[BHTT] Gặp Lại

Chương 89: (SM) Đêm hãy còn dài, chúng ta chậm rãi chơi đùa




Trong khi đó ở căn phòng cách vách là một loại tình cảnh hoàn toàn trái ngược.

Lâm Dương Thần không một mảnh vải che thân nằm sấp ở trên giường phơi bày tấm lưng trắng nõn nà bị điểm xuyết bởi vô số vết sẹo hồng nhạt kéo dài cùng cặp mông căng tròn trắng tuyết. Nàng đem toàn bộ khuôn mặt úp xuống giường, thần kinh căng chặt cảm nhận mỗi một cử động của Tần Tuyết Nhiễm phía sau.

Tần Tuyết Nhiễm thoáng nhìn nàng, lại nhìn mấy thứ đồ trên tay, cẩn thận chọn lựa chúng, qua một lát thấp giọng thầm thì: "Nên chọn roi da, hay là roi mây đây?"

Một câu thành công khiến cho thân ảnh đang nằm trên giường run lên bần bật.

Cho dù là ra ngoài chơi A Nhiễm cũng không quên mang theo những thứ này sao?

Tiếng bước chân càng lúc càng gần để lòng của Lâm Dương Thần cũng run rẩy theo, lại chỉ biết nhắm chặt hai mắt cảm nhận cơn sợ hãi đang dần dần lan tràn, sống lưng cùng lòng bàn tay đều lạnh toát.

Nàng đêm nay xem ra lành ít dữ nhiều.

"Bốp!"

"A!!!"

Kết quả thứ mà Tần Tuyết Nhiễm chọn lựa là một cây roi mây. Tiếng xé gió vang lên, roi mây mảnh mà chắc mạnh mẽ giáng xuống cánh mông trắng tuyết.

Một đòn này Tần Tuyết Nhiễm gần như là dùng toàn lực, đến nỗi Lâm Dương Thần không tự chủ được ngửa đầu phát ra tiếng thét chói tai.

Mông thịt vừa non mịn vừa co dãn bị roi mây tác động lập tức lõm vào sâu bên trong sau đó mới chậm rãi trở về nguyên trạng. Màu da nơi bị đánh đầu tiên là trắng bệch sau đó rất nhanh đã biến thành đỏ, cuối cùng dần chuyển sang tím.

Đau! Tuy rằng lực sát thương của roi mây khi quật xuống không thể sánh bằng nhưng cảm giác đau đớn lại chẳng thua kém roi da, đau đến khuôn mặt nhỏ của Lâm Dương Thần co lại thành một đoàn.

Còn chưa kịp để nàng phục hồi tinh thần, đòn đánh thứ hai đã theo sau giáng xuống.

"Ahh!!"

"Không được kêu, muốn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy sau đó thì chạy đến đây mà nhìn sao?"

Lời đe doạ khiến Lâm Dương Thần lập tức ngậm miệng, hai hàm răng cắn chặt cố nuốt tiếng kêu gào xuống yết hầu chịu đựng đòn roi kế tiếp. Nàng vì quá hoảng mà quên mất nơi này là biệt thự cao cấp, tất cả các phòng đều được cách âm, cho dù nàng có gào khản cả cổ họng cũng chẳng có ai biết.

"Bốp!" "Bốp!"

Roi thứ tư, thứ năm,... liên tiếp rơi xuống, thanh âm bôm bốp quật ở trên da thịt đặc biệt chói tai, roi mây không chút lưu tình lưu lại từng vệt vết tích nơi cánh mông non mịn.

Mỗi một roi quật xuống Lâm Dương Thần đều đau đến muốn nhảy dựng, còn chưa kịp để đau đớn thoáng chậm lại thì roi tiếp theo đã vung đến, hoàn toàn không cho nàng cơ hội thở lấy hơi.

Hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, hai tay nàng siết chặt lấy ga trải giường gồng mình chịu đựng, mặt cắt không còn giọt máu, cái trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Ưm..." Cuối cùng nàng vẫn là nhịn không được khẽ rên rỉ thành tiếng.

