Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao) - Chương 61: Trừ Dạ Kiêu




Trịnh Mặc hung hăng quất roi ngựa, con ngựa ăn đau hí vang, vung chân liều mạng chạy như điên về phía trước. Gắt gao đi theo sau Trịnh Mặc là hơn mười người cũng cưỡi ngựa, xa xa phía sau kéo dài thành đường quanh co khúc khuỷu là hơn trăm con ngựa. Nhanh như điện chớp, cát bụi nổi lên bốn phía, vó ngựa dội vang, thanh thế thập phần lớn.



Chạy hơn mười dặm, leo qua một chỗ vách đá nhô lên, Trịnh Mặc rốt cục nhìn thấy ở phương xa xa phía trước loáng thoáng xuất hiện thân ảnh một đội ngựa, Trịnh Mặc vừa quăng vào mông ngựa vài roi, tuấn mã ngửa đầu hí vang, hai cánh mũi phun khí phì phì, tốc độ như tên, lập tức đem Trịnh Mặc cách xa người phía sau một khoảng cách lớn.

Mắt thấy đội ngựa phía trước xuyên qua cây cối đã bước vào phạm vi Khê Khẩu, hai mắt Trịnh Mặc nén giận, không ngừng quất roi ngựa, hận không thể lập tức bay đến phía trước.

---------------------------------------

Trên nền đất của Kí Ngạo Sơn Trang, nhóm công nhân tham gia tu kiến lúc này đang làm khí thế ngất trời. Những người này có nam có nữ, ngay cả trẻ con cũng có, đại bộ phận là thợ xây dựng chuyên nghiệp mà Trịnh Mặc mời đến, tiểu bộ phân là dan chúng nhiệt tình chung quanh tới. Nửa tháng trước, Trịnh Mặc mua từ trong tay Kỷ tổng quản khối này xong đã đem cư dân vốn ở tại Khê Khẩu triệu tập đến, để bọn họ tự canh tự cấy, mỗi quý giao nộp cho Trịnh gia số thu nhất định, đem đất giá rẻ cho bọn họ thuê.

Dân chúng ở Khê Khẩu đều là nông dân giản dị thiện lương, những năm gần đây bị Triển Dạ Kiêu bá đạo đáng sợ ức hiếp đến không có nhà để về, lang bạc kỳ hồ, mỗi ngày sống trong nước sôi lửa bỏng. Nay được Trịnh Mặc trợ giúp, những dân chúng đáng thương này có thể trở về nhà, tiếp tục sống cuộc sống yên ổn vững vàng như trước, mất mà tìm lại được, khó có thể nói nên lời cảm xúc vui sướng làm cư dân Khê Khẩu cực độ mang ơn đối với Trịnh gia, đối với Trịnh Mặc lại ủng hộ kính yêu thật sự. Nghe nói Kí Ngạo Sơn Trang là Trịnh Mặc cố ý trùng kiến vì vị hôn thê nên mọi người đều không ngừng tự phát tự nguyện tới ra sức hỗ trợ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng. Trong Kí Ngạo Sơn Trang, vô số trai gái đi qua đi lại, có cưa gỗ, có nấu nước, có sơn tường, có khuân vác, lư xe, xe ngựa, xe đẩy tay, đủ loại phương tiện chuyên chở, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ và vài đứa trẻ khác chơi cùng nhau, hát hò xuyên qua trong đám người, khoái hoạt cực độ.

Vũ Phượng và Vũ Quyên đang nấu canh nóng cho mọi người và trò chuyện, Vũ Quyên nhìn cổng Kí Ngạo Sơn Trang đã dựng sơ cua đứng ngạo nghễ sừng sững dưới ánh nắng, so với Kí Ngạo Sơn Trang trước kia càng đồ sộ, càng chói mắt hơn, nàng kìm lòng không đậu vui sướng nói:

- Vũ Phượng, giờ này khắc này, em thật sự bắt đầu tin tưởng vận mệnh cực khổ của chúng ta đã hết, chúng ta lại lần nữa có được thiên đường......

Vũ Phượng nhìn mọi thứ trước mắt, trên mặt lộ nụ cười hạnh phúc:

- Đúng vậy, hết thảy đều đã hết, từ nay về sau, chúng ta sẽ có một đoạn cuộc sống hoàn toàn mới.

Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên sắc mặt Vũ Quyên rùng mình, nàng che trước trán nhìn hướng xa xa, cau mày:

- Có một đội ngựa đang chạy tới hướng chỗ chúng ta, hình ảnh rất quen thuộc......

