Bất chợt Hiểu Đông dừng bước rồi nhìn người Tần Đinh đang đi ở ngay sau lưng.
- Cậu cho vài vệ sĩ âm thầm theo sau bảo vệ cô Mộc Miên. Chung kết kết thúc trễ mà thành phố dạo này không được ổn định.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Gật đầu an tâm, Hiểu Đông không nói thêm gì mà rời khỏi đó. Mộc Miên quá kín tiếng trong hành động của mình. Không biết cô về đây bao lâu và từ bao giờ, người cùng ngành như anh cũng không hay biết. Vả lại cũng không có lí do gì để gặp gỡ nhau cả. Hiện tại cảm xúc của anh chỉ là đang cảm mến cô ấy thôi sao?
Nếu đã như vậy thì anh sẽ chờ đợi thêm một chút. Sau này cả hai có duyên vô tình gặp nhau thêm một lần nữa ắt hẳn anh sẽ không để cơ hội ấy trôi qua dễ dàng.
Sau khi chờ đợi một lúc trong hậu đài thì ban tổ chức quyết định chuyển giao vương miện cho Ái Như ngay tại sân khấu. Sự chậm trễ của cô ấy khiến ông Nhâm Định không hài lòng và giận dữ ra mặt. Vì truyền hình trực tiếp và ngay tại sân khấu lớn nên Mộc Miên đã nói đỡ vài câu xoa dịu trước. .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
- Ông Nhâm, mong ông thông cảm. Có thể do còn nhiều cảm xúc nên cô ấy không được nhanh nhạy như ngày thường.
- Tôi lại không nghĩ như thế. Đây là chương trình lớn và cần có sự chuyên nghiệp. Đáng ra cô ấy đã phải ở nơi giữ vương miện để đợi chúng ta. - Ông ấy vẫn gắt gỏng - Cô ở nước ngoài lâu quá nên không rõ chứ cô hoa hậu này nhiều tai tiếng lắm.
- Nhưng tôi đã từng tiếp xúc với cô ấy rồi, cũng rất dễ thương và lễ độ đó chứ.
- Haiz, vậy thì từ từ cô sẽ rõ. Thôi, chúng ta ra ngoài đi.
- Dạ!
Mộc Miên cùng ông Nhâm đi ra sân khấu để giao chiếc vương miện cho Ái Như. Trên sân khấu rộng lớn với hàng loạt ánh đèn không ngừng nhấp nháy và tiếng reo hò từ người hâm mộ, Mộc Miên vui vẻ vỗ tay chúc mừng còn ánh mắt lại vô tình nhìn đến chiếc ghế trống ở hàng thứ ba.
Tại sao lại có cảm giác hụt hẫng như thế này? Mộc Miên không hiểu bản thân đang muốn gì và cần gì nữa. Mọi thứ trống rỗng đến mức trắng xóa như một trang giấy không hề vướng phải bụi trần. Vừa tiếc nuối lại vừa quen thuộc. Nhưng sống ở nước ngoài khá lâu... Còn thứ gì để cô hối tiếc ở đây chứ?
Về lại chỗ ngồi của mình. Một lần nữa Mộc Miên quay mặt nhìn về chiếc ghế trống ấy. Trong mắt của cô hiện tại mọi thứ xung quanh như biến mất đi, chỉ còn chiếc ghế ở hàng thứ ba được ánh đèn chiếu rọi thẳng vào. Tất cả chìm vào màn đêm u tối, chỉ còn cô và vị trí đó là được thắp sáng bởi ánh đèn mờ ảo. Không biết bản thân đang làm gì, lúc này cô chỉ cảm nhận được phía bên trái lồng ngực hiện tại đang không ngừng nhói lên từng đợt.
[Kính thưa toàn thể quý vị đang có mặt tại hội trường đêm hôm nay. Trước mắt chúng ta chính là hai cô gái xuất sắc nhất và một trong hai người sẽ chạm tay đến chiếc vương miện danh giá Luisa.]
Khán giá phía dưới lúc này xôn xao đến lạ. Không phải họ đang reo hò tên người mong muốn chiến thắng mà là đang bàn tán sôi nổi một thông tin gì đó vừa được phát tán ở trên mạng. Mộc Miên cùng những khách mời quay ra sau nhìn về phía khán giả thì thấy ai nấy đều xì xầm bàn tán với chiếc điện thoại trong tay, chỉ còn một số người là nhẫn nại theo dõi kết quả chung cuộc cuối cùng.
[Có chuyện gì vậy?]