Cứ thế chịu đựng mười mấy đòn, toàn bộ mông thịt đều trở nên xanh tím, roi mây vẫn không ngừng rơi xuống với tần suất dày đặc. Lâm Dương Thần cố cắn chặt răng, chỉ vì không để bản thân phát ra tiếng kêu mà quai hàm cũng phát đau.

Theo thời gian, chỗ bị đánh dần dần bỏng rát giống như dầu thiêu lửa đốt, mỗi một tế bào đều điên cuồng kêu gào, Lâm Dương Thần mồ hôi lạnh đầy người bắt đầu không khống chế được mà chảy nước mắt phát ra tiếng khóc trầm thấp nghẹn ngào.

Mà Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng phát hiện lại vẫn không chút thương tiếc liên tục vung tay không biết mệt, càng đánh càng hăng.

Cuối cùng qua hơn hai mươi roi, Lâm Dương Thần vẫn là không nhịn được sụt sùi xin tha: "...Chủ nhân..."

"Xin chị... dừng tay."

"Em chịu không nổi..."

Càng cầu xin càng kìm không được bật khóc nức nở, mà theo thời gian tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn dần.

Đợi đến khi nước mắt của nàng đã ướt một mảng lớn ga giường Tần Tuyết Nhiễm mới có một chốc thoáng dừng tay, nhướng mày đáp: "Hiện tại biết xin tha? Không phải lúc trước mạnh miệng lắm sao? Là ai nhất mực khẳng định sẽ ngoan sẽ nghe lời nếu không tuỳ ý để tôi trừng phạt?"

Lâm Dương Thần muốn thay bản thân biện giải, vừa khóc vừa nói: "Nhưng... em thật đã ngoan..."

"Còn dám nói mình ngoan? Tôi trước đó đã nói thế nào? Tránh xa Chen một chút. Cô lại xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai ngang nhiên cùng cô ta nắm tay nắm chân hẹn hò tâm sự dưới trăng? Thật là lãng mạn." Tần Tuyết Nhiễm càng nói càng cảm thấy tức giận, câu nói cuối gần như là rít ra từ kẽ răng.

Lâm Dương Thần tự biết bản thân đuối lý á khẩu không trả lời được, một lát sau mới thút tha thút thít: "Em xin lỗi, em sai rồi..."

"Lần sau... tuyệt đối sẽ tránh xa em ấy."

Tuy nhiên lời xin lỗi không những không làm Tần Tuyết Nhiễm nguôi giận ngược lại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa khiến lửa giận trong lòng cô rốt cuộc có đường phát tiết xuống tay càng thêm ác liệt, dùng sức đến cánh tay phát run, hai mắt đều đỏ.

Từng đạo roi mây chồng chéo lần lượt hiện rõ thậm chí còn có những vết trùng điệp lên nhau, sưng cao gấp đôi, đau đớn gây ra cho Lâm Dương Thần cũng theo đó nhân lên gấp bội, đau đến tê liệt.

Cơn đau rát kiểm soát ý thức, Lâm Dương Thần trên mặt đã che kín thứ chất lỏng không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt không ngừng xuống giọng xin tha, chỉ là thanh âm phát ra đều mang theo run rẩy, mỏng manh đến khó có thể nghe thấy: "...Xin chị... dừng tay, tha cho em..."

Nàng đã đau đến đầu váng mắt hoa, thể lực xuống cấp trầm trọng không còn đủ sức để mở miệng, chỉ có thể yếu ớt thở dốc.

Dù vậy cũng chẳng thể đổi lấy một chút thương tiếc từ Tần Tuyết Nhiễm. Người kia vẫn hung hăng liên tiếp vung thêm ước chừng mười roi mới chịu dừng tay, tầm mắt đặt ở nơi cánh mông bị bản thân tàn phá đến te tua thê thảm.

Tuy không rách da chảy máu nhưng toàn bộ da thịt đều là vết máu bầm, sưng cao doạ người.

Sau khi xác định Tần Tuyết Nhiễm đã thực sự buông tha Lâm Dương Thần mới dám nho nhỏ phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng thả lỏng hơn đôi chút. Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhưng nàng đâu biết vừa rồi chỉ là khai vị, món chính còn đang đợi nàng ở ngay phía trước.

