh dược, Nhậm Thương Khung đã thừa kế chín thành chín y bát của Vạn Dược Tôn.



Hoàn toàn có thể nói là đương thời vô địch.



Dù sao, Vạn Dược Tôn lưu lại di điển, không hề ít chút nào, Nhậm Thương Khung đã học qua là không quên được, nhiều năm như vậy, cũng là mới vừa học xong thôi.



Nhậm Thương Khung căn bản không thèm để ý ánh mắt muốn ăn thịt của Hô Duyên huynh đệ, thản nhiên đi tới, đem ngọc giản giao cho hai vị Pháp Vương.



Hô Duyên huynh đệ cũng biết, trông cậy vào hắn trả lời sai, cái này cơ bản là si tâm vọng tưởng. Nhậm Thương Khung này, cũng không biết là từ đâu chui ra, ở hạng mục này, cơ hồ là lấy lực một người, hoàn toàn phá hủy tín niệm của Hô Duyên huynh đệ.



Không sai chút nào, Tử Điện Pháp Vương mở miệng nói:




- Hiệp thứ tư, Nhậm Thương Khung trả lời chính xác, chúc mừng phe Xích điện chủ, đạt được thắng lợi hạng so tài thứ nhất!



Hô!



Hô Duyên Ngạo Quang đặt mông ngồi xuống, trong mắt tràn đầy hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm Nhậm Thương Khung, phảng phất muốn ăn thịt người vậy.



Bất quá, tính công chính của so tài, ai cũng không thể nghi ngờ. Dù sao, năm quyển trục này, là Hô Duyên Ngạo Bác cùng Xích Hằng Vũ liên thủ rút ra.



Hạng thứ nhất tranh tài, kết thúc!



Bên thắng, phe điện chủ!



Mà công thần của khâu này, không nghi ngờ chút nào, chính là Nhậm Thương Khung. Ở trong hạng thứ nhất này, Nhậm Thương Khung lấy lực một người, đem thắng lợi ôm vào tay.



Hô Duyên Ngạo Bác ước chừng cũng không nghĩ ra, bọn họ vững vàng cảm thấy hạng tranh tài thứ nhất có chín thành nắm chắc, không ngờ thua thảm như vậy.



- Hạng thứ nhất tranh tài kết thúc, nghỉ ngơi nửa canh giờ, tiến hành hạng tranh tài thứ hai!



Tử Điện Pháp Vương tuyên bố khiêu chiến tiến vào giai đoạn tạm ngừng.



Dưới đài một mảnh hoan hô, Lương Vô Cực trực tiếp nhảy đến giữa sân, nhảy qua nhảy lại, tựa như một tiểu hài tử được quà.



Trong miệng còn khoa trương kêu lên:



- Điện chủ tất thắng, điện chủ tất thắng!



Từ Huân cũng vui mừng, hận không được tại chỗ ngâm thơ một bài.




Xem Hô Duyên huynh đệ bên kia, tinh thần rất trầm thấp. Nhất là những Trưởng lão vốn không phải tâm phúc đi theo Hô Duyên huynh đệ, sắc mặt đều xanh mét, trong bụng đem tổ tông mười tám đời của Hô Duyên huynh đệ thăm hỏi một lần.



Cũng may, Hô Duyên Ngạo Bác bình thường tích uy rất nặng, một ánh mắt, một biểu lộ của hắn, liền có uy nghiêm rất lớn, làm cho những Trưởng lão kia có chút tâm tư, đều ép xuống.



Hô Duyên Ngạo Bác nhàn nhạt nói:



- Khiêu chiến có năm khâu, bây giờ chỉ thua khâu thứ nhất, cơ hội còn nhiều. Cười trước chưa hẳn cười đến cuối cùng. Chúng ta tiếp theo ứng chiến thật tốt. Bàn về thực lực, chúng ta không kém bọn hắn.



Hô Duyên Ngạo Quang cũng rất không phục, kêu lên:



- Đúng, phía sau còn có bốn khâu, nhất là khâu thao tác, sẽ có nhiều cơ hội, để cho bọn họ đắc ý trước, trèo càng cao, ngã càng thảm!



Chư Cát Thao lúc này, cũng không nói gì. Hắn làm quân sư, tâm tư nhạy bén, trong mơ hồ, thật ra thì cảm thấy có gì đó không đúng.



Nhưng mà, hắn là tâm phúc của Hô Duyên huynh đệ, lúc này, tuyệt đối không thể loạn.



Mà Xích Hằng Vũ bên kia, thì vô cùng náo nhiệt. Xích Hằng Vũ không che giấu tán thưởng đối với Nhậm Thương Khung:



- Thương Khung, làm không tệ, ngươi làm cho ta ngoài ý liệu a!



- Thương Khung trưởng lão, ta thật sự có điểm hoài nghi, ngươi có phải hai mươi tuổi không vậy. Những đề mục kia, ta có chút kiến giải cũng không có.



Tô Thần lúc này, cũng không che giấu bối rối của mình.



Xích Hằng Vũ vỗ vỗ bả vai Nhậm Thương Khung:




- Làm rất tốt, tương lai Đan Tiên Điện, tất nhiên thuộc về những người như ngươi vậy!



