Kết thúc buổi đi chơi thì trời cũng tối, Nguyệt Mãn tay cầm một túi xách cỡ vừa, mái tóc cũng xù lên một chút, cả hai người đi dạo một chút. Kỷ Duyệt nhìn vào màn hình điện thoại, đã 8h15 phút, cũng khá muộn.
Cậu đứng lại, nhìn vào phía cô rồi bảo: “Tớ gọi taxi cho cậu về nhé?”
Cô xua tay ngại ngùng: “T-tớ tự gọi người về được”
Cậu cũng xém quên mất, bạn học chung lớp đâu có ai là không có tài xế riêng đâu. Nghĩ đến đây cậu tự cười cho bản thân một cái.
“Ừm vậy cậu gọi đi, tớ đợi”
Nguyệt Mãn đỏ mặt, luống cuống lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Alo, chú ơi, địa chỉ là XXX chú đến đón cháu với ạ” Cô im lặng như nghe người bên điện thoại hồi đáp, một lát sau liền nói tiếp: “Dạ vâng, cháu đợi ạ” nói xong rồi cô cúp máy xuống nhìn lên cậu.
“Chú bảo đợi chú, hay là cậu về trước đi”
Kỷ Duyệt lắc đầu, dù sao cậu cũng muốn đi dạo, ở đoạn đường này khá vắng gió thổi rất nhiều thậm chí còn mát hơn cả điều hoà. Cậu rất thích, rất dễ chịu, đi thêm một đoạn nữa là tới chỗ công viên xanh gần đó, châm điếu thuốc không ai biết giải stress.
“Cậu thật sự rất có ít bạn nhỉ…?” Lớp phó bỗng nhiên lên tiếng.
Cậu thoáng có một tia ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thản trả lời: “Con riêng nên nhiều tai tiếng” Kỷ Duyệt nhìn sang cô hỏi ngược: “Còn cậu? Biết tôi là con riêng rồi, vậy có muốn đánh ba chuồn không?”
Nguyệt Mãn lắc đầu: “Không, mình cảm thấy cậu tốt”
Ha…Tiếp xúc chưa đầy một ngày sao lại biết cậu có tốt hay không?
Kỷ Duyệt không trả lời, quay mặt đi.
Tài xế của lớp phó cũng đã tới, chiếc ô tô màu trắng sang trọng đỗ trước mặt cậu và cô, cửa mở ra một người đàn ông trung niên bước ra, trang phục rất chỉnh tề đầu tiên là liếc cậu một cái rồi ngoảnh đi luôn, cậu có cảm giác người này khá là không thích cậu lắm. Ông ta mở cửa phía sau xe ra, tôn giọng nói: “Tiểu thư, mời”
Nguyệt Mãn nhìn cậu cười một cái nói bye bye rồi lên xe, xe lăn bánh, sau khi cậu thấy chiếc xe khuất bóng mới tiếp tục lộ trình của mình.
Con đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe sáng đèn chạy ngang qua, cậu ngồi vào ghế đá của công viên, dựa người lui sau rồi thở dài một cái.
“Lo cho tương lai của mình ghê” Cậu lẩm bẩm oán trách.
Tay đúc vào bọc áo muốn lôi cái gì ra nhưng trống không mặc cho cậu ngọ quậy hết bọc này tới bọc khác….Đừng nói là…Cố Diệp kia thuận tay lấy luôn bao thuốc rồi đấy nhé!??
Kỷ Duyệt lại thở dài đầy sụp đổ, vùng người tới chống tay lên trán đầy chán nản.
“Đời như c-“ Cậu còn chưa kịp chửi xong câu thì mắt đã lia thấy một thân ảnh quen thuộc khiến cậu không thể nói được.
Nguỵ Minh và … Lạc Mộng? What the-fck sao cái số gì oan gia đi đâu cũng gặp vậy? Đùa nhau hả???
Kỷ Duyệt không muốn chạm mặt, sợ Nguỵ Minh sẽ xông lên tẩn cậu một trận vì vụ lúc chiều mất, cậu liền nhảy ra khỏi ghế đá, chạy đi tới một cái ghế đá khác sau gốc cay chắc vì hai người kia bận rộn nói chuyện cười đùa rôm rã với nhau quá nên không nhìn thấy cậu, lúc cậu vừa di dời xong thì cùng lúc bọn họ cũng ngồi ngay xuống cái ghế đó theo quáng tính.
Cậu thở phào một hơi, ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh…Ấy vậy mà bên cạnh cậu có một chàng trai.. cũng rất là quen mắt nhưng vì chiếc hoodie đen trùm lên đầu, mái tóc rũ xuống nên cậu chưa thể nhận diện ra được, nhận thấy đối phương đang nhìn mình đầy khó chịu, cậu luống cuống nói: “Tôi xin lỗi, để tôi đi chỗ khác nhưng tạm thời có thể cho tôi ngồi tạm không…?”
Đối phương không trả lời, im lặng một lúc rồi nói: “Cậu là…Kỷ gì đó?”
Kỷ Duyệt lúc này cố gắng nhìn lại…Lục Sở???
“Ờ…Tôi là Kỷ Duyệt chứ không phải Kỷ Ninh”
Lục Sở nhìn cậu, lạnh lùng đáp: “Tôi với Kỷ Ninh thường xuyên gặp về chính trị, mặt cậu ta tôi còn không nhớ chắc?”
Kỷ Duyệt gãi gãi mặt, không biết nên nói gì. Cậu đang kêu não mình vận dụng 100% công suất làm việc để suy nghĩ.
“Vậy cậu…làm gì ở đây?” Kỷ Duyệt lắp bắp hỏi.
Hắn nhìn cậu cười khỉnh: “Cậu đoán xem?”
Kỷ Duyệt nhìn hắn, híp mắt. Chả lẽ…Bạch nguyệt quang thầm kín trong đáy lòng hắn là…Lạc Mộng!? Hắn rình mò rồi suy nghĩ bày binh bố trận trước bọn họ một bước rồi đến đây rình mò?? Nhưng hắn không nằm trong tuyến công chính lẫn công phụ, oh fck…
Nghĩ đến đây cậu gật gật đầu nhìn sang hắn, ánh mắt cảm thông. Cũng phải thôi Lạc Mộng là một thụ chính hoàn mỹ, không thích không trúng tiếng sét ai tình cũng lạ. Mình có nên cho hắn lời khuyên không ta?
“Ừ, tôi hiểu mà” Kỷ Duyệt thông cảm vuốt vuốt cằm trông rất thông thái,
Lục Sở nhìn cậu hiện lên ba đâu chấm hỏi to đùng đoàn: “Cậu hiểu cái gì cơ?”
“Haizz tôi biết cậu là thích Lạc Mộng, một người ưu tứu như cậu ta cậu thích cũng phải, nhưng tôi khuyên cậu mau sớm thì bỏ tránh sau này ngồi khóc một mình tim đầy vết xước, mất niềm tin vào tình yêu” Kỷ Duyệt vỗ vỗ vai hắn.
Lục Sở đen mặt không hiểu là Kỷ Duyệt đang lảm nhảm cái gì.
Lục Sở: …