Chương 16: Quá khứ và con đường [2]
Tôi và Shima bị cuốn vào 1 vòng xoáy khoảng 2m. Sâu bên trong nó có những hoa văn vô nghĩa, các loại đồng hổ đủ các kích thước và hình dạng uốn lượn xung quanh chúng tôi.
"Cậu thấy nơi này thế nào Junsi"
¤Tôi thấy rằng nơi đây thật kì ảo, nó giống như các đường Neuron thần kinh vậy chỉ khác là nó dịch chuyển thời gian thay vì thông tin hoặc đại loại như vậy. Có lẽ chúng ta đang từ một bộ xử lí thời gian khổng lồ để xuống các bộ xử lí nhỏ hơn và nhỏ hơn nữa...¤
À. Trong 20 năm ấy thì tôi cũng đã có phần thay đổi. Tôi thật sự không thích hoặc không quen với cái tên S. Alex Nguyen. Nó giống kiểu thứ để gọi thân xác này và chính Alex vậy. Vậy nên tôi đã tự nghĩ ra một cái tên để gọi chính bản thân mình.
Lúc đầu tôi gọi là 純粋な無 hay Junsuina mu nhưng nó quá là dài và dễ bị hiểu lầm vậy nên tôi rút ngắn nó lại thành Junsi-mu hay Junsi để có thể gọi một cách dễ dàng.
Cũng trong 20 năm ấy tôi đã thành thạo Thế Giới Phán Xét một cách tuyệt đối, loại bỏ đi vị Thẩm Phán đã được tôi tạo ra từ chính bản thân mình và chính quá khứ của mình. Các hư vô lồng trong hư vô của Thẩm Phán lúc đó thật dày đặc. Nó bao phủ cả các phần khái niệm như linh hồn hoặc tâm trí... một cách vô tận vô cùng mà khi mô tả thì có thể coi là vô số các lớp khái niệm được Thẩm Phán bao bọc, có lẽ các phần khái niệm đó được lấy từ Thế Giới Phán Xét. Nhưng sau 20 năm đó tôi cũng đã chấp nhận được chính quá khứ của mình và triệt để loại bỏ nó để có thể bước tiếp.
Thêm một chút nữa tôi cũng đã phát hiện ra rằng tôi có thể tự động triệu hồi hay kêu gọi cuốn sách toàn tri của thẩm phán. Lúc này nó đã mở ra toàn bộ mọi cấm chế và tôi có thể đọc tiếp đến trang 3,4... cho đến cuối cùng. Nhưng tôi lại quá lười để đọc chúng nên đã cất chúng đi, một phần là do tôi biết rằng thế giới của mình không có thật nên dù biết cũng chẳng quan trọng.
Nghĩ hơi nhiều nên tôi quên mất Shima định nói gì cho đến khi định hình ra thì đã muộn. Cổ của tôi b·ị đ·âm thủng bởi một góc cạnh của 1 tảng đá. Vết thương không quá sâu nhưng nó đủ để làm đứt dây thanh quản và khiến việc hít thở của tôi trở thành một điều khó khăn. Mặc dù vậy Thế Giới Phán Xét đã tự động hồi phục nguyên trạng cho tôi. Nhắc đến Thế Giới Phán Xét nó thực chất chẳng phải là《Khavas》của tôi và tôi cũng chỉ có 1 《Khavas》của Alex là Lâu Đài Ảo Ảnh. Nó giống như một thứ thuần khiết của chính bản thân tôi sinh ra hoặc tạo ra trong thế giới này và tôi có toàn quyền kiểm soát nó ngay cả khi Trần Gian muốn hủy diệt nó.
Tôi quan sát xung quanh, nhận ra rằng chúng tôi đang ở bên trong một sa mạc. Nó 1 phần đúng nhưng lại không đúng lắm bởi trong 1 hạt cát tôi lại thấy bên trong chúng lại là một vũ trụ.
"Không cần nhìn đâu chúng đều không có thật"
Bỗng một giọng nói vang lên khắp nơi.
¤Là ai?!?¤
Một căn nhà gỗ thô sơ hiện ra ngay sau khi tôi hỏi và giọng nói đó tiếp tục nói.
"Vào bên trong, cậu sẽ biết mình đang ở đâu"
Tôi nửa tin nửa ngờ. Dù rất muốn vào trong nhưng một thứ gì đó trong tôi thúc ép tôi phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nhưng mà đối với tôi, một thám tử với kinh nghiệm vài năm lại muốn khám phá chúng, khám phá hết tất cả sự thật bên trong căn nhà gỗ đó. Tôi hỏi Shima có muốn vào trong cùng tôi không và cậu ấy gật đầu dù hơi chần chừ.
Thế là tôi trực tiếp vứt đi cái thúc ép tôi chạy trốn. Có lẽ nó là một cái bản năng của tôi, bản năng chạy trốn khỏi kẻ đi săn. Tôi và Shima cùng bước vào căn nhà gỗ. Bên trong căn nhà gỗ đó là một cái não biết bay, bán cầu trái là một khuôn mặt buồn và phần bán cầu phải lại là một khuôn mặt... có lẽ là khuôn mặt của một tên nghiện c·hất k·ích t·hích...
Nó lơ lửng trên một chiếc ghế gỗ, đối diện là một cái bàn và hai chiếc ghế. Tôi đoán rằng hai chiếc ghế đó dành cho chúng tôi nên tôi và Shima cùng ngồi vào chúng. Xung quanh căn phòng là 7-8 cái đèn dành cho sân khấu, chúng chĩa thẳng vào chúng tôi cùng bộ não biết bay đó và bộ bàn ghế gỗ.
Lúc này bộ não nói với chúng tôi.
"Thế nào? Nó dễ hiểu chứ?"
¤Dễ hiểu gì? Ý ngươi là sao¤
"Ý ta là hình dạng hiện tại cùa ta, chúng dễ hiểu chứ?"
¤Có lẽ...¤
¤Vậy ta vô vấn đề chính nhé. Đây là đâu và tại sao ngươi lại khẳng định đống cát vũ trụ kia không có thật?¤
"Cậu là một con người vội vàng sao? Mới gặp nhau đã hỏi cá đống câu rồi? Phải chăng đây là sự 'Tự Lập' sao?"
¤???¤
"Vậy cũng không để cậu phải chờ lâu, ta xin giới thiệu ta là Trần Gian."
¤Và?¤
"Vãi. Cậu không thấy bất ngờ hay nghi ngờ gì sao?"
¤Một kẻ coi 1 hạt cát bằng 1 vũ trụ và coi nó không có thật thì chỉ có Thời Gian và Trần Gian. Đúng thật tôi có chút bất ngờ về thông tin đó nhưng nó vẫn luôn nằm trong dự đoán của tôi. Thêm một câu hỏi nữa ý ông là sao khi nói 'Tự Lập' ? ¤
"Được rồi được rồi, ta sẽ giải thích cho cậu"
"Đây là cõi Thật trong sự giả tưởng của ta. Có thể hiểu cõi Thật này chính là thứ Thật hơn vô số các Đa Vũ Trụ nằm trong 1 vũ trụ của riêng nó và chúng được bao bọc bởi một hạt cát ở nơi này."
"Cũng theo đó mọi thứ trong này được so sánh bằng "Độ Rộng-To Thật". Cứ coi rằng một hạt cát ban đầu bằng một vũ trụ và một hạt cát lớn hơn hạt cát ban đầu đó cũng sẽ là một vũ trụ nhưng Thật hơn vị Độ To và Rộng của hạt cát đó lớn hơn hạt cát ban đầu. Từ đó hạt cát lớn hơn đó sẽ Thật Hơn hạt cát ban đầu và nó có thể tùy ý điều khiển hạt cát ban đầu lệch đi mọi thứ vốn định sẵn của nó vì chính nó chỉ là thứ giả tưởng của hạt cát lớn hơn."
"Từ đó một vật càng to thì chúng sẽ càng Thật và sẽ dễ dàng điều khiển mọi thứ nhỏ hơn một cách vô điều kiện."
