Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 910: Sao có thể?





Sở Phù Đồ nói. Sở Quân Lâm thấy Sở Phù Đồ cứ vậy mà thả hắn đi, ánh mắt hiện lên vẻ cổ quái, Sở Hám Thiên vội vàng nói: “Anh, vừa rồi thằng ranh này đã sỉ nhục Cửu Ca,

sao có thể thả hắn đi như vậy được?”

“Không sao, hắn chỉ là một người tàn phế mà thôi, giữ lại mạng thì có thể làm gì được?”

Sở Phù Đồ lắc đầu, câu nói của Sở Phù Đồ đã đâm thẳng vào tim Sở Quân Lâm, tay trái siết chặt, ánh mắt đầy sự hận thù!

Ngay sau đó, Sở Quân Lâm một tay ôm lấy thi thể Sở Thiên Hùng, khiêng lên vai rồi rời khỏi nhà họ Sở!

“Anh trai, cứ vậy mà bỏ qua cho nó à? Tên đó mặc dù gãy một tay nhưng thiên phú không tệ, hôm nay không diệt cỏ tận gốc, em sợ...” Sở Hám Thiên lo lăng nói.

“Nếu hắn thật sự có năng lực báo thù thì tốt rồi!”

Sở Phù Đồ cười nói.

“Nếu hắn ta còn dám xuất hiện thì tôi sẽ đánh gãy nốt cánh tay còn lại của hắn!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Nói hay lắm!”

Sở Phù Đồ khen ngợi Diệp Phàm.

“Phù Đồ, cậu có thể trở về thật tốt quái”

Lúc này, mấy trưởng lão đều thi nhau nói với Sở Phù Đồ. “Mấy người cùng một phe với Sở Thiên Hùng nhỉ?”

Sở Phù Đồ lạnh lùng nhìn đám trưởng lão.

“Không sai, bọn họ cùng một ruột, còn có cả Sở Thương Bắc và Sở Kình Phóng, tất cả đều chung một phe!”

Sở Hám Thiên hừ lạnh nói. Vụt vụt vụt!

Ngay lập tức, vẻ mặt của mấy trưởng lão, Sở Thương Bắc và Sở Kình Phóng đều lần lượt thay đỏi.

“Phù Đò, chúng tôi đều bị Sở Thiên Hùng ép buộc nên mới phải đứng về phía ông ta, tôi không có ý định phản bội nhà họ Sở!”

Đại trưởng lão nhà họ Sở vội vàng lên tiếng. “Các người tự nguyện hay là bị uy hiếp, bản thân các người tự hiểu rõ!”

“Hôm nay tôi không muốn đại khai sát giới, nhưng nếu chuyện như thế này còn có lần sau, tôi cũng không ngại để nhà họ Sở thay máu mới!

Sở Phù Đồ lạnh lùng nói.

Nghe Sở Phù Đồ nói vậy, đám người nhà họ Sở đều run lên, bọn họ lần lượt gật đầu, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh!

“Bây giờ tộc trưởng đang ở đâu?” Sở Phù Đầu lạnh giọng hỏi. “Đang trong phòng tu luyện của tộc trưởng!” Đại trưởng lão lập tức nói. “Đi

Sở Phù Đồ, Sở Hám Thiên, Sở Cửu Ca và Diệp Phàm đều đi về phía phòng tu luyện của tộc trưởng nhà họ Sở.

Bên trong phòng tu luyện, một ông cụ râu tóc bạc phơ đang nằm trên mặt đất, người này chính là tộc trưởng nhà họ Sở - Sở Trường Sinh.

“Chat” “Ông nội!”

Sở Hám Thiên và Sở Cửu Ca nhìn thấy Sở Trường Sinh thì vội vàng chạy tới kêu lớn. Vẻ mặt hai người đều rất đau lòng.

“Mọi người không cần quá đau lòng, ông cụ chưa chết!” Sở Phù Đồ nói.

“Gì cơ, chưa chết? Sao có thể?”

“Cha, ông ấy không phải đã...”

Sở Hám Thiên giật mình, đại trưởng lão ở bên cạnh nói: “Phù Đồ, lúc trước tộc trưởng bế quan tu luyện, kết quả bị Sở Thiên Hùng đánh lén nên đã tẩu hỏa nhập ma mà chết.”

“Tên của cha tôi là Trường Sinh, sao có thể chết dễ dàng như vậy được!”

Sở Phù Đồ lắc đầu, ông khẽ cười.

“Cha, ông nội chưa chết thật ạ?”

Sở Cửu Ga nhìn ông nội mình rồi quay sang hỏi Sở Phù Đồ.

Lúc này Sở Trường Sinh đã không còn hơi thở, quả thực đã rơi vào trạng thái chết rồi!

“Đúng là ông cụ chưa chết!”

Diệp Phàm lên tiếng, hắn ngồi xổm xuống rồi rút châm đâm vào người đối phương!