Chương 10: Sương mù.
Có một truyền thuyết luôn hiện hữu tại nơi này. Người già truyền cho người trẻ và khi người trẻ lớn lên họ tiếp tục truyền cho các thế hệ tiếp theo của mình.
Nó có lẽ là truyền thống của ngôi làng này. Truyền thống kể một câu truyện không có thật cho các thế hệ trẻ. Câu truyện này mang một sức hấp dẫn đến kinh dị. Những đứa trẻ khi nghe đến chúng sẽ trỗi dậy lòng hiếu kì của mình và thử nghiệm những gì có trong câu truyện.
Câu truyện kể rằng vào hàng trăm năm trước. Cái thời mà vẫn còn những vị Vua và triều đại của họ thì một ngôi làng nhỏ vô danh đã được lập ra.
Ngôi làng sống tách biệt với thế giới bên ngoài bởi nó được bao bọc bởi một đám sương trắng kì lạ mà linh thiêng. Làn sương này dẫn lối cho họ thoát khỏi vô số khó khăn và nguy hiểm xung quanh làng, thậm chí còn cho họ những khả năng siêu nhiên giúp cho họ có cuộc sống ổn định hơn.
Chính vì thế mà họ đặt tên cho làn sương, thờ phụng nó và lấy cái tên họ đặt để đặt tên cho ngôi làng của mình để bày tỏ lòng biết ơn của mình cho làn sương.
Nhưng làn sương đó không phải là toàn năng. Một đám c·ướp đầy đủ quân trang với số lượng trăm nghìn người tiến đánh vào ngôi làng. Chúng biết được một tin rằng khi mà ở bên trong làn sương đó thì chúng có thể đạt đến trạng thái trường sinh bất tử, đao thương bất nhập.
Cứ vậy chúng lao vào làn sương một cách bấp chấp. Hàng trăm tên ngã xuống vì địa hình hiểm trở và động thực vật kì lạ bên trong làn sương. Đi đến đâu thì mọi thứ phá hủy đến đó. Dân làng đã đứng lên phản kháng lại đám c·ướp vì những hành động đầy b·ạo l·ực của chúng nhưng nó bất thành.
Dân làng bị tàn sát gần hết một cách man rợ. Một vài người đã cố chống trả lại chúng nhưng vì số lượng quá lớn nên họ đã bị g·iết theo cách tàn bạo nhất.
Tuy vậy bọn chúng vẫn còn nhân tính của mình. Chúng bỏ qua những đứa trẻ dưới 16 tuổi và g·iết hết những người còn lại bởi lẽ chúng luôn quan niệm rằng bản thân mình không được g·iết trẻ em, nếu g·iết trẻ em thì CHẾT.
Sau một thời gian g·iết chóc thì chúng nhận ra rằng quân số của mình càng ngày càng ít. Một trăm người rồi năm mươi người rồi hai lăm người cho đến khi chỉ còn một mình tên thủ lĩnh và cuối cùng hắn biến mất trong làn sương. Không một tiếng la hét, không có sự vùng vẩy. Đến bất chợt và đi trong lặng lẽ một cách nhanh chóng.
Sau cùng những đứa trẻ lớn lên trong những câu hỏi không có sự trả lời: Bố mẹ của mình đâu? Đám c·ướp kia tại sao lại biến mất rồi? Mọi người đi đâu hết rồi?
Cuối cùng bọn trẻ lớn lên, làm những việc như bố mẹ chúng đã làm trong quá khứ và rồi tiếp tục thờ phụng làn sương. Thời gian dần trôi đi và một vài đứa trẻ 'may mắn'. 'May mắn' đến nỗi những gì trong quá khứ đã quay trở lại với chúng cũng như kèm thêm một quy luật và kí ức sau khi biến mất của đám c·ướp
•Đi ra sẽ kết thúc, đi vào sẽ két thúc
Với những gì đã nhận được. Những đứa trẻ 'may mắn' đã tạo nên một câu truyện về quá khứ kinh hoàng đó cũng như một vài lời nhắc của họ trong đó để cho các thế hệ sau biết được bản chất của làn sương.
[Junsi và Alex đi bộ xuyên rừng dầy đặc sương mù với hy vọng thoát khỏi nơi này]
"Thằng khốn đó muốn tôi ngủ với vợ hắn sao mà dám không cho mượn con bò đó chứ!?"
-"Bình tĩnh nào Junsi,. Dù sao thì ai lại dám đưa vật quý cho một nhiệm vụ mà thậm chí chưa chắc đã thành công chứ"
"Tôi biết nhưng... Thôi vậy"
-"Chúng ta đã đi bao lâu rồi?"
"Tầm hai tiếng rồi. Chúng ta xuất phát từ hai giờ chiều và đã hai tiếng từ khi ra khỏi làng rồi"
"Ôi, tôi thậm chí còn không có thời gian để ổn định cuộc sống. Thật tồi tệ khi b·ị b·ắt làm thứ này"
-"Chà, không vấn đề gì, bạn sẽ có thể ổn định cuộc sống khi chúng ta quay lại làng hoặc thoát khỏi đây"
[Cả hai tiếp tục đi cho đến khi gặp được một lỗ hổng cắt ngang làn sương mù]
-"Đây là...?"
"Nhìn thế nào thì nó vẫn rất giống cái hang khai thác sắt gần làng chúng ta. Sao nó lại ở đây vậy?"
