Một câu mệnh lệnh khiến Lâm Dương Thần ngay lập tức hoá đá tại chỗ, sắc mặt tái đi, chấn kinh lắp bắp: "Chị... chị nói cái gì?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Tôi giúp cô bôi thuốc."
'Oành' một tiếng giống như sấm sét giữa trời quang, một màu đỏ ửng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lan tràn ở trên gương mặt, Lâm Dương Thần da đầu tê rần, khủng hoảng đến không phun nổi một câu nói hoàn chỉnh: "Không... không... không cần! Em có thể tự mình xử lý."
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm thản nhiên cười nói: "Tay cô giống như không thể cử động, làm thế nào tự xử lý?"
Lâm Dương Thần: "Em vẫn còn tay trái, đã quen dùng tay trái. Hơn nữa... tay chị cũng đang bị thương."
Cứ nghĩ nói đến mức này Tần Tuyết Nhiễm sẽ bỏ cuộc, nào ngờ người kia nâng bàn tay trái của mình lên trước mặt tỉ mỉ ngắm nhìn, không buông tha phản bác: "Tôi cũng có thể dùng tay trái."
Lâm Dương Thần gấp như kiến bò trên chảo nóng. Nàng cũng không biết Tần Tuyết Nhiễm hôm nay làm sao vậy, một hai phải bôi thuốc cho nàng. Tuy thân thể này sớm thì đã bị cô nhìn không xót lại chút gì, cũng tiến vào không biết bao nhiêu lần, nhưng làm tình và bôi thuốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chính là hoàn cảnh cùng với bầu không khí tạo nên sự khác biệt.
Nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Móng tay của chị... quá dài."
Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới dời lực chú ý lên bộ nail vừa mới làm cách đây vài hôm của mình, móng tay dài được tu bổ hoàn mỹ còn phũ một màu đỏ rực yêu diễm. Cuối cùng quyết định buông tha.
"Thôi được." Cô trả lại lọ lại thuốc mỡ cho Lâm Dương Thần nhưng không có rời khỏi phòng ngủ mà dửng dưng đến bên ghế sofa đặt mông ngồi xuống, thả người tựa vào lưng ghế, hai chân vắt chéo đồng thời cánh tay chống lấy thái dương nhìn về phía bên này, một bộ dáng lười nhác lại tuỳ hứng.
Lâm Dương Thần cảm thấy bản thân sắp hỏng mất rồi, sắp vì nóng mà ở chỗ này nổ tung. Tại sao chị ấy không rời khỏi? Chị ấy ngồi ở đây là muốn làm cái gì?
Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng cứ mải đứng im bất động cái gì cũng không làm, nhướng mày hỏi: "Sao còn chưa động thủ?"
Lâm Dương Thần mấp máy môi: "Chị... không bận sao?"
"Không bận."
"...."
Trầm mặc vài giây, Tần Tuyết Nhiễm bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. "Cô đến cùng có làm được hay không? Hay là đợi tôi đến giúp một tay?"
Lâm Dương Thần điên cuồng lắc đầu. "Không phải... em có thể. Nhưng chị ở chỗ này... kêu em làm sao động thủ?"
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm nhếch môi cười. "Còn thẹn thùng? Cô nói đi, còn chỗ nào của cô mà tôi chưa từng nhìn thấy? Tôi hiện tại chính là muốn nhìn!"
Lời nói vừa bá đạo vừa ngang ngược, Lâm Dương Thần hết đường phản bác mím môi bất động tại chỗ, cùng đối phương giằng co trong im lặng.
Lòng kiên nhẫn của chủ nhân đối với sủng vật luôn sẽ có giới hạn, Tần Tuyết Nhiễm nhìn bộ dạng bướng bỉnh của nàng mặt thoáng biến sắc, ánh mắt đè nén núi lửa to lớn dường như muốn phun trào, ngữ khí cũng trầm xuống mấy quãng: "Hiện tại không muốn nghe lời nữa rồi?"
"Sủng vật ngỗ nghịch chủ nhân thì nên dạy dỗ như thế nào mới tốt? Muốn roi da, hay là..." Nói đến đây thì thâm thuý nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, ý tứ không cần nói cũng biết.
Những lời này vừa rơi xuống, ý thức được bản thân lại giẫm phải lôi, một cỗ cảm giác sợ hãi bao trùm Lâm Dương Thần khiến nàng sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, sâu trong nội tâm cũng trở nên phát run.
Nhìn dáng vẻ Tần Tuyết Nhiễm cũng không phải nói giỡn. Đã từng thể nghiệm hậu quả chọc giận người kia khiến cô thẳng tay trừng phạt mình, đau đớn ấy khắc cốt ghi tâm, nàng thật không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa.
"Đừng... Em lập tức đi làm!"
Kết quả là, Lâm Dương Thần sau khi chậm rì rì vào toilet rửa sạch hai tay, hiện tại chính là ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm chậm rì rì cởi đi quần dài nằm lên giường, ngay cả quần lót cũng không giữ lại. Nàng hàm răng cắn chặt môi dưới cong lên đầu gối đồng thời tách hai chân của mình ra, ngón tay quệt lấy một ít thuốc mỡ trong lọ cẩn thận thoa lên đoá hoa tổn thương trên người mình.
Vết thương nóng rát được xoa dịu bởi thuốc mỡ lành lạnh mang đến cảm giác dễ chịu, chỉ là nghĩ đến việc ở cách đó không xa có một ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào mình, Lâm Dương Thần căng thẳng đến đổ mồ hôi hột, trừ nơi tư mật đang được thoa thuốc thì toàn thân đều nóng râm ran, mười ngón chân cũng vô thức cuộn tròn.
Thuốc được thoa đều phía bên ngoài, nàng lại bắt đầu cho thuốc theo ngón tay đi vào bên trong. Thuốc mỡ trơn trượt giúp ngón tay thuận lợi trượt vào huyệt động chật hẹp, quét đến mỗi một tấc thịt mềm mại ấm nóng.
Mà tình trạng của Tần Tuyết Nhiễm ở đối diện cũng chẳng khá hơn là bao. Mới đầu cô còn có thể đắc ý mà cười vì thực hiện được ác thú vị, sau đó tận mắt chứng kiến người kia gương mặt phiếm hồng, hai chân tách mở thành một độ cong vừa đủ khiến nơi tư mật nhất của người con gái triển lộ ở ngay trong tầm nhìn của mình, ngự trị ở nơi đó là đoá hoa kiều diễm phấn nộn vì bị "chà đạp" mà trở nên có chút sưng đỏ càng tăng thêm mỹ cảm, lại chứng kiến người kia tự dùng ngón tay xoa xoa lên đoá hoa nọ rồi dần dần đi vào bên trong, ngón tay càng vào càng sâu cuối cùng bị nuốt chửng...
Tần Tuyết Nhiễm bỗng dưng cười không nổi.
Nụ cười trên môi dần tắt, sâu trong cơ thể là một luồn khí nóng dâng trào khiến lồng ngực bức bách khô nóng, cổ họng cũng trở nên khát khô.
Từng giây trôi qua, người ở trên giường cũng dần dần phát sinh biến hoá. Nàng toàn thân trở nên hồng thấu giống như quả đào chín mọng đầy nước, đôi mắt to tròn đen láy ướt dầm dề, ánh mắt dường như có chút tan rã. Mà ở bên dưới ngón tay vẫn đều đặn ra vào tiểu huyệt, mỗi lần đều cẩn thận đem một lượng thuốc vừa đủ cho vào sâu bên trong, xoa đều.
Hình ảnh kia tựa như một thước phim sống động sắc nét lại mỹ lệ vô cùng, hết thảy đều bị cô thu vào dưới đáy mắt, khắc sâu ở trong lòng.
Tần Tuyết Nhiễm đầu lưỡi bất giác mạnh mẽ chống lấy hàm răng, bên trong cơ thể như có loài côn trùng không ngừng gặm cắn, vừa cồn cào vừa ngứa ngáy khó nhịn.
Mà sâu trong đôi mắt chính là một con mãnh thú đang gào thét điên cuồng, không màng tất cả muốn phá vỡ song sắt lao ra ngoài đem con mồi nuốt trọn vào trong bụng.
"Ưmm~"
Không gian tĩnh lặng bất chợt bị một tiếng ngâm rất nhỏ rất nhỏ phá vỡ, Tần Tuyết Nhiễm không kìm chế được nữa đứng phắt dậy.
"Bôi thuốc cũng có thể phóng đãng thành như vậy, cơ khát khó nhịn đến mức độ này sao?"
Ngữ khí chỉ trích mang theo tức giận nhưng thanh âm lại có chút trầm khàn. Hỏi hết một câu cũng không đợi người kia đáp lời, trực tiếp xoay lưng rời khỏi.
Không ai biết cất giấu đằng sau những lời độc địa kia là một bộ dáng lúng túng bất kham đến mức nào.
'Bang!'
Tiếng dập cửa chói tai vang lên, Tần Tuyết Nhiễm dừng chân ở sau cánh cửa không khỏi thở hắt một hơi, nỗ lực điều chỉnh hô hấp trầm trọng cùng với nhịp tim loạn xạ của mình.
Rõ ràng đang là mùa thu, sao thời tiết còn nóng hơn cả mùa hè vậy?
Mà ở trong phòng hành động bôi thuốc cũng kết thúc theo âm thanh dập cửa, Lâm Dương Thần cắn môi ngồi dậy chậm rãi mặc vào quần dài, toàn bộ đáy lòng đều bị cảm giác xấu hổ cùng uỷ khuất lên men.
Bộ dạng vừa rồi của nàng thật sự theo như lời chị ấy nói... rất phóng đãng sao?
Nàng thừa nhận thời điểm tự đưa ngón tay vào trong cơ thể của mình, cảm giác ấy khiến nàng hồi tưởng lại từng thước phim xảy ra vào tối ngày hôm qua, Tần Tuyết Nhiễm là như thế nào dùng ngón tay thon dài tinh tế của cô đem lại cho nàng vui sướng hoà lẫn cùng với thống khổ đến cùng cực, một lần rồi lại một lần đưa nàng lên cao trào.
Lại nghĩ đến việc hiện giờ cái người kia đang ngồi ở ngay đối diện chăm chú nhìn vào nơi tư mật của mình, nhìn mình tự dùng ngón tay ra vào nơi đó, thân thể thì cứ theo đó sinh ra phản ứng, khó khăn lắm mới áp chế không để dục niệm nhanh như vậy liền dâng trào.
Nếu như vừa rồi đối phương không sớm rời đi, nếu như cô còn ở lại thêm một khắc thì chắc có lẽ nàng sẽ không nhịn được mà ướt đẫm mất.
Một tiếng ngâm rất nhỏ kia cũng là bản thân trong lúc bất tri bất giác vô tình thốt ra, nàng xin thề nàng tuyệt đối không cố ý.
Thời điểm Tần Tuyết Nhiễm tỏ ý giúp nàng bôi thuốc, nàng thừa nhận bản thân thụ sủng nhược kinh. Nàng thích cùng cô phát sinh hành động thân mật, cũng đặc biệt khát vọng một chút ôn nhu từ cô nhưng cuối cùng nàng vẫn phải cự tuyệt. Không phải chỉ vì cảm giác xấu hổ, phần lớn vẫn là sợ bản thân trong quá trình lại không nhịn được sinh ra phản ứng. Dù gì thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Chỉ cần là ở trước mặt của Tần Tuyết Nhiễm, nghị lực của bản thân liền tiêu tán sạch sẽ không xót lại một chút gì.
.......
Cùng lúc đó, tại một góc nhỏ của quán bar LODGE.
"Thử món cocktail này xem."
Thời điểm ban ngày quán bar không có tiếp khách, không gian rộng lớn lại chỉ có hai người, Tô Tình mặc trên người chiếc váy đỏ rực tựa như lửa, cổ váy khoét sâu hình chữ V lộ khe rãnh trông thật gợi cảm yêu mị. Cô ấy trang điểm lộng lẫy, phát ra một nụ cười câu người hướng đến cô gái trẻ ngồi ở phía đối diện, một tay đẩy ly cocktail tươi mát đến trước mặt đối phương.
Mà phía đối diện là cô gái trẻ tên Chen, người lần trước được Tô Tình thuê đến xử lý sự cố bị xâm nhập của hệ thống quản lý quán bar. Thần sắc cô đạm mạc khẽ nói tiếng cảm ơn, chậm rãi nâng ly cocktail đưa lên môi.
