Bên Lồng Ngực Trái

Chương 54: Nặng Lòng




Trời ơi, trưởng phòng cứ một câu là bênh vực cô ta một câu. Anh nên nhớ, không phải vì cô ta thì chị Ngôn đã không bị sa thải rồi.Nhếch môi cười khẩy, Hà Thi vốn đối với Thịnh Hào rất ôn hoà nhưng nhìn cách anh bênh vực cho Mộc Miên khiến cô ta càng thêm chán ghét. Không những tin đồn không hay với tổng giám đốc, bây giờ còn thâu tóm được cả trưởng phòng luôn rồi.

- Cô có thôi đi chưa? Không thấy sếp Biện vẫn đang ở đây à?

Hà Thi nhìn Văn Thành rồi nhún vai. Để rồi xem Mộc Miên có thể làm được gì ngoài những lời nói suông đó.

Chưa đến mười phút sau. Khi đã dán xong kính thì Hiểu Đông có đi một vòng kiểm tra lại. Nấn ná một lúc cho đến khi cảm thấy hài lòng thì mới rời đi. Công việc tại bộ phận thiết kế vẫn diễn ra tiếp tục dưới sự dẫn dắt của Thịnh Hào.

Hiểu Đông chỉ vừa rời đi một lúc thì thức ăn và cafe cho người ở bộ phận nhân sự đã được giao tới dưới tên của Mộc Miên. Nhưng đến giờ tan ca Mộc Miên quay lại thì lại có thêm một mớ thức ăn và nước uống do tự mình mua nữa. Hết thảy người ở bộ phận đều trố mắt nhìn cả đống thức ăn chất chồng trên bàn rồi nhìn Mộc Miên với ánh mắt khó hiểu.

- Sếp, chỗ này có vẻ như quá nhiều rồi. Đã đặt thức ăn thì sao sếp còn mua về vậy?

Cười trừ với họ, Mộc Miên biết rõ là của ai gửi đến nhưng đây đã để tên mình thì không tiện phản bác điều gì.

- Mọi người cứ thoải mái đi, chúng ta còn phải tăng ca đến tối mà. Tôi sợ mọi người ăn không no sẽ nhanh chóng bị đói.

Quay lưng đi về văn phòng. Chợt thấy xung quanh đã được dán decal màu xanh chống nhìn trộm. Cô biết cái này. Bên ngoài không thể nhìn vào trong nhưng trong văn phòng lại có thể thấy rõ bên ngoài đang làm những gì.

Quả thật thì không cần nói cô cũng biết là ai đã làm nhưng hiện tại mối quan hệ giữa họ không hề thoải mái. Cô chắc chắn bản thân mình không còn thích Hiểu Đông như lúc trước mà đã trở thành yêu từ bao giờ. Tuy nhiên lòng anh ra sao thì không ai có thể rõ. Trong khi còn rất nhiều cô gái vây quanh, có cả người em mà cô thân thiết nhất. Mộc Miên có thể nhìn thấy rõ sự yêu thích của Mỹ Vy qua ánh mắt và nụ cười, vậy nên là một người đến sau, cô đành phải quay lưng để tránh xảy ra những cuộc xung đột với cô ấy.

Thời gian cứ như thế dần trôi. Mộc Miên đã cùng nhân viên ở lại cho đến khi trời đã sụp tối. Với tất cả kinh nghiệm cũng như hiểu biết của mình bao năm, cô luôn tích cực cùng họ thảo luận và chỉnh sửa lại toàn bộ những thiết kế đã bị phá hỏng, còn gợi ý để vẽ thêm những thiết kế mới.

[Đây, cậu xem đoạn này đang bị thô đấy, chỉnh sửa lại một chút là được.]

[Sếp Trần! Có vẻ chỗ này không ổn.]

[Sếp Trần! Chỗ này khảm đá quý vào được không?]

[Sếp Trần, kim cương màu liệu sẽ phù hợp chứ?]