Chỉ nghe thấy âm thanh roi mây bị vứt sang một bên, Tần Tuyết Nhiễm ung dung chậm rãi leo lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cánh mông của nàng nắm ở trong tay sau đó đột nhiên dùng lực bóp mạnh một cái.

Ngay lập tức, người trên giường toàn thân cương cứng bật thốt ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn: "Đau..."

Tần Tuyết Nhiễm khoé môi cong cong. "Đau không? Nhớ kĩ giáo huấn lần này. Nếu về sau còn dám có tiếp xúc thân mật với bất kì người nào... hình phạt tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy."

"Bây giờ thì tách hai chân quỳ lên, đầu và lưng giữ nguyên tư thế, mông vểnh cao một chút cho tôi."

Lời này vừa rơi xuống, Lâm Dương Thần một trận da đầu tê rần, toàn bộ tâm trí đều là dự cảm chẳng lành.

Bèn hoảng hốt lắp ba lắp bắp: "Chị... chị muốn làm cái gì?"

Nàng không quay đầu về phía Tần Tuyết Nhiễm, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt khi kêu nàng bày ra tư thế xấu hổ kia, chỉ thấy đối phương ghé cánh môi đến bên tai, hơi thở mang theo một cỗ nguy hiểm chết người.

"Đêm hãy còn dài, chúng ta chậm rãi chơi đùa."

Một câu thành công khiến Lâm Dương Thần sợ mất mật đến nỗi bật khóc xin tha: "Đừng mà! Em biết sai rồi... Chị... có thể nào dừng lại được không?"

"Hoặc là ngoan ngoãn làm theo lời tôi, hoặc là tiếp tục ăn roi, cô muốn chọn vế nào?"

Lại chỉ nhận được uy hiếp khiến cho nàng kinh hồn bạt vía đành nhận mệnh làm theo y lời.

Lấy tư thế mười phần khuất nhục co chân quỳ ở trên giường, động tác kéo đến vết thương trên mông, đau đến tê tái, hai chân cũng đã mềm nhũn muốn quỵ ngã tuy nhiên Lâm Dương Thần vẫn nỗ lực mà quỳ, không muốn chịu thêm bất kì đòn roi nào nữa.

"Chát!"

"Ưh!!"

Một bạt tai giáng vào mông, Tần Tuyết Nhiễm ngữ khí đều là không vui: "Mông vểnh cao một chút có nghe thấy hay không?"

Lâm Dương Thần ăn đau lại không dám kháng nghị, cắn răng nỗ lực thu eo nhấc lên cánh mông đồng thời bởi vì xấu hổ đến cực điểm mà toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng cũng chôn sâu vào giường.

Thân thể nàng vốn dĩ mềm mại, lại cố tình bày ra bộ dáng phóng đãng khiến toàn thân trên dưới đều tản mát một cỗ hương vị dụ hoặc người phạm tội.

Tần Tuyết Nhiễm bấy giờ mới vừa lòng khẽ gật đầu, ngắm nhìn một lúc lâu mới có chút luyến tiếc đứng dậy.

Lâm Dương Thần vểnh tai nghe, không biết Tần Tuyết Nhiễm rốt cuộc muốn lấy thứ gì mà lại mở tủ đầu giường dẫn đến một trận âm thanh loạt xoạt không rõ.

Nàng khó kìm nén lòng hiếu kì quay đầu nhìn, nhìn thấy người kia mang theo vẻ mặt âm trầm khẽ mỉm cười với mình, mà trên tay cô là một thỏi son môi màu hồng phấn.

Lâm Dương Thần cảm giác loại son môi này có chút quái quái lại nói không rõ kì quái ở điểm nào, càng đoán không ra Tần Tuyết Nhiễm lấy son môi rốt cuộc muốn làm cái gì.

Cho tới khi cô ghé đến bên cạnh, chậm rãi tháo vỏ, chậm rãi đem vật kia hướng đến nơi giữa hai chân nàng.

Lâm Dương Thần nội tâm chấn động, còn chưa kịp nắm bắt tình huống thì "thỏi son" kia nháy mắt đã chuẩn xác bị đẩy vào bên trong hoa huy*t của nàng.

"Ahh!"

