Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 75




Phụt! Lúc này, Diệp Phàm rút châm bạc ra, đỡ em trai Đại Hổ dậy, đối phương trực tiếp phun máu bầm ra, hơi thở khôi phục như bình thường, hai mắt cũng đã mở ra. “Em trai!” Đại Hổ nhìn em trai tỉnh lại, vẻ mặt kích động gọi. “Anh cải”

“Em vẫn còn sống sao?”

Em trai Đại Hổ nhìn anh cả của mình, vẻ mặt khó có thể tin được, hỏi.

*Ừ, là ân nhân đã cứu sống eml”

Đại Hổ hứng khởi nói.

“Vậy mà cứu sống thật rồi sao?”

“Cậu ta là thần tiên sao?”

Lúc này, tất cả bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá vây xem xung quanh đều ngạc nhiên đến ngây người, ai nấy đều vô cùng chấn động.

Cứu sống một người chết?

Đây không phải là thần tiên thì là gì? “Quả nhiên y thuật Quỷ Cốc rất lợi hại!” Sắc mặt Hoa _n cứng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“n nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu sống em trai tôi!"

“Xin hãy nhận một lạy của tôi!”

Đại Hổ quỳ thẳng xuống dập đầu với Diệp Phàm

“Không cần khách sáo như vậy!”

Diệp Phàm vội vàng nói, ánh mắt hắn liếc về phía chủ nhiệm kia và em vợ ông ta, lạnh lùng nói: “Nhìn rõ ràng chưa? Người này là chết hay là sống?”

Ngay sau đó, sắc mặt của chủ nhiệm này và em vợ ông ta đều vô cùng khó coi.

“Bây giờ các người nói cho tôi biết, các người không phải lang băm, vậy ai là lang băm?”

Diệp Phàm nhìn hai người, khiển trách. “Thanh niên..." “Im miệng!”

Lúc này, Lưu Hải vừa nói chuyện, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát lên, ánh mắt hắn nhìn đối phương: “Ông là viện trưởng của bệnh viện này đúng không? Bệnh viện các ông đào ra loại lang băm vàng đỏ nhọ lòng son, chỉ biết tiền này sao? Tôi thấy ông cũng là lang băm!”

“Gậu...”

Ngay lập tức Lưu Hải không vừa lòng nhìn Diệp Phàm.

“Nói hay lắm!”


Đúng lúc Lưu Hải muốn phát cáu, một câu của Hoa n đã khiến ông ta phải nhịn lại rồi.

“Viện trưởng Lưu, xem ra ông không còn thích hợp với vị trí viện trưởng này nữa rồi, từ giờ phút này, ông không còn là viện trưởng của bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.”

“Còn cả hai người các ông, không đoái hoài đến tính mạng người bệnh, không xứng làm bác sĩ, tôi tuyên bố hủy bỏ chứng chỉ hành nghề y của các ông!”

Hoa n nhìn ba người, lạnh nhạt nói.

“Ông là ai hả? Có tư cách gì mà hủy bỏ chứng chỉ hành nghề y của chúng tôi?”

Bác sĩ kia không cam lòng nhìn Hoa n nói.

“Gâm miệng!”

Lưu Hải quát người này, ánh mắt ông ta liếc nhìn về

phía Hoa n: “Lão Hoa, xin lỗi, là tôi sai rồi, vẫn mong ông cho tôi một cơ hội nữa.”

Thân phận viện trưởng ngự y viện thu lại chứng chỉ hành nghề y của một viện trưởng bệnh viện và hai bác sĩ, hoàn toàn là việc cỏn con.

“Các ông không còn cơ hội!”

“Người đâu, dẫn bọn họ đi!”

Hoa n lạnh nhạt nói.

“Thần y, chữa bệnh cho tôi đi!”

“Thần y, thần y, cứu con của tôi đi!”

Bỗng nhiên, những người nhà người bệnh ở hiện trường kia như tổ ong lao về phía Diệp Phàm, hy vọng hắn có thể ra tay chữa bệnh giúp bọn họ.