[Tôi không rõ, không có mang điện thoại theo.]
[…]
- Mộc Miên, hình như sắp có biến rồi.
Trần Nhã nhướng mày nhìn cô rồi thì thầm vào tai. Nghe được thông tin cũng khiến cô mở to mắt kinh ngạc. Thảo nào mọi người lại chú ý đến nó như thế.
[Và tân hoa hậu Quốc gia thuộc về... Diệp Tuệ Nghi!]
Đèn sân khấu đã sáng, trong khi tân hoa hậu và người hâm mộ của cô ấy vỡ òa cảm xúc thì toàn thẩy mọi người đều chú tâm đến chiếc điện thoại của mình. Nhìn cô ấy bật khóc trên sân khấu, Mộc Miên không biết đang bật khóc vì vui mừng hay là cảm thấy tủi thân. Rõ ràng khán đài rất đông nhưng tiếng reo hò lại không nhiều, thậm chí phần đông khán giả lại không chú ý đến.
Với tư cách là nhà thiết kế vương miện, Mộc Miên bước lên sân khấu ôm lấy Tuệ Nghi để động viên cũng những chúc cho cô ấy hoàn thành tốt công việc của mình trên một cương vị mới. Nhìn Tuệ Nghi giương đôi mắt ướt đẫm nhìn kha khá khán giả đã rời khỏi hội trường mà Mộc Miên chỉ biết vỗ về trấn an.
- Chúc mừng em, em xuất sắc lắm.
- Em cảm ơn chị!
Tuệ Nghi đưa tay lau nước mắt, cố gắng nở với cô một nụ cười.
Ngắm nhìn cô gái xinh đẹp ấy, Mộc Miên mỉm cười thật tươi, tay cũng siết chặt lấy bàn tay không ngừng run rẩy. Tuệ Nghi rất hợp với vương miện Luisa. Khả năng trình diễn, độ nhạy bén trong ứng xử, cả IQ và EQ đều rất tốt nên hái được quả ngọt như thế này là vô cùng xứng đáng. Tuy rằng giây phút đăng quang vẫn chưa bùng nổ nhưng cô tin rằng Tuệ Nghi đang rất hạnh phúc vì có người hâm mộ ở bên và các vị giám khảo, các đàn chị đi trước, các thí sinh còn lại cũng ở đây chung vui cùng cô ấy.
[Cạch!]
- Chị Ái Như, em mang nước đến cho chị đây.
Cô bé trợ lý đi vào trong phòng trang điểm riêng của Ái Như, trên tay cầm theo một chai nước lọc.
Không hề đáp trả lại cô ấy, Ái Như dửng dưng tháo bông tai cất vào hộp và tẩy trang lớp trang điểm dày cộm ở trên mặt.
- Chị hay thật đó, chỉ vừa tung tin là Tuệ Nghi đã chìm nghỉm luôn rồi. Bây giờ thông tin của chị được dẫn đầu lượt tìm kiếm, Tuệ Nghi đăng quang chỉ ở vị trí thứ ba thôi.
- Tốt vậy sao? Không ngờ một cựu hoa hậu như chị vẫn có sức nóng như thế. Ai bảo năm nay họ tổ chức hoành tráng, muốn lấn lướt cả chị chứ. - Ái Như nhếch khoé môi - Cho người đẩy tin khác lên, dìm tin Tuệ Nghi đăng quang ra khỏi hạng mười cho chị. Sẵn tiện, đẩy mạnh lượt tìm kiếm của chị lên càng cao càng tốt.
- Dạ, em bảo người làm ngay.
Ái Như nhìn mình trong gương và nở một nụ cười đắc ý. Chuyện này dù có ra sao thì trong mắt người khác, cô vẫn là một người vô tội. Một hành động nhưng chạm vào hai đích. Thứ nhất có thể dìm Tuệ Nghi, thứ hai là lợi dụng cơ hội này khiến Biện Hiểu Đông dây dưa với mình. Vừa được hưởng lợi mà tên tuổi cũng có thể dựa vào anh ta để ngày ngày đều hiện hữu trên khắp các mặt báo.
Mười năm trước Biện Hiểu Đông là một tay chơi có tiếng vậy mà cô còn khiến cho chết mê chết mệt được, bây giờ thì sao lại không? Nếu không vì căn bệnh mạch vành kia thì có khi vị trí mợ Biện từ lâu đã là của cô rồi. Không sớm thì muộn, Ái Như cũng sẽ lấy lại những thứ là của mình mà thôi.