Không có bất kì dịch bôi trơn, tiểu huyệt chặt chẽ lại yếu ớt đột ngột bị dị vật xâm chiếm không khỏi dẫn đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế, Lâm Dương Thần không nhịn được hét toáng lên, toàn thân đều hãm vào trạng thái căng chặt.

"Thả lỏng!" Tần Tuyết Nhiễm cuối cùng cũng cất tiếng, lại là dùng một loại ngữ khí mệnh lệnh.

Lâm Dương Thần không ngừng lắc đầu nguầy nguậy. Vật thể lạnh buốt kích thích nàng thần kinh, đau đớn kích thích nàng tuyến lệ khiến nước mắt rào rạt chảy. "...Đau quá... Dừng lại..."

Nàng theo bản năng chống tay bò dậy toang chạy trốn, đơn giản bởi vì nàng còn chưa quên những lần trước bị Tần Tuyết Nhiễm dày vò kết quả nơi đó là cỡ nào thảm hại.

Tần Tuyết Nhiễm phát hiện ý định của nàng vẻ mặt thoáng đanh lại, mới vừa rồi còn giữ một tia lưu tình hiện giờ liền không chút tiết chế đâm mạnh vật trên tay vào bên trong tiểu huyệt còn chưa đủ ướt át.

"Ah!! Đau quá..." Khiến Lâm Dương Thần không ngừng kêu rên, điên cuồng giãy dụa.

Chỉ là vô ích. Người kia đã nhanh hơn một nhịp nhấc cánh tay rảnh rang còn lại ấn cái gáy đè đầu nàng xuống giường, phong ấn nàng giãy dụa, giọng nói lạnh lùng mang theo uy hiếp: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hửm?"

Lâm Dương Thần không ngừng nức nở. Nàng căn bản đấu không lại Tần Tuyết Nhiễm, không có khả năng thoát khỏi tay cô. Có lẽ từ bỏ kháng cự mới là biện pháp tốt nhất, như vậy đau đớn mới sẽ giảm bớt đôi phần.

Cuối cùng Lâm Dương Thần chỉ có thể nhận mệnh từ bỏ giãy dụa, tiếp tục bảo trì tư thế xấu hổ ban đầu, mà "thỏi son" kia cũng yên ổn nằm ở trong hoa huy*t của nàng, chỉ chừa lại phần đuôi lộ ra bên ngoài.

Thấy nàng biểu hiện trở nên ngoan ngoãn Tần Tuyết Nhiễm mới hoà hoãn sắc mặt lần nữa mở tủ đầu giường, một tay cầm nến đỏ cùng bật lửa, tay còn lại cầm một dải lụa đen tuyền.

Mà Lâm Dương Thần nội tâm đã cực kì khủng khoảng, vừa nhìn thấy mấy thứ trên tay đối phương một khắc kia nàng tức thì trợn tròn hai mắt, một loạt suy đoán khiếp đảm xẹt qua trong đầu.

Sẽ không phải như nàng nghĩ chứ?

Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, da đầu tê rần. Nàng liều mạng siết chặt nắm tay quay mặt sang chỗ khác không dám tiếp tục nhìn, nấc nghẹn trầm thấp phát ra từ tận bên trong lồng ngực.

Dải lụa mềm mại rơi vào trên đôi mắt, tầm mắt rơi vào một mảng tối sầm, thị giác hoàn toàn bị phong bế khiến Lâm Dương Thần càng khủng hoảng bất an.

"Vậy thì... chúng ta bắt đầu trò chơi đi."

Sau khi bịt kín đôi mắt của Lâm Dương Thần, Tần Tuyết Nhiễm ghé đến bên cạnh, ánh mắt thâm sâu tựa biển xẹt qua một tia tà ác chậm rãi nhấc cánh tay ấn nút khởi động "thỏi son" đang cắm bên trong hoa huy*t nàng.

'Ong' 'ong' âm thanh mô tơ điện vang lên, kích thích đến quá nhanh khiến Lâm Dương Thần giật bắn mình, cái miệng nhỏ lập tức không nhịn được phát ra khóc âm nức nở.

Đến bấy giờ nàng mới hiểu đồ vật kia căn bản không phải cái gì son môi như mình tưởng mà là một loại trứng rung hình son môi. Càng khó có thể tin nổi chính là Tần Tuyết Nhiễm vậy mà có loại sở thích đặc thù này, lúc trước quen nhau người kia cũng chưa từng một lần lộ rõ bản chất.