[…]

[…]



Cả một buổi loay hoay làm việc với nhân viên khiến Mộc Miên cảm thấy cả người như rã rời. Tuy rằng có mệt mỏi, căng thẳng nhưng đổi lại là được mọi người tin tưởng, liên tục nhờ vả và hỏi ý kiến của mình khiến cô rất vui. Khoảng cách dần dần được rút ngắn đôi chút, Mộc Miên rất hài lòng với hiện tại và cô mong rằng sau này mọi người vẫn phối hợp với nhau như thế để không xảy ra bất kỳ lỗi lầm nào tương tự như bây giờ.

Đưa mắt nhìn những nhân viên đang tập trung vào thiết kế, Mộc Miên tựa người ra sau, khủy tay cũng chống lên thành ghế có vẻ rất suy tư.

- Chuyện bị đánh cắp thiết kế anh đã có suy nghĩ gì chưa? - Cô lạt giọng hỏi.

- Hiện tại tôi chưa thấy ai khả nghi ở bộ phận của mình, họ không để lộ điểm đáng nghi. Nhưng để trộm một cách tinh vi như thế thì phải là người quen, không thể ở bộ phận khác.

Thịnh Hào xoa cằm nghĩ ngợi. Kể từ khi giám đốc Ngôn rời khỏi bộ phận thiết kế thì bắt đầu có một số người gây nhiễu loạn vì không đồng tình với quyết định đột ngột của ban điều hành. Tuy nhiên đó chỉ là những hành vi ngoan cố, không ảnh hưởng cho lắm đến công việc. Mặc dù là vậy nhưng bây giờ đã lớn chuyện hơn khi ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng của Diamond nếu bộ sưu tập này thất bại. Có thể một trong những người đó, cũng có thể một người lẳng lặng gây náo loạn dưới bình phong của những kẻ gây rối kia. Ai cũng đáng nghi nhưng cần phải có bằng chứng thiết thực.

- Được rồi, anh ra ngoài bảo mọi người tan ca đi. Cũng không còn sớm nữa.

- Dạ!

Sau khi Thịnh Hào rời khỏi văn phòng thì Mộc Miên đã đặt bút xuống. Bàn tay đưa lên che nửa trên khuôn mặt, hai mắt cũng nhắm hờ như ngủ. Mọi chuyện bây giờ vẫn còn quá rắc rối, khúc mắc chẳng rõ nằm ở chỗ nào. Tuy nhiên Mộc Miên lại có linh cảm rằng chuyện này đang nhắm đến mình chứ không phải là trưởng phòng Thịnh.

[Cộp!]

Nghe tiếng động phát ra gần bên mình, hai mắt vẫn nhắm chặt, Mộc Miên từ tốn cất lời:

- Ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh.

[Soạt!]

- Em cứ suy nghĩ, anh không làm ồn đâu.

Chất giọng trầm ấm vang lên. Lúc này Mộc Miên mở mắt nhìn thì có chút bất ngờ khi thấy Hiểu Đông đang ngồi ở trước mặt mình.

Người đàn ông này… Lại như thế nữa rồi đấy! Cứ mỗi lần cô muốn bình tâm, không nghĩ đến nữa thì anh lại thình lình xuất hiện khiến tâm trí không thể phai mờ. Nếu như là trước kia thì cô tin rằng mình “cầm lên được” thì cũng có thể “buông bỏ được”, có thể dễ dàng đè nén tất cả cảm xúc đang dấy lên trong lòng nhưng bây giờ lại khác, mỗi lần nghĩ đến anh là cô lại loay hoay tìm lối thoát cho chính bản thân mình.

- Từ khi bước vào đây là anh đã làm ồn rồi.



Cô đưa mắt nhìn vào sấp tài liệu trên bàn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất.

- Không còn sớm nữa, anh vẫn còn ở đây sao?

- Cũng không còn sớm nữa, em không muốn về sao?

Hai khủy tay chống lên bàn, anh vẫn dùng ánh nhìn ôn nhu như mọi ngày dành cho cô.