Tô Tình chống cằm nhìn cô thưởng thức thứ nước mà mình đích thân pha chế, cười hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Chen chậm rãi hồi tưởng dư vị ở trong khoang miệng, không mặn không nhạt nhận xét: "Vừa uống sẽ cảm thấy cay nồng, sau qua đi thì chỉ còn lại vị ngọt tinh tuý."
Nghe được lời này, ánh mắt Tô Tình không khỏi có chút mơ màng như đang lọt vào trong hồi ức, sau đó vẻ mặt bỗng thay đổi tỏ ra hứng thú.
Cô ấy nói: "Em nói như vậy lại khiến tôi nhớ đến một người, em ấy cũng từng cho lời nhận xét y hệt không sai một chữ."
Chen không tỏ ý kiến, Tô Tình cũng không tiếp tục chủ đề này, từ trong túi xách lấy ra một phong bì dày cộm.
"Đây là thù lao của lần này."
Chen duỗi tay nhận lấy, ở trước mặt Tô Tình xé mở phong bì sau đó chỉ lấy đi một phần năm số tiền bên trong, phần còn lại đều đẩy ngược cho Tô Tình.
"Thù lao theo đúng giá cả thị trường là được."
Tô Tình có chút bất ngờ trước hành động này, nhướng lên đuôi mày hỏi: "Không phải lần trước đã thống nhất thù lao gấp năm rồi sao?"
Chen không chút biến sắc đáp: "Đó là chị tự nói."
"Được rồi." Tô Tình cười cười. "Vậy xem như tôi nợ em một ân tình đi, sau này có việc cứ tìm đến tôi, chỉ cần là chuyện nằm trong khả năng tôi đều sẽ đáp ứng."
"Có điều, tôi thật hiếu kỳ một chuyện..." Sau đó cô ấy chống tay lên cằm, khóe môi có chút hứng thú nhấc lên. "Vì sao em lại đột ngột thay đổi quyết định nha?"
Lần trước lúc cô ấy mở lời để cho Chen giúp mình xâm nhập vào hệ thống quản lý của đối thủ cạnh tranh tìm cách phá đám bọn chúng, Chen nghĩ cũng không nghĩ liền thẳng thừng từ chối, còn đưa ra lý do cực kì chính đáng nhưng thời gian chưa đến một tiếng đồng hồ lại đột nhiên đổi ý khiến cho cô ấy khá bất ngờ.
Đó cũng chính là nguyên nhân của cuộc gặp mặt hiện tại. Cô gái trẻ trước mặt đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc và rồi cô ấy ngõ ý mời đối phương một ly cocktail chính tay pha chế.
Tô Tình vẫn luôn cho rằng đối phương là bị dao động bởi mức thù lao gấp năm, nhưng hiện tại xem ra không phải.
"Không có lý do."
Nhìn đối phương thần sắc điềm tĩnh ngồi ở trên ghế, những ngón tay trắng nõn tính tế nhẹ miết lấy cốc thuỷ tinh, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn chất lỏng trong lòng cốc, nói chuyện với người khác luôn là một bộ dáng nhàn nhạt không cảm xúc, mi mắt cũng không thèm nhấc lên, Tô Tình không hiểu sao lại sinh ra chút hứng thú.
"Chúng ta kết bạn đi." Cô ấy đột nhiên đề nghị.
Lời này rơi xuống, đôi hàng mi cong dài vẫn luôn bất động của Chen bỗng nhiên phát sinh chút động tĩnh, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn Tô Tình.
Tô Tình nở một nụ cười tràn đầy mị lực đối mắt với cô, trong đầu nỗ lực phán đoán sâu bên trong con ngươi đạm nhiên kia đang ẩn chứa suy nghĩ gì. Nhưng vô ích.
Lại bất ngờ nghe cô nói: "Được."
Tô Tình ý cười càng thêm phong tình vạn chủng. "Nếu đã là bạn bè, vậy có phải em nên nói cho tôi biết tên thật của em không nha?"
Chen: "Xin lỗi, không thể."
Tô Tình nghe cô thẳng thừng từ chối liền bĩu môi tỏ vẻ không vui. "Hừ! Đừng nhỏ mọn như vậy chứ?"