Vũ Phượng nhanh chóng quay đầu, bên môi còn mang theo ý cười chưa tan:

- Có phải Mặc đến đây không! Nàng nói hôm nay sau giờ ngọ sẽ tới nơi này.



Đội ngựa càng ngày càng gần, những người khác cũng chú ý tới động tĩnh, đột nhiên có người sợ hãi kêu lớn tiếng:

- Đội Dạ Kiêu! Trời ạ, Triển Dạ Kiêu lại tới nữa!

Dân chúng Khê Khẩu nghe được tiếng la lập tức thất kinh, mọi người chạy tán loạn, khung cảnh lập tức hỗn loạn. Mặt Vũ Phượng trong nháy mắt liền trắng bệch, Tiểu Ngũ bị bầu không khí cuốn vào, sợ tới mức khóc lớn, Vũ Quyên chạy vào đám người ôm Tiểu Ngũ.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng súng vang, Giọng nói như sấm của Hoàng đội trưởng vang lên:

- Người phòng cảnh sát phụng mệnh đóng ở chỗ này, mọi người không cần kinh hoảng, ai dám đến quấy rối chúng ta liền bắt lại hết!


Tiếng súng cùng tiếng hô khiến tất cả mọi người sợ tới mức dừng lại, quay đầu nhìn thế nhưng có người ngựa phòng cảnh sát thủ ở chỗ này, tâm trạng của mọi người nhất thời đều trấn định xuống.

Hoàng đội trưởng có một đôi mắt như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm đội ngựa càng ngày càng gần, cát đường cuồn cuộn, người cầm đầu diện mạo vặn vẹo, đằng đằng sát khí, quả thật là Triển Vân Tường!

- Người đâu! Chuẩn bị súng cho ta! - Ngay tại thời điểm Hoàng đội trưởng chuẩn bị bảo người nổ súng thì lại thấy Triển Vân Tường đột nhiên ngã thẳng tắp xuống đất.

Phía sau hắn có một người mặc đồ trắng lập tức nhảy xuống, đứng đối diện Triển Vân Tường ngã dưới đất tung quyền cước, Triển Vân Tường đứng lên lại bị đánh ngã xuống, không ngừng lăn lội trên mặt đất.

Vũ Phượng trợn to hai mắt, thấy rõ hình dáng người áo trắng ở xa xa kia thì nhất thời hô to:

- Mặc! Là Mặc!

Hoàng đội trưởng nghe thấy thì tập trung nhìn, thật sự là Trịnh Mặc, nhanh chóng rống to với thủ hạ:

- Mau buông súng!

Triển Vân Tường không biết mình thế nào lại đột nhiên ngã khỏi ngựa, không đợi hắn đứng lên thì sau lưng đã bị người hung hăng đạp một cước, tận lực bồi tiếp một kích nhanh mạnh như sao xẹt, đánh hắn đến trước mắt toàn sao. Triển Vân Tường liều mạng muốn đứng lên nhưng còn không đứng vững lại bị một cước đá bay đi!

- Dừng tay, cứu mạng! - Triển Vân Tường ôm đầu hô to một tiếng, sườn mặt đột nhiên nhìn thấy roi ngựa, hắn không kịp quay đầu thì roi liền hung hăng quất vào nửa bên mặt hắn, một trận đau đớn như lửa đốt tức khắc thổi quét đến, trên mặt đột nhiên ướt đẫm. Triển Vân Tường sờ một chút, thiếu chút nữa sợ chết khiếp, đầy tay toàn máu tươi!


Triển Vân Tường mở mí mắt mơ hồ toàn máu, rốt cục thấy rõ người đang đánh hắn.

- Trịnh Mặc! - Triển Vân Tường nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, hắn vừa dứt lời Trịnh Mặc lại vung mấy roi tới, mỗi cái đến một chỗ, lập tức da tróc thịt bong, Triển Vân Tường đau đớn muốn chạy trốn, hai chân lại bị roi ngựa vung từ phía sau quấn lấy, hắn lập tức té lại trên mặt đất.

- Người đâu! Cứu mạng! - Triển Vân Tường quần áo tả tơi, trên người đều là miệng vết thương đầy máu, hắn bị roi quất đến như vũ bão, gào khóc thảm thiết không ngừng quay cuồng trên mặt đất, nhưng không có một người tới cứu hắn, đội người ngựa Dạ Kiêu sớm đã bị thủ hạ của Trịnh Mặc bắt toàn bộ.

- Cứu...... - Một roi của Trịnh Mặc hung hăng quất tới, đánh vào gương mặt đầy máu tươi của Triển Vân Tường, Triển Vân Tường bị một roi này quất bay cả người lên rồi ngã xuống mặt đất, giờ ngay cả kêu hắn cũng không kêu được, hắn đột nhiên ộc ra một ngụm máu to, co người trên mặt đất không ngừng run rẩy.