Đường Dục cũng đi tới, tán dương mấy câu. Về phần đám người Hà Tiên Cô, tự nhiên cũng rối rít tới đây, vô cùng vui mừng, không khí hết sức vui vẻ.



Gần nửa canh giờ, rất nhanh liền qua.



Hai đại Pháp Vương lên tiếng, hai bang nhân mã, lại trở về chỗ củ.



Tử Điện Pháp Vương đem quyển trục thứ hai mở ra, nhìn chốc lát, tuyên bố:



- Cuộc tranh tài thứ hai, tương tự như thứ nhất, bất quá, nội dung tỷ thí, lại không phải là linh dược hoặc đan dược đơn thuần, mà là tỷ thí dụng độc, giải độc. Dụng độc, ở Linh dược giới, cũng là một đường riêng. Tu vi dụng độc, thậm chí quyết định tiền đồ cùng số mạng của một đan sư.



Đây cũng là lời nói thật, đan sư dược sư, ngao du tứ phương, hái các loại Linh dược, tự nhiên cũng sẽ gặp phải các loại độc vật, độc dược.



Cũng có nhiều khi, vì một số việc, tất phải dụng độc.



Khi ngao du tứ phương, hái Linh dược, vượt núi băng đèo, bạt sơn thiệp thủy, tổng sẽ gặp phải các loại hiểm địa, các loại độc vật, khả năng hiểu biết của một tên đan sư đối với độc vật, có thể nói là vô cùng trọng yếu.



Có chút kịch độc, một khi dính một chút, cũng có thể lấy đi tánh mạng.



Cho nên, tỷ thí độc dược này, Xích Hằng Vũ cũng tốt, Hô Duyên huynh đệ cũng tốt, không ai cảm giác có quá nhiều ngoài ý muốn.



- Hạng khảo hạch thứ hai này, cũng có bảy đề, quy tắc cùng hạng thứ nhất hoàn toàn giống nhau. Ta không cần nhắc lại.



Nghe nói quy tắc cùng hạng thứ nhất giống nhau, trong lòng Hô Duyên huynh đệ cũng không khỏi co rút. Hạng tranh tài thứ nhất, bọn họ vẫn còn sợ hãi.



Bất quá nói đến độc dược, Nhậm Thương Khung không thể nào còn nghịch thiên như vậy? Hắn chỉ có hai mươi tuổi, đầu cũng không thể nào chứa nhiều đồ như vậy?



Hơn nữa, Hô Duyên huynh đệ đối với dụng độc, cũng coi là rất tinh thông. Nhất là Hô Duyên Ngạo Quang, hắn là đặc biệt nghiên cứu qua độc dược.



- Hạng tranh tài này, nhất định phải hung hăng đả kích phe Xích Hằng Vũ, đem tinh thần của bọn hắn đè xuống!



Hô Duyên Ngạo Quang quyết định chủ ý, lần này, tuyệt không thể để cho Nhậm Thương Khung được như ý.



Nhưng lại không biết, Nhậm Thương Khung nghe nói độc dược, trong đầu liền dâng lên năm chữ “Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng” kia.



Đây chính là tâm huyết cả đời của Vạn Dược Tôn tiền bối, cũng là một phần trọng yếu trong di điển của người. Nếu những đề mục này cùng Vạn Dược Tôn tiền bối có quan hệ, như vậy là có lý do tin tưởng, nội dung hạng so tài thứ hai này, vẫn như cũ sẽ là hết sức quen thuộc?



Nhậm Thương Khung nghĩ tới đây, khóe miệng tràn ra vẻ tươi cười.



Vẻ tươi cười này, dĩ nhiên là cấp cho Hô Duyên huynh đệ nhìn. Hắn tự nhiên biết Hô Duyên huynh đệ đang nghĩ gì.



Nhưng mà, Nhậm Thương Khung hết lần này tới lần khác không muốn để cho bọn họ được như nguyện. Bởi vì hắn ở hạng so tài thứ nhất biểu hiện cường thế, hắn cười quỷ dị như thế này, Hô Duyên huynh đệ xem ra, dĩ nhiên là rất ý vị thâm trường. Hô Duyên huynh đệ vốn là kiên định hết sức, nhất định phải chiến thắng khâu này, nhìn thấy nụ cười kia trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ. Sẽ không phải Nhậm Thương Khung này, sẽ biến thái như thế chứ?



- Nghe cho kỹ, đề thứ nhất, chính là một môn kỳ độc, tên là Vô Tướng Vô Hương Chân Nhất Thủy, dung hợp bảy loại độc thủy trong thiên hạ mà thành. Vấn đề đưa ra là, nói ra bảy loại độc thủy của Vô Tướng Vô Hương Chân Nhất Thủy? Loại độc này, cứu như thế nào?



Vô Tướng Vô Hương Chân Nhất Thủy?



Nhậm Thương Khung trong đầu rùng mình, đây chính là độc vật đứng hàng thứ chín trong thiên hạ kỳ độc bảng a!



Dĩ nhiên, trong thiên hạ kỳ độc bảng, đứng càng trước, Vạn Dược Tôn giới thiệu càng cặn kẽ. Cho nên, cái đề mục này đối với Nhậm Thương Khung mà nói, cũng không tồn tại bao nhiêu độ khó.



Nếu không có khó khăn, Nhậm Thương Khung dĩ nhiên sẽ không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào!