Chương 3: Sự thật
Dù sao xem Bright bị h·ành h·ạ cũng đã quá đủ rồi. Tôi cất tiếng nói và hỏi tên đứa bé nhưng nó không trả lời. Không gian trong mơ dần dần sáng, tôi nghĩ đã đế lúc rời khỏi đây. Trước khi đi tôi đã để lại một vài lời nói. Tóm tắt lại thì tôi đã nói sẽ chơi một trò chơi vào lần sau.
Tôi dần tỉnh lại có vẻ như thứ đánh ngất tôi đã hết tác dụng. Trong tình trạng bây giờ của tôi, tôi đang bị trói tay và chân bằng sợi dây khá là chắc chắn, đầu và mắt đang được bao bọc bởi một thứ gì đó khiến tôi không thể nhìn được xung quanh, . Tuy có thể cảm nhận được nhưng tôi chưa thể nhúc nhíc được cơ thể của mình.
Chẳng biết bao lâu sau tôi bị xách đi như một món hàng và được ngồi vào một chiếc ghế So-fa, tôi được lấy thứ đang bao bọc đầu của mình. Ánh sáng một lần nữa chiếu vào, không phải ánh sáng Neon cũng không phải ánh sáng mặt trời hay ánh sáng từ các thiết bị chạy bằng điện. Nó là một loại ánh sáng gì đó bao bọc nơi tôi đang ngồi. Không quá sáng, không quá tối. Nó như kiểu ta đang đi ra đường vào một buổi sáng sớm nhiều sương vậy. Tầm nhìn bị hạn chế khiến tôi không thể nhìn rõ trước mặt mình là ai. Rồi người tôi không nhìn rõ mặt mũi nói trước khi tôi kịp hỏi gì.
"15 năm không có hình xăm nó như thế nào?"
"Đau khổ không? Già nua không?"
Tôi ngập ngừng vài giây nhưng cũng trả lời câu hỏi của hắn
¤Không biết, không quan tâm¤
Giọng của hắn run run có chút gấp gáp nhưng rồi hỏi tiếp
"Ngươi biết vì sao ngươi là trẻ mồ côi không? Ngươi có biết vì sao bản thân ngươi lại có một vết sẹo dài không? Ngươi biết vì sao bản thân ngươi lại già đi không?"
Từ những lời nói của hắn tôi lờ mờ nhớ ra người đàn ông đã mua tôi rồi vứt tôi vào một nơi nào đó. Dù hắn đã thay đổi cả giọng nói nhưng tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng một vài giọng âm ái nam ái nữ nhưng lần này nó lại nhẹ nhàng hơn và không bị kinh khủng như 15 năm trước.
Một lần nữa tôi nói không rồi hỏi lại ông ta vì sao lại lấy vết hình xăm của tôi. Ông ta cười, cười một cách điên cuồng rồi dí sát mắt của lão trước mặt tôi. Một lần nữa khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen mắt xuất hiện. Đúng là lão già 15 năm trước đó nhưng hiện tại nhìn hắn như một người 90 tuổi. Đôi mắt trắng bệch, làn da chảy xệ và nó xấu một cách khủng kh·iếp. Nói thật tôi đã suýt nôn ra khi thấy khuôn mặt hắn nhưng tôi vẫn cố hỏi hắn hình xăm mang ý nghĩa gì và tại sao 15 năm trước hắn lại ăn hình xăm tôi?
Hắn khó khăn trả lời rằng:
"Hình xăm mà ngươi nói thực chất có tên gọi khác là 《Khavas》 Chúng là những dị biệt của con người, ẩn chứa mọi khả năng vượt xa bên ngoài tầm hiểu biết của con người chúng ta. Và chắc chắn mỗi con người sẽ chỉ sở hữu một 《Khavas》và nếu như ép buộc sở hữu thêm nhiều 《Khavas》nữa thì chúng sẽ trực tiếp xóa sổ người sở hữu nhiều hơn một 《Khavas》 và những thứ liên quan đến họ"
"Những người sinh ra nếu mang 《Khavas》 thì mặc định sẽ luôn thành công trong một lĩnh vực nhất định, thậm chí còn vượt xa lĩnh vực đó và tạo nên một lĩnh vực khác, nó có thể khác hoàn toàn lĩnh vực ban đầu mà người sỡ hữu đang sử dụng hoặc có thể tìm ra được nhiều thứ mới mẻ, ẩn dấu sâu bên trong lĩnh vực đó"
"Những kẻ sở hữu 《Khavas》trước khi sinh ra đã hình thành nên một ý thức của mình, một vài trường hợp sẽ tạo nên 2 đến 3 ý thức khác và bọn ta thường gắn ghép chúng với căn bệnh Đa Nhân Cách.
"Bọn ta gọi những người sở hữu 《Khavas》 là các [Beyonder]"
"Chỉ là khi các Beyonder mất đi 《Khavas》 của mình thì Byonder đó sẽ nhanh chóng già đi, mọi thành công hay đột phá trong lĩnh vực của chúng sẽ tự động bị xóa sổ khỏi thế giới này. Còn những người hấp thụ được 《Khavas》 thì sẽ kế thừa được toàn bộ mọi lĩnh vực của người đi trước để lại. Có thể gọi là có nghĩa là chỉ sở hữu được một phần của 《Khavas》 đó."
"Nhưng ngươi lại là kẻ ngoại lệ. Ngươi không c·hết già, ngươi không đau khổ. NGƯƠI CÓ NHIỀU HƠN 1 《Khavas》 "
"Ta đã hấp thụ được 《Khavas》 của ngươi nhưng ngươi vẫn còn tồn tại trong 15 năm qua. Nói đi sao ngươi lại làm được?"
Từng lời của lão khiến tôi có thể gắn kết lại được nhiều dữ kiện. Nói một cách đơn giản tôi là không gì cả. Không phải là một nhân cách vì tôi xuất hiện trong nơi gắn kết của tôi, Alex Nguyen và Bright. Có nghĩa rằng cơ thể này, tâm trí này là thứ được tạo ra bởi Alex Nguyen và Bright. Đó cũng có thể là lí do vì sao tôi lại bị cuốn vào hai chiều không gian của Alex và Bright
Nếu như suy diễn thêm một chút thì chiều không gian hư không đó nơi tôi nghĩ rằng mình đ·ã c·hết là một 《Khavas》 thì nó sẽ hợp lý hơn với việc tôi đến 《Khavas》 của Bright. Và chính tôi là người nắm giữ hai《Khavas》 của hai người bọn họ. Như vậy có thể hiểu vì sao Bright lại đồng ý tham gia vào trò chơi của Alex. Bọn họ tạo ra nó trong thời gian nhanh chóng ý chỉ muốn sống sót khi mất đi 《Khavas》
Vừa nghĩ tôi vừa hỏi tiếp.
¤Vậy hiện ngài muốn gì ở tôi?¤
"Rất đơn giản"
"Trước khi ta c·hết. Khụ khụ"
"Ngươi hãy biến mất khỏi quốc gia này và đi theo ta. Ở Việt Nam này sẽ không đủ để ngươi phát triển. Ta sẽ hỗ trợ cho ngươi và chúng ta sẽ làm mẹ con"
"Khoan không phải. Lại là con ả đó. Khi ta hấp thụ 《Khavas》của ngươi, con ả đó luôn thôi thúc ta phải yêu thương ngươi,chăm sóc ngươi như đứa con của mình và hiện tại nó ngày càng lớn"
Cái giọng ái nam ái nữ lại lần nữa vang lên nhưng lần này cái giọng nữ như đang lấn át giọng nam. Giọng nữ của lão chỉ muốn tôi rời khỏi đây để phát triển còn giọng nam thì chỉ muốn tôi biến mất khỏi đây. Đây là đa nhân cách nhỉ? Nó khá là lạ đời khi 2 nhân cách này đấu đá lẫn nhau. Cuối cùng thì chúng dừng lại rồi dần cất tiếng nói với nhau. Có thể hiểu là một người nói một người trả lời rồi ngược lại. Cứ như vậy trong lời nói của cả hai dần mất nhân tính hơn và chúng đi với kết luận cuói cùng rằng. Sẽ tử bỏ mọi thứ và bỏ trốn cùng nhau, trốn đến một nơi mà những kẻ săn 《Khavas》không bao giờ có thể tìm đến được. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện lão già đó tiêm cho tôi một liều thuốc ngủ và khi tôi tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm tại nhà.
...
Kết thúc mọi truyện tôi lại giả làm một kẻ nghiện ngập tiếp, bỏ học và có tham gia vài vụ buôn b·án m·a t·úy để kiếm thêm chút tiền. Nơi tôi gọi là giấc mơ trung gian chứa cả ba đều không hề xuất hiện lần nào nữa vì tôi đã tiêu diệt Alex bằng chính trò chơi của nó rồi. Cuộc sống cứ tiếp diễn đi tiếp diễn lại cho đến khi tôi đủ tiền và chuyển sang Nhật để sống, bỏ lại những quá khứ tệ nạn qua đằng sau. Thực chất tại đó tôi đã bị truy nã là một t·ội p·hạm buôn b·án m·a t·úy nên mới phải lẩn trốn sang Nhật.