Trứng rung ở bên trong tiểu huyệt bắt đầu chuyển động, không ngừng ma sát thành vách thịt mềm mại. Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Dương Thần không khỏi vặn vẹo, mồ hôi lạnh toàn thân.

Tần Tuyết Nhiễm nhìn nàng thống khổ lại không hề có một thoáng nương tay, lấy tư thái mười phần ung dung dùng bật lửa đốt cháy sau đó chậm rãi nghiêng nghiêng ngọn nến trên tay, liên tục mấy giọt sáp nến nhiễu lên tấm lưng trắng tuyết khiến cơ thể nhỏ gầy kịch liệt run rẩy.

Mỗi một giọt nến nhỏ lên lưng là một thoáng nóng rực thấu tim, không lâu sau đau đớn chậm rãi dịu xuống thay vào đó là cảm giác tê ngứa khó có thể tả. Lâm Dương Thần cắn chặt môi dưới không thể bản thân phát ra bất kì thanh âm lại vẫn có tiếng rên rỉ nhỏ vụn không kìm nén nổi thoát ra bên ngoài.

"Ưmmm..."

Tần Tuyết Nhiễm đem nến từ xương cánh bướm dọc theo sống lưng nàng chậm rãi nhỏ giọt đi xuống. Sáp nến như một cơn mưa rơi đáp xuống làn da non mịn mẫn cảm, Lâm Dương Thần còn có thể cảm nhận vài giọt chưa kịp khô đọng cứ thế chảy xuống ngực và bụng của mình, hô hấp dần dần mất kiểm soát.

Thời gian vô thức chảy xuôi, nàng vậy mà ở dưới loại tình huống này... nảy sinh cảm giác.

Trứng rung bên trong thân thể điên cuồng chấn động, sáp nến nhỏ lên da thịt, ở trong trùng điệp đau đớn bỗng le lói từng tia từng từng tia khoái cảm.

Mất đi thị giác khiến các giác quan khác càng trở nên mẫn cảm, càng có thể sâu sắc cảm nhận hết thảy kích thích từ những thứ đồ kia mang đến.

Đặc biệt là càng về sau khi sáp nến càng tập kích đi xuống thắt lưng, một loại cảm giác tê dại cứ như hàng trăm con kiến thi nhau gặm cắn từ cột sống tán đi toàn thân, lan tràn đến mỗi một dây thần kinh cùng mạch máu.

"A a a!!"

Cho đến khi thứ chất lỏng kia rơi xuống cánh mông. Vùng da thịt kiều nộn vốn mẫn cảm không ngừng bị ngược đãi, roi mây rồi lại sáp nến khiến cho Lâm Dương Thần không nhịn được rên thảm kèm theo nức nở kéo dài.

Mà ở bên trong tiểu huyệt trứng rung vẫn không ngừng chấn động hung hăng ma sát từng tầng nếp uốn, điên cuồng nghiền ép điểm G mẫn cảm.

Song trọng kích thích khiến Lâm Dương Thần bị bức đến muốn phát điên, đại não hỗn độn, bụng nhỏ từng tầng sóng nhiệt tập kích sắp không nhịn được toàn thân đều co rúm tê dại. Mà sâu trong cơ thể, mỗi một tế bào cũng trở nên run rẩy.

Càng đáng nói chính là cánh hoa của nàng vậy mà nảy sinh cảm giác chẳng biết từ lúc nào đã tiết ra rất nhiều mật hoa.

Lâm Dương Thần vừa gian nan chịu đựng loại cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm đan xen tập kích, vừa xấu hổ không biết giấu mặt đi nơi nào.

"Agg... Nhiễm... xin chị... dừng tay..."

Mở miệng xin tha lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ hoà lẫn nức nở thở dốc, Lâm Dương Thần đâu biết thứ âm thanh ấy bay vào tai Tần Tuyết Nhiễm chỉ khiến người kia càng thêm máu huyết sôi trào, càng là chất xúc tác giúp phóng thích thứ dục vọng ngược đãi sâu trong con người cô.

