Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 47




"Kêu con cố gắng moi thông tin thôi, đừng dính vào quá"

Trong một thư phòng nửa tối nửa sáng, thoắt ẩn thoắt hiện hình bóng của một người đàn ông trung niên đang quay mặt về phía tủ lớn trong thư phòng. Sau lưng là một thiếu niên nổi bật với màu tóc lam nhạt.

"Vâng" Cố Diệp cúi người.

Đối phương chính là cha của anh.

Hai người họ đang thảo luận một cái gì đó rất quan trọng có thể khiến cho Cố Gia lại tăng thêm một phần sức mạnh, vững trãi đứng trong cồng ty hàng đầu.

Nói chuyện xong anh chào cha rồi rời đi.

Đúng, anh không nên như vậy nữa, cảm giác sôi sục cháy bỏng trong người cũng nên được kiềm lại, nhưng anh vẫn tự hỏi từ bao giờ bản thân mình đã nhìn cậu với ánh mắt đầy dục vọng như vậy? Có thể là sau bữa tiệc hôm đó, cậu bị chuốc thuốc.

Bản thân anh không được để lộ bất cứ sơ hở nào hay vì tình cảm vô thường mới chớm nở trong mình mà công sức của anh bấy lâu nay đồ sông đồ biển được.

Thật ra mẹ của cậu, phía nhà ngoại có một lai lịch rất bí ẩn và không tầm thường đến độ mọi thông tin đều là ẩn số, chuyện của mẹ cậu và cậu được lên hot search nhưng cũng bị dập lắng xuống một cách nhanh chóng.

Nhưng tình cờ cha anh biết được mẹ cậu chính là con gái của phu nhân họ Lam tên Lam Tước, cha là người có tiếng, bí ẩn trong thế giới ngầm. Lam Tước sở hữu một thương nghiệp lụa, vải nổi tiếng ở Trung Hoa nhưng đằng sau là cả một thế lực có thể dùng tiền để đảo lộn thị trường

Điều đó khiến họ rất hứng thú, nhưng nguyên nhân mẹ cậu lại lưu lạc làm trong một quán bar thì lại không biết.

Kỷ Duyệt bị Phó An Tư kéo đi bởi một lực mạnh mẽ, hắn nắm chặt cổ tay cậu khiến cậu bất giác kêu đau.

Hắn đè cậu vào hàng ghế sau mà tra hỏi: "Nãy cậu làm cái quái gì vậy?!"

Cậu thấy vậy là một người không sợ trời không sợ đất, tuy hèn nhưng lại sợ nam chính, cậu là bị ám ảnh.

Nghe hắn nói giọng như đe doạ cậu diễn hai mắt rưng rưng, vô tội nói: "Huhu, tôi sợ cậu băm tôi mà QAQ"



Hắn thở dài chống tay lên trán: "Người ta nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt cậu không bằng á!" Nghĩ một chút hắn lại tiếp lời: "Nhưng...tôi là sắp băm cậu thiệt" hắn dùng vẻ mặt hung dữ doạ người nhất để làm với cậu.

Cậu kinh hãi.

Mẹ ơi cứu connn.

À mẹ cậu chết rồi mà....

Đột nhiên hắn ngồi ngay ngắn không nói gì nữa, trầm tĩnh đến đáng sợ. Cậu cũng biết điều im thinh thít không dám phát ra bất cứ tiếng động nhỏ nào.

Một lát sau hắn mới lên tiếng.

"Tôi thật sự rất thích cậu"

Cậu nghe mà chấn kinh, híp mắt nhìn hắn. Đây là tỏ tình à?

Phó An Tư cảm nhận được ánh mắt lệch lạc của cậu liền định nghĩa lại: "Không phải gọi là thùng gạo chứ, tôi thích nói chuyện với cậu nên gọi là gì nhỉ? Zoeyn, thùng gạo hay Kỷ Duyệt?"

"Ha...tôi cảm thấy rất thú vị, vì trông cậu như bất cần đời ấy, lại bí ẩn nữa, cách cậu nhắn tin vừa hèn nhưng hình như lại chẳng sợ gì" Hắn bồi thêm. "Nói chuyện với cậu không bị áp lực gì hết á...Nhưng tôi không nghĩ hai người là một đâu"

Kỷ Duyệt ngạc nhiên với những lời hắn nói, hắn đây là thổ lộ suy tư với cậu à?

"Thât ra-"

"Cậu biết tại sao không?" Hắn cắt ngang lời cậu.

Cậu nhìn hắn khó hiểu.



Lúc này hắn nhếch môi lên: "Tại vì cậu bảo cậu là Alpha siêu cấp đẹp trai" A)

Kỷ Duyệt ng người, hắn đây lại là chế diễu cậu à!? Mặt cậu nóng lên, ngại ngủng cúi gằm xuống.

Nhưng phản ứng của hắn không gay gắt như cậu nghĩ, cậu không hi vọng nhưng trong lòng lại thấy cực kì nhẹ nhõm. Cậu cũng lo sợ nữa, vì mọi chuyện đã lệch nguyên tác quá nhiều rồi. Thà có hệ thống chỉ dẫn đi! Đây cậu không biết nếu thay đổi tình tiết truyện quá sẽ như thế nào nữa.

"Cậu có phải là Kỷ Duyệt không?" Phó An Tư đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này khiến cậu đứng tim, trợn tròn mắt quay sang chỗ khác.

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Lần trước tôi gặp cậu là khác một trời một vực"

Cậu và Phó An Tư từng gặp nhau? Trước khi cậu xuyên vào? Hay sau này?

"Không biết nữa..."

Có những thứ cậu không nhớ trong nguyên tác có đề cập đến, ví dụ như cậu và hắn đã từng gặp mặt, Lạc Mộng sẽ tự hỏi xin số Cố Diệp với cậu.

Cậu đã từng rung động, có tình cảm với một ai đó trong thế giới này nhưng cậu đã tạt cho mình một gáo nước lạnh, và đối phương cũng vậy. Cậu không quên mục đích ban đầu của mình đâu, chính là từ bỏ quyền hưởng một phần tài sản và trốn sang nước ngoài. Vì vậy nên cậu không cho phép bản thân chùn bước vì bất cứ lý do gì.

"Con người ai rồi cũng phải thay đổi mà, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình hay người khác nghĩ gì về mối quan hệ của tôi, người tôi tiếp xúc. Tôi có quyền, tôi có tiền, tôi đẹp nên tôi không cần phải nhìn sắc mặt ai mà sống cả. Tôi chính là tôi thôi"

Cạu ngạc nhiên nhìn hắn, cậu không ngờ hắn có thể nói như vậy. Tuy biết Phó An Tư là một người không thích bị gò bó, hay vì ai mà thay đổi trừ một ngoại lệ - Lạc Mộng - thụ chính.

Cậu cũng muốn như vậy.

Nhưng cậu chỉ là một người mệnh yểu xuyên vào một người mệnh yều khác mà thôi.