- Thiếu gia! - A Bưu nhìn mà cảm thấy không tốt, nhanh chóng tiến đến ngăn Trịnh Mặc đang thịnh nộ lại - Cậu mà đánh tiếp thì hắn sẽ mất mạng!

Lúc này Hoàng đội trưởng mang theo người phòng cảnh sát cũng chạy tới , hắn nhìn hiện trường, lập tức bàn tay to vung lên:

- Người đâu, bắt hết Triển Dạ Kiêu và dư đảng đội Dạ Kiêu lại!

Gia đinh Trịnh gia giao đội Dạ Kiêu cho cảnh sát, một cảnh sát đi lên nắm lấy Triển Vân Tường đang co rúm trên mặt đất không ngừng run run, còng hai tay hắn, nhưng Triển Vân Tường lúc này tựa như một bãi nước, cảnh sát kia thế nào cũng không vực hắn dậy nổi, Hoàng đội trưởng lại bảo một cảnh sát đi qua, hai cảnh sát hợp lực mới tha Triển Vân Tường đứng lên được.

Trịnh Mặc nắm roi ngựa thở hồng hộc, nhìn Triển Vân Tường co rúm lại thành một cụm vẫn chưa hết giận, vẻ mặt giận dữ còn muốn đi lên đánh hắn, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến:

- Mặc!


Trịnh Mặc xoay người liền nhìn thấy Vũ Phượng chạy tới, bổ nhào vào trong lòng cô. Vũ Phượng nâng tay lên không ngừng vuốt mặt Trịnh Mặc, đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy lo lắng và khẩn trương:

- Ngươi có sao không, có bị thương không?

Trịnh Mặc cứng ngắc lắc đầu:

- Ta không sao.

Vũ Phượng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nàng ôm chặt lấy Trịnh Mặc, đầu run run nói xong:


- Ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi......

- Xin lỗi, hôm nay lại để các ngươi bị kinh hách phải không...... - Trịnh Mặc hai mắt đỏ tươi nhìn về phía Triển Vân Tường bất tỉnh nhân sự - Ta đánh chết hắn!

Vũ Phượng cảm giác được Trịnh Mặc giờ phút này có chút quá khích, nàng giơ tay ấn trên đầu Trịnh Mặc, nhẹ nhàng vỗ về gáy Trịnh Mặc, không ngừng trấn an:

- Không, ngươi chạy tới đúng lúc, chúng ta đều bình an, đều bình an, ngươi đừng tức giận......

- Thật không...... - Nghe Vũ Phượng một lần lại một lần nhỏ nhẹ an ủi thì thân thể căng cứng của Trịnh Mặc rốt cục thả lỏng xuống, cô chậm rãi nâng tay ôm lại Vũ Phượng, roi nắm trong tay liền rơi xuống đất.

Hoàng đội trưởng nhìn Trịnh Mặc ổn định lại cảm xúc thì nhẹ nhàng thở ra, hắn ra hiệu với người phòng cảnh sát, giải đám người Triển Vân Tường đi. Hoàng đội trưởng đi đến trước mặt Trịnh Mặc:

- Trịnh thiếu gia, chó điên Triển Dạ Kiêu này chúng ta mang đi, ngài yên tâm, cảnh cục nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra, sẽ không để hắn đi ra hại người nữa!

Trịnh Mặc ngẩng đầu khỏi người Vũ Phượng, màu đỏ như máu trong mắt đã rút đi, ánh mắt khôi phục vẻ thanh minh:

- Ta tin năng lực làm việc của Hoàng đội trưởng.

- Được, chúng ta đây đi trước - Hoàng đội trưởng chắp tay chào rồi dẫn người đi.

Vũ Quyên Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ rồi toàn bộ dân chúng vừa tới lập tức hoan hô:

- Thật quá tốt! Dạ Kiêu bị trừ bỏ! Về sau gia đình liền bình an!

- Vạn tuế! Vạn tuế!

Trịnh Mặc bị mọi người chung quanh hoan hô nhảy nhót cuốn hút, tâm tình cũng tốt lên, một bàn tay mềm mại nhẹ xoa hai gò má của cô, Trịnh Mặc cúi đầu nhìn thấy Vũ Phượng đang ôn nhu mỉm cười nhìn cô, Trịnh Mặc một lần nữa ôm Vũ Phượng vào lòng, rốt cục có một cảm giác như trút được gánh nặng, nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, bên miệng nổi lên ý cười.