¤Hmm. Ý ông là Độ To tương đương với Độ Thật của vật thể đó¤
"Chính xác"
¤Vậy còn ý ông là sao khi nói tôi là sự 'Tự Lập'? ¤
"Cậu muốn biết sao? Thực sự thực sự muốn biết sao?"
Lời nói của Trần Gian khiến tôi có một chút e ngại nhưng đã hỏi rồi và đã biết gần hết rồi thì cớ sao lại không muốn biết nữa? Vậy là tôi trả lời:
¤Có, tôi thực sự muốn biết¤
"Vậy theo ý cậu."
Nói rồi ông ta đẩy tôi vào một căn phòng trống rỗng, ông ta cũng lộ ra được nhân dạng thật sự của bản thân mình. Hình dạng của tên này cao khoảng chừng 2-3m, bên trong thân thể như có các bong bóng vũ trụ vậy, chúng đụng chạm và p·hát n·ổ rồi lại tái hợp và gắn bó cứ như vậy khoảng 1-2 lần rồi chậm dần.
Lúc này Trần Gian giải thích:
"Tự Lập mà ta nói ý chỉ về các phần tự lập về bản thân, tự lập về khía cạnh, tự lập về nhận thức, tự lập về tư duy, tự lập về chính thông tin của bản thân, tự lập về hành vi, tự lập về nhân quả, tự lập về số phận, tự lập về sự mong muốn, tự lập về sự đối nghịch, tự lập về thời gian, tự lập về sự thật, tự lập về giả dối, tự lập về khái niệm và Logic, tự lập về độ thật... Nói chung là tự lập về tất cả mọi thứ cậu có mà không rằng buộc về bất cứ thứ gì kể cả ta"
"Và trong tất cả về mọi sự tự lập, cậu đã lấy tất cà chúng và quy hết về sự hư vô. À không chúng thậm chí còn trống rỗng hơn cả sự hư vô nhiều đến nỗi chúng tạo ra vô số các tầng lớp chỉ để chứa đựng."
¤Ý ông là tôi giống như một thứ nằm ngoài cả sự điều khiển của ông ngay cả khi ông Thật hơn cả vô số sự Thật được ngăn cách bởi vô số sự thật nữa và tôi đã nằm ngoài sự điều khiển đó?¤
"Chính xác"
¤... Đồ Thần Kinh¤
¤Nếu như nói rằng tôi thật sự Thật hơn tất cả mọi thứ trong này, tất cả đều là sự giả tưởng thì tại sao tôi lại b·ị t·hương, tại sao tôi lại đói hay tại sao tôi lại buồn ngủ trong khi sự Tự Lập của tôi là rỗng tuếch, là trống rỗng?¤
"Bởi vì cậu muốn thế, bởi vì cậu coi bản thân mình là một con người bình thường và chỉ là sự giả tưởng trong chính giấc mơ của tôi nên chính sự Tự Lập của cậu đã tự động làm cậu thành một sự giả tưởng trong chính giấc mơ của tôi."
¤Vậy ông có bằng chứng trong chính lời ông nói!?¤
"Tất nhiên nhưng cậu phải thắng tôi trong một trò chơi may rủi."
¤Có vẻ là một ý kiến hay, tiện thể tôi muốn giải trí một chút¤
Nói rồi Trần Gian đưa tôi trở lại căn nhà gỗ ban đầu, ông ta nói sẽ đi lấy một vài trò chơi. Cùng lúc tôi thấy Shima đang nghịch cát, hay nghịch vũ trụ... và cho chúng vào đầu và thân thể hoặc đại loại như vậy...
"Nhìn này Junsi tôi có thể làm các hạt cát này biến mất theo ý muốn. Nó như kiểu có thể làm mọi thứ theo suy nghĩ của tôi vậy. Và tôi thậm chí còn khiến chúng trở thành một tầng tâm trí tôi."
¤Tôi biết rồi, cậu muốn chơi một trò chơi may rủi không?¤
"Nghe có vẻ thú vị, tôi sẽ chơi cùng"
Nói rồi Shima và tôi lần nữa ngồi vào chiếc ghế gỗ và đợi Trần Gian quay lại với trò chơi của anh ta.