- Bộ phận thiết kế nên tăng ca mà. Anh bây giờ chính là đang cản trở em làm việc đấy.

Mộc Miên nghiến chặt răng. Bản thân không muốn dùng những lời lẽ khó nghe như thế này dành cho anh nhưng cô biết nếu không làm vậy thì có lẽ Hiểu Đông sẽ không thể dừng lại việc tiếp xúc như bấy giờ.

- Em không thật lòng.

Ánh mắt của Hiểu Đông ánh lên những tia buồn bã thấy rõ. Rõ ràng cô không đủ can đảm đối diện nhưng lại chọn cách nói ra những lời như vậy để tổn thương anh. Bình thường có lẽ anh sẽ rất tức giận nhưng bây giờ lại không thể. Đặc biệt hơn là Hiểu Đông càng muốn biết vì sao mà cô lại đột ngột quay lưng với mình. Tính tình của mình không tốt, anh biết rõ điều đó. Thậm chí còn có thể trút lửa giận lên tất cả mọi người tuy nhiên với cô thì không. Cho dù Mộc Miên có làm gì đi nữa thì anh vẫn muốn nhẹ nhàng, từ tốn nâng niu người phụ nữ này như đoá hoa đang nở rộ ở trong tay vậy.

Nhìn thấy ánh mắt đó khiến Mộc Miên không ngừng nhói buốt trong tim. Không phải bản thân không yêu anh mà chuyện quá khứ đã ảnh hưởng đến cô quá nhiều. Có thể hai người sẽ bắt đầu đến với nhau nhưng lại không thể nhìn rõ được kết cục sẽ ra sao. Năm ấy Trọng Nam ra đi đã để lại cho cô một vết thương lòng quá lớn, bây giờ nếu người đàn ông này một ngày nào đó cũng rời bỏ mình thì cô không thể mường tượng nổi bản thân sẽ gục ngã như thế nào. Nếu như không chắc chắn, không thấy rõ kết cục thì thà rằng không bắt đầu còn hơn.

- Điều đó quan trọng sao? Giữa chúng ta làm gì có thật lòng chứ.

Cô cười nhạt rồi xoay ghế, quay lưng lại với anh.

- Nếu anh vẫn xem em là bạn, thì chúng ta vẫn cứ như lúc này là được rồi.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Hiểu Đông không thể mở miệng nói rằng mình đau lòng như thế nào mà chỉ đành giữ chặt cơn đau ấy ở trong tim. Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra mà khiến cho cô thay đổi suy nghĩ nhanh đến vậy? Anh không tin trong lòng cô không có bất kể cảm xúc gì. Rõ ràng ánh mắt ấy, hành động ấy, những lời khuyên nhủ ấy,… Đã dành cho anh một cách tự nhiên kia mà.

- Anh xin lỗi! Là anh đã làm phiền em rồi.

Hiểu Đông giương ánh mắt xót xa nhìn Mộc Miên một lần nữa rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng. Không hoàn toàn rời khỏi đó. Anh bất lực tựa người vào tường, từng chút từng chút ngẫm nghĩ những thứ đang vây quanh Mộc Miên. Tuy cô đã nói như vậy nhưng anh vẫn không thể cam tâm được. Chắc chắn phải có chuyện gì đó. Nếu như cô không nói thì phải tự mình tìm ra nguyên nhân thôi.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại mỗi Mộc Miên. Tất cả mọi thứ lặng yên đến mức cô có thể nghe được từng nhịp thở đầy rẫy căng thẳng, không hề ổn định của mình. Giá như anh không mang trái tim của Trọng Nam, giá như anh không có quan hệ gì với nhà họ Cao cả, và giá như anh không có gì đó với Mỹ Vy… Thì tốt biết mấy.

Đúng là thảm hại! Mộc Miên chưa bao giờ cảm thấy bản thân thất bại đến thảm hại như thế. Mọi thứ diễn ra như thế này khiến người ta cảm thấy như muốn phát điên lên vậy.