[BHTT] Lựa Chọn

Chương 25




Gia Mẫn với Talia thần thần bí bí đi đến một địa phương cách xa trung tâm Nam Minh, chiếc xe đen đậu trước con hẻm nhỏ cả hai xuống xe nhanh chóng đi vào trong. Gia Mẫn đi đến trước bức tường ngay ngõ cụt tối om, nguyên con đường nhỏ không đèn đường, chỉ có chút ánh sáng hắt từng vài căn nhà nhỏ. Talia nhìn trước sau thấy không có gì, cô liền đặt tay lên một viên gạch bên hông tường đẩy nhẹ một cái, viên gạch lún vào trong một chút. Bức tường trước mặt bỗng được mở ra, bên trong là phía sau một căn nhà, đúng hơn là mật thất của căn nhà đó. Cô cùng Talia vào trong, bước tới chỗ có cánh cửa mở ra đi xuống cầu thang dẫn vào căn hầm trú ẩn. Bên dưới sáng trưng, hiện đại khác hẳn với dáng vẻ cũ kĩ, tăm tối bên trên. Khu phố này sản nghiệp Cố gia, được chia nhỏ đứng tên nhiều người khác nhau tránh sự chú ý. Nên việc đặt một căn cứ ngầm ở đây hoàn toàn hợp lý. Hôm nay, cô nhận được tin tình báo ẩn danh nói rằng trong vài ngày tới phong khởi Nam Minh. Chỉ mấy chữ này thôi làm cô đứng ngồi không yên. Mỗi lần người này đưa tin thì đều là chuyện lớn, lần gần nhất vụ Lý gia thậm chí việc xảy ra với Quân Hạo Thiên cũng được đưa tới cô. Sự im ắng của Nam Minh luôn làm cô lo lắng, nó rất bất thường. Cô đang đem Khánh Nam ra làm mồi nhử, cả việc Tử Phương đầu quân cũng không làm cho Nam Minh có chút gì biến chuyển. Trời quang trước cơn bão? Cô muốn dùng phần thế lực Cố gia này để nắm chặt Nam Minh trong tay, ngay lúc này không không buông lỏng. Kinh đô đất chật người đông không nhanh chân bị người khác dẫm chết. Thủ hạ Cố gia đúng là danh bất hư truyền, tiểu chủ nhân hỏi đến lập tức họ liền đem ra những cái tên đáng nghi âm thầm vào Nam Minh và các dị tượng nhỏ nhất đang xảy ra. Lướt qua không thấy gì đặc biệt, vài cái tên bất hảo cũng không phải vấn đề nhưng lướt tới cuối thì cô khựng lại một cái tên rồi vội lật lại các tình báo dị tượng. Talia đứng bên hiếu kì lên tiếng hỏi:

- Có gì hả?

- Bảo Từ Ân?

- Hửm?

Gia Mẫn quay qua chỗ người phụ trách lấy bút khoanh tên đó lại. Người đó hiểu ý cầm tài liệu đi. Gia Mẫn đi ra ngoài nói gì đó với một người đứng cách hai căn phòng rồi cùng Talia đi về. Trên xe an ổn rồi cô mới nói:

- Bảo Từ Ân là người năm đó bị tình nghi sát thủ giết Quân Hạo Thiên, xém chút chết dưới tay Hoàng Anh nếu tao không ngăn lại vì có điểm đáng ngờ. Sau đó, hắn được Quân gia giao cho cảnh sát rồi được thả ra vì cho chứng cứ ngoại phạm. Từ đó mất tích khỏi Nam Minh.

Talia cau mày, hỏi:

- Mày cứu hắn?

- Không có! Tao chỉ đưa ra nghi điểm và đưa người cho Quân gia xử trí. Chuyện đó không thuộc về Tần gia.

- Hắn thật sự vô tội?

- Có chứng ngoại phạm và lúc đầu tao thấy bắt người quá dễ nên sinh nghi. Tao đến hiện trường, xem xét lại lời khai của Từ Bảo Ân thì đúng như hắn nói. Hắn chỉ tới sau khi mọi chuyện đã rồi.

- Tới sau?