Tiểu huyệt càng lúc càng tiết ra nhiều mật dịch, thứ chất lỏng trong suốt không ngừng theo đùi trong chảy dọc xuống dưới, thấm lên ga giường. Mà ở bên trong là âm thanh động cơ cùng tiếng 'phốc' 'phốc' đỏ mặt tía tai do vật thể kịch liệt va chạm với thịt mềm trơn trượt.

"Ahh~ Ưh... Ah~~"

Lâm Dương Thần khóc đến nước mắt ướt nhẹp dải lụa bịt lại đôi mắt, thần trí hỗn độn chỉ có thể oằn mình đón nhận kích thích mãnh liệt, khó lòng kìm nén phóng thích tiếng rên rỉ kiều nhuyễn đến tận xương tuỷ.

"Ahh~~~"

Không biết qua bao lâu khi ngọn nến thứ hai vừa tàn, từng thớ thịt bên trong thân thể cũng bắt đầu co rút dữ dội. Đồng thời cùng với tiếng rên cao vút, bên dưới cánh hoa mấp máy phun ra một lượng lớn mật dịch, xối ướt một mảng ga giường.

Lâm Dương Thần toàn thân mềm nhũn thành một bãi nước, hai chân không còn chút khí lực quỵ ngã xuống mặt giường, thở gấp đứt quãng.

Đến bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới chịu dừng tay, nhẹ nhàng giúp Lâm Dương Thần tháo bịt mắt sau đó yên lặng ngồi ở một bên sâu sắc ngắm nhìn tuyệt tác do chính bản thân tỉ mỉ nhào nặn, khoé môi không khỏi thoã mãn nhấc lên.

Ở dưới ánh đèn, Lâm Dương Thần cứ như một kiện tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Bịt mắt bị trút bỏ lộ ra đôi mắt đen láy ngậm đầy xuân thuỷ, ánh mắt đê mê nhìn về một hướng, mái tóc đen dài tán loạn che đi nửa khuôn mặt hồng thấu như quả đào chín mọng, môi đỏ khẽ nhếch.

Lưng, mông chằng chịt từng gợn sáp nến tựa như vô số đoá hoa đỏ tươi tranh nhau nở rộ trên nền tuyết trắng, khiến người ta ngắm nhìn mà có một loại mỹ cảm chẳng thể rời mắt.

Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt chứa đựng một tia si mê mà chính cô cũng không hay không biết.

Cô chậm rãi nhấc lên cánh tay, bàn tay linh hoạt như một con rắn nước linh hoạt vuốt ve dọc theo sống lưng đối phương.

Sáp nến khô đọng ở trên lưng tuy đẹp nhưng xúc cảm vẫn là không tốt bằng da thịt trơn nhẵn—— Tần Tuyết Nhiễm thầm nghĩ.

Bàn tay đi hết sống lưng, ngang qua cánh mông đỏ tím cũng dính đầy sáp nến, tiếp tục chậm rãi du tẩu xuống phía dưới, dừng ở nơi tư mật nhất của người con gái.

"Ưm~~"

Vừa mới trải qua một lần cao trào nơi đó là cực kì mẫn cảm, bàn tay cô vừa mới chạm vào người kia liền bật ra tiếng than ẩn nhẫn, mà thân thể cũng run rẩy càng thêm kịch liệt.

Bên dưới là một mảng sền sệt, ướt át đến không xong, nhiệt độ ấm nóng khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Tần Tuyết Nhiễm đáy lòng là một cỗ xúc động không thể khống chế. Cô kẹp ba ngón tay thon dài đặt ở lối ra vào cửa huyệt, dứt khoát tiến vào.

"Ưhhh!!!"

.....

Nhiếp Tinh Thần đại não trống rỗng không tự chủ được cong thân mình, huyệt thịt kịch liệt co rút nghiền ép ngón tay Tô Tình, cánh hoa mấp máy phun ra một cỗ mật dịch lóng lánh ướt át.

Thân thể tựa như được nâng lên cao sau đó chậm rãi hạ xuống, một cỗ vui sướng mãnh liệt không nói thành lời, Nhiếp Tinh Thần nhắm chặt hai mắt cảm nhận loại cảm giác lần đầu tiên trong đời trải qua. Khó chịu nhưng cũng cực kì thoải mái, như chìm nổi trong nước lại như lơ lửng trên không trung.