7 năm sau tôi đã 22 tuổi, sống tại Tokyo và làm nghề thám tử liên kết với các đồn cảnh sát, cục an ninh hoặc Cục Thông tin liên lạc, Cục Điều tra Hình sự... Công việc chủ yếu là chuyên đi điều tra mấy vụ g·iết người bla bla hoặc mấy vụ b·ắt c·óc bla bla... Chỉ là cái vấn đề duy nhất là tôi đang quá nghèo. Có khi phải nghèo hơn cả người dân ở Okinawa, lí do nghèo thì mỗi khi điều tra một vụ án thành công thì đều phải đưa công của mình cho người khác và chỉ nhận được một chút tiền. Có khá nhiều lí do giải thích nhưng đa số là phải che giấu một chút về thông tin cá nhân của mình. Có thể gọi tôi là một Kanbe Daisuke ở ngoài đời vậy, chỉ khác là cực kỳ nghèo thôi
Thật ra 1 năm ở Nhật khá là khó khăn khi phải giao tiếp với ngôn ngữ và văn hóa lạ hoắc. Có vài người hỏi tôi vì sao tôi có thể nhập cảnh được vào đây và lại thành công dân Nhật Bản. Nhưng tốt nhất họ không nên biết quá nhiều, đôi khi tiền có thể giải quyết được mọi thứ. Và đương nhiên vì chẳng có bữa nào mà ăn nên tôi chỉ có thể mặc một bộ học sinh cấp 3 mà khó khăn lắm mới mua được bởi một đứa nhóc nào đó còn số tiền tự việc bán Ma túy của tôi đã dùng hết để đánh tráo thân phận rồi. Mặc nó xuốt 7 năm trời nó đã đen lại khá nhiều và chỉ còn chữ
三位一体 (Sanmiittai) đáng ra nó phải là 三つの寺院 (Mittsu no jiin) nhưng bằng một vài thủ thuật của mình tôi đã biến từ 三つの寺院 thành 三位一体
Như một cách để châm biến bọn cuồng đạo bên Nhật.
Hôm nay là ngày 19/9 năm 2026 tôi nhận được cuộc gọi thông báo về vụ g·iết người giấu xác trong nhà vệ sinh công cộng tại Okirasu. Nghĩ mà xem một tên biến thái nào đó theo bạn vào nhà vệ sinh và g·iết bạn bằng cách nào đó mà xem nghĩ thôi cũng thấy gớm rồi. Đi đến nơi vụ án tôi thấy khá là nhiều phóng viên đang điều tra hoặc hỏi thông tin về vụ án chấn động này. Cũng đúng thôi vài năm nay có khá nhiều mấy vụ án g·iết người giấu xác mà. Tôi đi ra đường sau, nơi này chỉ có vài người nên tôi có thể đi một cách dễ dàng. Tôi liên lạc với người điều tra vụ án, anh ta là đội trưởng của 2 phân đội cảnh sát được cử đến điều tra. Đéo hiểu được vì sao anh ta lại là đội trưởng của 2 phân đội chứ. Tôi ngồi tại một quán cafe mèo, thứ mà anh ta ghét. Đây là cách trả thù duy nhất của tôi đối với anh ta, kẻ có chức có quyền đó. Sơ sơ về sơ yếu lý lịch của anh ta thì khá là chi tiết và anh ta là kiểu người luôn kết bạn nhưng cái mồm anh ta khiến anh ta bị chửi khác nhiều.
Seiryouin Ryuusui 32 tuổi có một vợ và hai con. Anh ta là một người tử tế nhưng hơi to mồm và khá là to lớn. Nếu mà phải chọn giữa đánh nhau với một thằng nghiện đang cầm đồ lạnh và có thể khiến bạn thành n·ạn n·hân HIV và Ryu-san thì tôi thà đấm nhau với thằng nghiện thì hơn. Anh ta một đấm thôi cũng đã đủ nát một vài bức tường bê tông rồi. Với sức mạnh và trí tuệ thì anh ta có thể dẫn dắt 2 phân đội cảnh sát là điều không phải không thể, anh ta dẫn dắt đội 1 và 2 và có ý định ghép 2 đội đó lại với nhau nhưng bị từ chối bởi nhánh chính Tokyo. Chính anh ta đã giúp tôi khá nhiều trong cuộc sống ở Nhật này nhưng ghét thì vẫn ghét tôi khá ghen tị vì anh ta lại có thể hạnh phúc như vậy nhưng chính vì vậy mà tôi luôn cố gắng nỗ lực sống qua 7 năm nay.