Thấy vậy, Diệp Phàm cau mày.

“Diệp công tử, mời đi theo tôi!”

“Hãy tới an ủi bọn họ!”

Hoa n nói thẳng.

Sau đó Diệp Phàm đến một phòng làm việc với Hoa n, còn những người nhà người bệnh kia đều bị chặn lại rồi.


“Ông là ai?”

Diệp Phàm nhìn Hoa _n.

“Tôi là viện trưởng ngự y viện Long Quốc, Hoa n, xin J_ chào Diệp công tử!”

Hoa n tràn đầy lòng tôn kính, nói với Diệp Phàm. “Viện trưởng ngự y viện?”

“Ông là đến vì ngự y kia à?”

Ngay sau đó, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, Vương ngự y bị một châm bạc của Diệp công tử làm cho biến thành người thực vật, khiến chúng tôi đều bó tay hết cách. Vì vậy tôi chỉ có thể đích thân tới 4 tìm Diệp công tử, hy vọng Diệp công tử đại nhân đại lượng, tha cho Vương ngự y một mạng!”

Hoa n nói.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Lời nói vừa rồi của Diệp công tử đủ để nhìn ra Diệp công tử có một trái tim nhân y, hơn nữa Diệp công tử. đường đường là người của Quỷ Cốc, nhân vật như Vương ngự y, hoàn toàn không đáng để Diệp công tử so đo, vẫn mong Diệp công tử ban ơn!”

Hoa n nói. “Ông còn biết Quỷ Cốc ư?” Nghe lời nói của Hoa_n, Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

“Hai mươi năm trước, tại hạ may mắn từng gặp Y Thánh Quỷ Cốc một lần!”

“Ông còn từng gặp tam sư phụ của tôi?”

công tử là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao? Chẳng trách y thuật lại giỏi như vậy!”

Vẻ mặt Hoa _n kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nội tâm vô cùng chấn động.

“Bây giờ nể mặt của ông, tôi sẽ tha cho lão già kia một lần, nhưng lần sau ông ta còn dám đối địch với tôi, thì ông ta không chỉ đơn giản là biến thành người thực. vật như vậy đâu!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Cảm ơn Diệp công tử!”

Ngay sau đó Hoa_n khom người nói.

Tiếp theo, Diệp Phàm đã theo Hoa _n đến một phòng bệnh khác, gặp Vương ngự y kia, hắn vừa vung tay, châm bạc trong người đối phương đã bắn nhanh ra ngoài.


Vương ngự y thở dốc, cả người khôi phục như bình thường.

“Viện trưởng!”

Vương ngự y nhìn Hoa n, vội vàng kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm của ông ta hiện ra chút oán hận.

“Lão Vương, mau cảm ơn Diệp công tử, Diệp công tử là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc, hôm nay Diệp công tử đã tha cho ông, đó là ông gặp may!”

Hoa n nói thẳng với Vương ngự y. “Cái gì? Hắn là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc?”

Lúc này, vẻ mặt Vương ngự y kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Ở giới y đạo Long Quốc, Y Thánh Quỷ Cốc chính là †ồn tại giống như thần thoại, là thần tượng sùng bái ở trong lòng của vô số y giả, tất nhiên Vương ngự y này cũng không ngoại lệ.

Nhưng ông ta không ngờ, người ông ta vẫn luôn đối địch lại sẽ là đệ tử của thần tượng ông ta sùng bái!

“Lão hủ kính chào Diệp công tử, lúc trước là lão hủ có mắt không tròng, đắc tội với công tử, mong công tử thứ lỗi!”

Vương ngự y vội vàng xuống giường, khom người với Diệp Phàm, nói.

“Tôi không muốn gặp lại ông nữa!”

Diệp Phàm nói một câu, rồi quay người rời đi.

“Viện trưởng, bây giờ đệ tử của Y Thánh xuất hiện, nếu như hắn tham gia cuộc thi đấu kia, vậy có phải chúng ta sẽ có hy vọng chiến thắng không?”