Chen lại một lần nữa không tỏ ý kiến, Tô Tình lập tức cảm thấy có chút giận lẫy. Sao bản thân lại nảy sinh hứng thú với một kẻ lạnh lẽo nhàm chán như vậy chứ?
Nhưng là đối phương càng lạnh lùng cô ấy càng cảm thấy thú vị, càng muốn làm cho gương mặt ngàn năm không đổi sắc kia biến hoá thành các loại biểu cảm đa dạng.
Lại xê dịch đến gần một chút, hỏi: "Em có bạn trai chưa? Vấn đề này thì có thể trả lời tôi chứ?"
Chen ánh mắt không nhúc nhích trả lời: "Không có."
"Vậy em thích kiểu người thế nào?" Tô Tình hờ hững chống tay lên cằm, đầy bát quái mà hỏi.
"Thích đàn ông... hay là phụ nữ?"
Đến đây thì Chen trầm mặc ngắn ngủi một vài giây, dường như là đang dành thời gian suy nghĩ về vấn đề này, sau đó nhàn nhạt lắc đầu. "Tôi không biết."
Không biết bản thân thích đàn ông hay phụ nữ, cũng không biết bản thân sẽ thích dạng người gì. Cô chưa từng yêu đương, mà hiện tại cũng không muốn yêu đương.
Nếu như yêu một người lại phải nhận lấy nhiều đau khổ như vậy, vậy thì cô không muốn thể nghiệm.
"Em có lẽ cũng hơn 20 tuổi rồi nhỉ?" Tô Tình từ từ nhích về phía trước làm khoảng cách hai người kéo gần. "Sao em không thử yêu đương, cảm nhận một chút thế giới của người trưởng thành?"
Chen thoáng liếc cô ấy một cái, cũng không có làm ra phản ứng. Thấy vậy Tô Tình cũng không khách sáo nữa, nghiêng thân về phía cô.
Khoảng cách hai người lúc này rất gần, gần đến mức Chen có thể cảm nhận được hơi thở của Tô Tình. Hơi thở có chút nóng và gấp, trực tiếp phả lên vành tai.
"Nếu như em muốn, tôi nguyện ý trở thành đối tượng để em thử nghiệm, hửm?"
Đôi chân mày của Chen nhỏ đến khó có thể phát hiện giật giật. Đây là lần đầu tiên có một người lạ tiếp xúc gần với cô như vậy, cảm giác cả người đều bài xích ánh mắt cùng hơi thở cháy bỏng của người phụ nữ này, theo bản năng muốn tránh đi.
Từ nhỏ đến lớn cô đều đã quen độc lai độc vãng. Ngoại trừ người nhà, cô thật không thích phải tiếp xúc cùng với bất kì người nào.
Phát hiện thân thể đối phương dần dần ngửa ra sau muốn tránh đi mình, Tô Tình làm sao có thể buông tha. Ánh mắt cô ấy loé lên một tia giảo hoạt tiếp tục nhích về phía trước, truy cùng đuổi tận quyết không chừa cho Chen một chút đường lui.
Cho đến thời điểm Chen sắp không chịu nổi, đang chuẩn bị mở miệng lên tiếng thì Tô Tình bỗng dưng lùi về sau. Hai người lại một lần nữa trở về với khoảng cách an toàn như lúc ban đầu.
Tô Tình thích trêu chọc những người cùng giới nhưng cô ấy cũng biết một vừa hai phải, quá lố lăng sẽ doạ chạy đối phương. Vừa rồi cô ấy phát hiện cô bé này đối với hành động câu dẫn của mình cũng không có phản ứng hoá học gì, điều này khiến cho cô ấy có chút thất vọng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, câu tiếp theo mà cô nghe được từ miệng của đối phương: "Tôi không có hứng thú với cô."
Nghe được lời này Tô Tình không khỏi ôm ngực bày ra vẻ mặt đau khổ. "Thật là đau lòng."
Chen đối với diễn xuất của cô ấy tỏ ra không chút hứng thú, uống cạn ly cocktail trên tay sau đó nhấc ghế đứng dậy.
"Tôi đi đây."
Tô Tình tiễn Chen ra cửa, trước khi tạm biệt còn không quên bắn một cái mị nhãn. "Có rảnh thì đến đây, tôi mời em uống rượu."
"Được."