[Cả hai quyết định chui vào trong lỗ hổng và phát hiện một đống tro tàn và xác c·hết la liệt khắp nơi]
-"Nó không phải một cái hang!"
-"Đây giống như một bãi chiến trường vậy. Thứ máu tanh tưởi này làm tôi phát nôn"
-"C·hết tiệt tôi sẽ ra báo cáo với mọi người trong làng"
"Khoan đã. Trên chiếc bàn gỗ này có vài tờ giấy chứa thông tin khá quan trọng..."
[Cả hai đọc nội dung bên trong]
-1
TỪ: Tiến sĩ ■■■
CHỦ ĐỀ: Liệu điều này có thực sự ổn?
---
Tôi không chắc mình cảm thấy thế nào về toàn bộ dự án này, thưa ông. Tôi chỉ không biết làm thế nào để cảm thấy thoải mái với những gì chúng tôi đang làm. Tôi là một người sùng đạo, ông thừa biết điều đó nhưng vẫn bắt tôi làm thử nghiệm này. Thật khó để trở thành con của Chúa trong khi thử nghiệm thứ này, nhưng tôi đã cố gắng. Tôi cầu nguyện cho linh hồn tôi và mọi người. Đây là… báng bổ.
Những gì họ yêu cầu chúng tôi làm - đó không phải là vấn đề về công nghệ. Chúng tôi có công nghệ, chúng tôi đã có nó kể từ khi chúng tôi lấy nó từ phe đối lập sau hiệp định đình chiến được chấp thuận. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ cần nó. Tôi hiểu rằng Tổ chức đang phải đối mặt với việc chứa đựng và tạo ra ngày càng nhiều mối đe dọa liên quan đến thần thánh.
Nhưng chúng ta phải tự hỏi liệu việc dùng lửa chữa cháy có phải là một ý tưởng hay hay không. Chỉ vì chúng ta phải chứa đựng và tạo ra những vị thần không có nghĩa là chúng ta cần có những vị thần của riêng mình.
Chúng ta đã có quá đủ thần trong tâm trí rồi. Nên làm ơn hãy dừng việc này lại. Đừng trở nên mù quáng trong việc tái hiện lại mọi thứ và cho chúng tâm trí.
---
-2
ĐẾN: Trưởng dự án thử nghiệm ■■■
CHỦ ĐỀ: Tạm dừng vô thời hạn thử nghiệm
---
Thưa ông, với tất cả sự tôn trọng, ông không thể làm điều này. Tôi hiểu rằng 'Thần' của chúng tôi vẫn chưa hoàn thiện nhưng đây là công nghệ tiên tiến nhất. Không ai hiểu rõ chúng tôi đang làm việc với cái gì, việc vấp ngã là điều không thể tránh khỏi. Và thành thật mà nói, việc chúng tôi tạo ra một vị 'Thần' là minh chứng cho kỹ năng của nhóm chúng tôi.
Đơn giản mà nói chúng ta đang tạo nên một vị 'Thần' thật sự, một vị thần vượt qua mọi vị thần khác từng tồn tại trong lịch sử loài người. Ông biết đấy như chúa Jesus hoặc đức phật là những vị thần quyền năng nhất, toàn tri nhất mà ta đã từng tạo ra trong tâm trí.
Bọn họ mạnh, quyền năng và vượt xa sự logic trong vũ trụ hiện tại nhờ vào sức mạnh tín ngưỡng của chúng ta và cho đến một khoảng nhất định nào đó. Họ LỘT XÁC và tiến lên một nơi mà ta còn chẳng thể rõ và hoi cũng chẳng cần đến sức mạnh tín ngưỡng nữa mà thay vào đó là một loại năng lượng mơ hồ và trừu tượng nào đó để phát triển.
Nhưng để đạt đến trình độ đó họ cần phải tích góp nguồn năng lượng tín ngưỡng khổng lồ để đạt đến. N
Nó thì khác. Nó vẫn chỉ là một thứ non nớt, một thứ chỉ có thể ảnh hưởng đến chúng ta một phần và những quyền năng sáng tạo nhỏ lẻ.
Chúng ta vẫn còn cơ hội để g·iết nó. Xin ông hãy cho tạm dừng thử nghiệm này và tiêu diệt nó càng sớm càng tốt
---
-3
ĐẾN: Toàn thể nhân loại
Chủ đề: Hướng tới Sương Mù.
---
-Vứt hết mọi niềm tin 《Chỉ hướng tới Ngài》
-Vứt hết mọi tôn giáo 《Chỉ hướng tới Ngài》
-Vứt hết mọi ước mơ 《Chỉ hướng tới Ngài》
-Vứt hết mọi tương lai《Chỉ hướng tới Ngài》
-Vứt bỏ mọi sự sống 《Chỉ hướng tới Ngài》
...
-Vứt bỏ sự tồn tại 《Chỉ hướng tới Ngài》
---
[Cả hai tuy không thể hiểu nội dung bên trong nhưng họ cảm nhận được mọi sự sợ hãi và cẩn trọng trong từng lời nói trong đó]
[Cả hai tò mò tiến ve phía trước, đi ngang qua vài cái xác và đẩy cánh cửa trước mặt họ]
[Giờ đây. Cả thế giới trong mắt họ chìm vào làn sương trắng mịt mù]
[Không âm thanh, không vật thể. Chỉ có sự mờ mịt bao chùm mọi thứ]