Lúc này, ánh mắt Vương ngự y liếc nhìn Hoa n, hỏi.

“Nếu hắn ra tay, thì thắng chắc!”

“Nhưng muốn hắn ra tay, e là không dễ như vậy!”

Ánh mắt Hoa n lấp lóe.

Trong một phòng bệnh khác, Đại Hổ và em trai anh †a, còn có cô gái ngoại quốc đang chờ ở đây.

Diệp Phàm bước vào, ánh mắt liếc nhìn Đại Hổ và em trai anh ta.

“n nhân, cảm ơn cậu đã cứu Nhị Hổ tôi!”

Em trai của Đại Hổ, Nhị Hổ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt cảm kích nói.

“Các người đừng gọi tôi là ân nhân nữa, gọi tôi Diệp

Phàm là được!” Diệp Phàm nói. “Chúng tôi gọi cậu là Diệp công tử!”

“Dù thế nào, bây giờ Diệp công tử chính là đại ân nhân của hai anh em tôi rồi.”


“Sau này cậu có bất cứ chuyện gì cần hai anh em tôi, thì cứ việc nói, mặc dù chúng tôi không có bản lĩnh gì, nhưng chúng tôi vân có chút sức lực, nếu cậu có việc gì cần làm, cứ việc tìm hai anh em tôi!”

Đại Hổ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt thật thà phúc hậu nói.

“Em trai anh cũng có sức mạnh lớn như anh sao?” Diệp Phàm liếc nhìn Nhị Hổ.

*Ừ, từ nhỏ sức lực của hai anh em tôi đã mạnh, tảng đá hơn trăm cân cầm thoải mái!”

Đại Hổ gật đầu.

“Lúc trước tôi và anh tôi lên núi săn bắn gạp một con hổ, con hổ kia còn không đỡ nổi một quyền của tôi và anh tôi đã bị đánh chết rồi, người trong thôn chúng tôi đều nói tôi và anh tôi là Võ Tòng tái thế đấy!”

Nhị Hổ gãi đầu, cười ngây ngô.

Lúc này, Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ hai anh em này lại đều là người thần lực bẩm sinh.

Người thần lực bẩm sinh vốn hiếm thấy, kết quả bây giờ đã để Diệp Phàm một lúc gặp hai người, hắn đúng là ăn may rồi.

Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ: “Bây giờ các anh đang làm gì?”

Lúc trước hai anh em tôi vẫn luôn sống ở nông thôn, về sau mẹ tôi bảo chúng tôi ra ngoài mở mang kiến thức, tôi và em trai tôi đã đến Thiên Hải, lúc trước. vẫn chuyển gạch ở công trường!”

Đại Hổ nói.

“Lãng phí quá!”

Diệp Phàm lập tức lắc đầu. Đường đường là người thần lực bẩm sinh lại đến công trường chuyển gạch, đúng là lãng phí.

“Hai các anh có chịu đi theo tôi không?”

“Tôi có thể cho các anh gấp mười lần số tiền chuyển gạch!” Diệp Phàm nhìn hai người, nói.

“Diệp công tử, cậu là ân nhân của hai anh em chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được, nhưng mà ngoài chút sức lực ra thì chúng tôi chẳng có gì cả, không biết Diệp công tử có cần không?” Đại Hổ lo lắng hỏi.

“Đương nhiên là cần, tương lai các anh sẽ có tác dụng lớn!”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Với thiên phú của hai anh em này, chỉ cần trải qua đào tạo của Diệp Phàm, tương lai sẽ có thành tựu không thể hạn chế trên con đường võ đạo!

Hắn hoàn toàn là nhặt được hai bảo bối rồi!

“Vậy chúng tôi đồng ý đi theo cậu Diệp, không cần tiền cũng được, chỉ cần có thể cho chúng tôi miếng cơm ăn là được!”

Hai anh em này vội vàng nói.

“Được!”

Diệp Phàm gật đầu, sau đó ánh mắt của hản liếc. nhìn cô gái ngoại quốc kia.