- Ừ! Không chỉ mỗi hắn trong giới sát thủ cũng vài người được nhận yêu cầu với phần thưởng hậu hĩnh nếu thành công. Đó là ngay chỗ đó, giờ đó giết một nam nhân trẻ tuổi. Chỉ hắn tới.... để thế mạng cho hung thủ thật sự, làm lũng đoạn quá trình điều tra. Lúc đó, tao phải liều hết mọi thứ cản Hoàng Anh lại, giết một người đầu tiên sẽ có người thứ hai. Cứ vậy nghi ai giết người đó chẳng khác tay sát thủ khát máu.

Nhưng mà bây giờ hắn lại âm thầm về lại đây làm gì. Không sợ chết sao? Tần Hoàng Anh vẫn ghi hận sâu sắc cái chết của Quân Hạo Thiên. Không biết chừng lại nổi cơn điên lên thì... Mạo hiểm như vậy phải có mục đích.

- Hắn tại sao lại xuất hiện nữa?

- Cái này còn để coi...

Gia Mẫn tung đồng xu vàng ưa thích lên đùa giỡn. Bảo Từ Ân có lẽ sẽ chất xúc tác làm đổi chút không khí. Tiếp theo xem phản ứng của Quân gia rồi.

- Liệu có quá trùng hợp không?

- Có hay không thì cũng ngồi xem đã. Không vội!

Talia thấy thế cũng hiểu bạn mình có suy tính rồi. Thì ngồi xem thôi. Bộ phim này có vẻ hấp dẫn. Liệu Hoàng Anh có biết người này đã quay lại. Nếu như lời Gia Mẫn đây là manh mối sống duy nhất để điều tra cái chết của Quân Hạo Thiên. Tại sao cô lại có vẻ như mặc kệ vậy chứ? Đúng là bể nước đục Khánh Quốc, mọi thứ đều kì quặc. Phong vân huyết vũ sắp dấy lên tại đây rồi, bây giờ ngay cả Talia cũng bị giữ lại đây vì bạn thân của mình. Tần tổng lại rất cực đoan về chuyện của Quân thiếu. Liệu lợi dụng chuyện này có...

****

" Ò eo ò oe ò oe..."

Tiếng xe cứu hoả, cảnh sát và cứu thương chạy loạn đường phố Nam Minh.

" Rạng sáng nay, vụ nổ dẫn đến cháy tại quán karaoke Sakaga, toà nhà 534 đường Hạ Triệt, quận Thanh Điền. Đám cháy bốc ra từ căn phòng nhân viên bị nghi nơi điều chế ma tuý số lượng lớn. Nhân viên cảnh sát đã bị thương trong quá trình truy bắt...tút"

Mercy tắt TV tiếp tục bữa sáng, ăn nên tập trung ăn không sẽ đau bao tử. Thái độ bất mãn nhưng không thể làm gì của Talia thật buồn cười, Gia Mẫn để tờ báo xuống cười khẽ rồi nói:

- Thấy vụ này sao?

Talia đang ăn chưa nuốt nhanh miệng cướp lời Mercy cho bỏ ghét:

- Ba lần quét tính luôn lần ở quán karaoke này tổng hơn 120 kg bánh cocaine, thậm chí đây còn là nơi điều chế nữa. Lần này cảnh sát thắng lợi, Gia Hưng bang đại tổn thương nguyên khí.

Mercy tiếp lời:

- Gia Hưng bang là của Quân gia. Liệu có phải là tự nhiên không?

- Làm sao sao có thể tự nhiên được. Gia Hưng trước giờ làm việc đâu thể bất cẩn vậy, không thể ngay cả xưởng sản xuất họ dày công xây dựng, che giấu bao năm qua cũng để cho lộ rồi phá sập. Chỗ này ngay tụ điểm ăn chơi và mấy khu nước ngoài gần đó, nguyên vùng phía tây khu trung tâm là chốn bay nhảy về đêm tiêu tiền dưới mọi hình thức. Quân gia tốn công sức dựng được nơi điều chế tại đây, có thể nói đã thành nhà cung cấp lớn nhất ở đây, nắm giữ phần lớn thị trưởng béo bỡ này. 120 kg bánh cocaine là lượng khủng bị quét đi không nói, tới chỗ này cũng bị dẹp. Quân gia thiệt hại quá lớn, lỗ hơn 100 triệu đô. Quan trọng hơn đánh sập luôn nhà cung cấp lâu năm của họ, giờ muốn hồi phục mất khoảng thời gian dài. Không dễ gì tìm nhà cung cấp mới đủ tầm cỡ hợp tác vì không phải ai cũng đặt chân tới được Khánh Quốc. Đây rõ ràng có người nhúng tay vào chơi Quân gia một vố đau, rất đau.