Một lát sau Tô Tình chậm rãi rút ngón tay khỏi thân thể cô, khoé môi hài lòng nhấc lên tươi cười chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ người kia nở rộ ở trên tay mình.

Cô ấy dường như chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Ngay từ những lần đầu gặp mặt khuôn mặt lãnh đạm của Nhiếp Tinh Thần đã khiến cô ấy nhìn thấy mà nảy sinh dục vọng muốn chinh phục, để đối phương ở dưới bàn tay cô ấy phóng thích loại dục vọng nguyên thuỷ nhất của loài người, thể hiện ra ngoài một mặt phóng đãng.

Sẽ là cỡ nào thú vị nếu như có thể kéo một thiếu nữ lạnh lùng cấm dục cùng nhau chìm đắm trong biển tình dục, làm cho gương mặt ngàn năm không đổi rốt cuộc lộ ra biểu tình ẩn nhẫn khó nhịn. Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích thích cực kì.

Chỉ là không ngờ khoảnh khắc ấy lại đến sớm như vậy.

Một loại cảm giác vi diệu lướt qua trái tim, có chút không thể tin được, dường như cũng có chút... động lòng.

Tô Tình toàn bộ đáy lòng đều là cảm giác vui sướng thoã mãn, cô ấy nở một nụ cười phong tình vạn chủng hôn một cái lên môi Nhiếp Tinh Thần, giọng nói mang theo mị ý như tơ thì thầm: "Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?"

Dứt câu liền dùng đôi môi của mình áp xuống cánh môi đối phương dự định thực hiện một nụ hôn sâu, bàn tay bao lấy đoá hoa nơi tư mật chậm rãi xoa niết.

Bất chợt, người dưới thân mở bừng đôi mắt, con ngươi ánh lên một tia sắc bén vòng hai cánh tay ôm lấy cô ấy. Gần như là chỉ một giây sau Tô Tình đã gặp một trận trời đất quay cuồng, đợi đến khi cô ấy kịp thời lấy lại tinh thần thì phát hiện chính mình đã bị Nhiếp Tinh Thần đè ở dưới thân.

Không kịp phòng bị đã gặp phản công, cô ấy đầy mặt không thể ngờ mấp máy cánh môi: "Em..."

Chỉ thấy người đối diện gương mặt một mảng ửng hồng còn chưa rút lại vẫn mặt vô cảm xúc, cất tiếng nói nên một câu khó có thể tin nổi: "Thêm một lần cũng được, nhưng là lần này đến lượt của tôi.".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Tô Tình đầu tiên là ngây ra như phỗng, sau đó không khỏi bật cười thốt lên: "Em biết làm sao?"

Nhiếp Tinh Thần nhìn chằm chằm cô ấy, nghiêm túc đáp: "Biết, vừa mới học được."

Dứt câu liền áp xuống, dùng đôi môi bao bọc lấy vành tai Tô Tình liếm mút.

"Ưm~" Tô Tình hai mắt trợn tròn, cánh tay chống lấy bả vai muốn đẩy Nhiếp Tinh Thần lại bị cô chuẩn xác bắt lấy sau đó ghì chặt sang hai bên, làm sao cũng thoát không khỏi.

Thật bất ngờ cái người mới vừa rồi còn mềm nhũn dưới bàn tay cô ấy hiện tại lại trở nên cường thế đến vậy.

Cuối cùng sau một hồi giãy dụa vô ích, cô ấy chỉ có thể nhắm mắt tận hưởng mỗi một động tác âu yếm từ môi lưỡi đối phương, dần dần cùng cô đón ý nói hùa, dây dưa mãnh liệt.

Không thể phủ nhận Nhiếp Tinh Thần là một học sinh đầy thiên phú, cô đem tất cả động tác Tô Tình từng làm ở trên thân thể của mình học đến thuộc lòng, từng bước từng bước trả lại cô ấy không thiếu một chút.

Cao cao bên ngoài khung cửa sổ là bầu trời đầy sao, trăng trong như nước, bóng đêm trải dài mênh mông vô tận...