Phó An Tư sao mà vẫn còn ở đây nhỉ? Cậu ta..còn chưa đi giải cứu thụ chính đi!?
"Ờ...m cậu không đi kiếm Lạc Mộng à?" Kỷ Duyệt tựa người vào góc cây nhắm nghiền mắt.
Hắn nhìn cậu liền cất điện thoại đi: "Không, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp..."
Cậu nhướng mày tay vô thức nắm chặt rồi thả lỏng: "Cậu muốn gì?"
Hắn ngập ngừng trông rất lưỡng lự, đột nhiên đứng phắt dậy vì căng thẳng.
"Tôi muốn gặp anh ấy..Hoặc cho tôi xem mặt cũng được"
Kỷ Duyệt ngớ người, lại một câu hỏi cũ: Nếu cậu ta biết cậu chính là người đó thì sao nhỉ? Bảy bảy bốn chín cảm xúc, ghét có, phẫn nộ có, muốn gi ếch cậu cũng có.
"Nếu anh ấy là một người như tôi thì sao?" Cậu thăm dò.
Phó An Tư ngẩn ra, cười ngốc: "Cũng không sao mà...tại tôi không quan tâm đời tư của người khác...tiếp xúc rồi mới tính"
Cậu thấy ấm áp trong lòng như nó chỉ như một ngọn diêm nhỏ, rất nhanh chớm tắt, cậu không nên ôm mộng tưởng gì với công chính hết, huống hồ bao nhiêu phần trăm thật? Cậu cũng chỉ là thêm một 'clone' thôi.
Nhưng có cái cậu muốn chửi thề..TẠI SAO PHÓ AN TƯ CHƯA ĐI KIẾM THỤ CHÍNH!? Hắn là mấu chốt của tình tiết này mà!?
"Nhưng cậu sao không đi kiếm Lạc Mộng?" Cậu nghi ngờ hỏi.
"Một đoàn người như vậy, thiếu tôi cũng có sao đâu có khi có tôi làm lại vướng chân ấy" hắn cười cười, từ từ tiến sát là chỗ của cậu.
"Được rồi tôi sẽ hỏi anh ấy thử" Kỷ Duyệt nhắm mắt.
Nói xong liền đứng dậy bước một chân, cà nhích cà nhích về lều.
Phó An Tư thấy vậy có ý tốt tiến đến đỡ bị cậu hất ra, liếc một phát rồi rời đi không ngoảnh lại.
Công chính phải đi với thụ chính, sự dịu dàng này là của clone cậu lập ra chứ không phải của cậu. Đồng ý khi nãy là vì Phó An Tư giúp cậu giải vây, cậu liền hoàn thành một thâm nguyện của hấn vì cậu không muốn nợ ai hết.
"Lạc Mộng"
Khi Nguy Minh cõng cậu ta về lều thì mọi người xúm lại hỏi hang.
Lạc Mộng cười nói với bọn họ.
Rốt cuộc tâm điểm chính cũng đến.
"Ai làm cậu thành ra như vậy rồi?"
Lại một lần nữa mọi ánh mắt đều hướng về cậu, Lạc Mộng xua xua tay: "Tớ bị rớt dây chuyền rồi đi lạc, không may trật chân thôi"
Kỷ Duyệt nghe xong liền âm thầm lẻn về khu trại ở lớp của mình, mấy hoạt động sau kệ bà nó đi.
Không ai xin lỗi vì đã đồ oan cho cậu, bạn học sinh nào đó khi nói những lời bịa đặt cũng âm thầm né tránh ánh mắt sắc lẹm của cậu, cậu chỉ là muốn cảnh cáo cho cậu ta biết, không còn lần sau đâu mong cậu ta đừng tưởng bở.
Tử Minh?
Quên mất cậu ta cùng lều với cậu mà nhưng sao cũng lẻn ra đây rồi?
Cậu không quan tâm, kê gối nằm phịch xuống chỗ nằm của mình.
"Kỷ Duyệt, tôi xin lỗi" Tử Minh khẽ lên tiếng.
Không gian rất tĩnh lặng chỉ có tạp âm từ những tán lá, cành cây bị gió làm cho va chạm vang lên tiếng xào xạc.
Cậu nghe chứ nhưng cậu không đáp, không nhận, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi để đáp lại ai đó.
Tưởng chừng đối phương sẽ thấy tự ái nhưng Tử Minh lại nói tiếp: "Tôi hiểu lầm cậu rồi, xin lỗi cậu" Định nói thêm gì đó nhưng rồi thôi.
Kỷ Duyệt ngồi dậy lấy điện thoại từ trong balo ra.
"Ừ"
Cả hai lại im lặng, tiếng hoạt động ngoài kia rất xôm, rất náo nhiệt, vang đến tận trong các khu khiến cậu nhăn mặt lại.
Phó An Tư: Anh trai?
Phó An Tư: Có thể xem mặt anh không..?
Phó An Tư: Ừm, nghe em kể chuyện không?
Phó An Tư: Chơi game [(Khủng long ấp úng)
Và một số tin nhắn khác mà cậu lười xem quá. Cậu không nghĩ Phó An Tư sẽ mất giá đến như vậy, mọi chuyện hôm nay lệch đi rất nhiều, quá lệch với nguyên văn, không biết sau này sẽ diễn biến như thế nào.
Thùng Gạo: Khi có dịp, tôi với cậu gặp nhau đi.
Phó An Tư lập tức seen rồi soạn thảo tin nhắn.
Cậu là muốn nói cho hắn sự thật để cậu có rời đi cũng không thấy tội lỗi nữa.
Phó An Tư: Được thôi (Sáng mắt.jpg)
Phó An Tư: Hôm nào anh rảnh?
Thùng Gạo: 3h chiều ngày thứ tư tuần sau, cafe mèo mới mở ở đường gần Nhất Trung.
Phó An Tư: Được, game không?
Giờ còn là hoạt động ngoài mà, sao mà chơi được nhỉ?
Nhìn ra bầu trời lúc này là một mảnh đen kịt nhưng lại rất nhiều sao, cậu cá chắc mai sẽ nắng to luôn.
Thùng Gạo: Không, đi ngủ.
Nhắn xong cậu chuyển sang acc bên kia.
Lục Sở: Xin lỗi, tại lúc đấy tôi hơi mất kiểm soát, hiểu lầm cậu rồi.
Kỷ Duyệt: Ữm.
Giò xin lỗi thì có ích gì?
Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, khẽ cười. Cuối cùng cậu cũng biết tạo sao Lục Sở lại phản ứng mạnh với thụ chính như vậy rồi...Tại vì...Bạch nguyệt quang trong lòng hắn chính là anh trai của thụ chính mà! 2)
Cậu nhớ rồi! Đấy chính là Lạc Đa. 1
Lạc Đa chính là anh của thụ chính là bạch nguyệt quang trong lòng Lục Sở. Trong một lần Lục Sở bị đuối nước, chính là anh ta cứu nỗi sợ nước của Lục Sở cũng tại vì anh ta, vì cứu hắn mà xém chết, cảnh tượng ấy khắc sau vào Lục Sở như một thước phim được lưu trữ.
Vậy nên Lục Sở muốn bảo vệ Lạc Mộng như tâm nguyện của Lạc Đa đang du học ở nước ngoài kia!