Lần này Quân gia mất đi chỗ đứng thị trường ma tuý, là niềm vui của rất nhiều người. Mới sáng sớm cô nhận được tin Vương Thành rục rịch chuẩn bị. Tần gia trước giờ không mặn mà chuyện bán ma tuý nay cũng không ngồi yên được, khỏi phải nói tới các bên khác. Hay thật! Gia Mẫn hiện rất cao hứng cô sẽ toạ quan xem hổ đấu, thưởng thức cuộc vui đôi lúc sẽ góp vui một chút. Sóng gió nổi lên, anh hùng hay tiểu nhân đều lộ diện. Kiếp nạn này của Quân gia, xem thử Quân Hạo Minh sẽ làm gì đây. Luôn muốn chứng minh bản thân thì "trời" ban cho cơ hội rồi đó.

Talia tò mò không biết Tần gia có hành động gì không.

- Nè, Tần gia có muốn giành giật gì không?

- Mới sáng sớm Vương Thành đã có hành động rồi. Làm sao họ ngồi yên được.

- Mày không quản?_ Mercy cau mày hỏi lại.

Gia Mẫn lau miệng, uống ngụm cà phê rồi mới trả lời:

- Quản làm gì? Chuyện này Vương Thành tự biết, đừng coi thường anh ấy. Lúc nhỏ cũng đánh giá là đối thủ của tao, lớn lên bị tao bỏ xa dù vậy vẫn là một người không tầm thường đâu. Chúng ta có việc khác hay hơn là chuyện tranh giành chán òm này.

Nghe tới có phần hai người họ liền vui sướng. Từ lúc về đây tới giờ cứ bị bó chân bó tay lại, tù túng nay được động đậy rồi. Thấy dáng vẻ hí hửng, vui ra mặt ấy thấy buồn cười. Gia Mẫn lắc đầu cười nói tiếp:

- Chúng ta sẽ thế chân cung cấp hàng cho Quân gia.

- Hửm?

- Đơn giản mà bây giờ bọn họ có tranh cũng kiêng dè nhau, ai cũng nhìn ngó đợi người này chết trước, cố đợi để bản thân là người toàn vẹn sau cùng. Quân gia thì khác họ sẽ cố giành lại thứ của mình, cuộc chơi sẽ nóng hơn. Quan trọng hơn, kẻ giấu mặt liệu có ngờ được tao nhúng tay vào không? Chỉ cần lúc thích hợp tung tin Quân gia có nhà cung cấp mới.

Ba người nhìn nhau cười thành tiếng, nâng tách cafe cụng nhau vui vẻ nhâm nhi. Buổi sáng căng thẳng ở Nam Minh nhưng trong căn phòng này lại thoải mái, một ngày mới bắt đầu tốt đẹp.

***

"Chát"

- A....a...a...sướng quá...a...a

- Tiểu dâm nữ...hảo nuốt....ư...ah..

- Hà thiếu...a..a...

- banh rộng ra....

Mới sáng căn phòng này tràn ngập dục tình, Hà Sâm đang "ăn sáng" với mấy cô gái hắn bao dưỡng. Anh ta nằm hưởng thụ cậu bé của mình đâm vào tiểu huyệt của cô gái tóc đỏ loã lồ, tay thì móc bên dưới nhiệt tình cô gái đang ôm hôn hắn, Lại có cô gái úp bên trên tư thế 69 chăm sóc hai hòn bi hắn, hang động nhỏ thì hắn thưởng thức. Có thể nói không thể lạc thú hơn nữa, sáng nào Hà Sâm nếu không việc gì đều đến trễ. Là một người đam mê tình dục gặp phải một cô bạn gái "lạnh nhạt tình thú" như Tống tổng, quả thật không thể nhìn nổi. Đang vui thú hưởng lạc với mấy tiểu tình nhân thì điện thoại reo lên.

"Reng reng reng" không thể lờ được đã là cuộc thứ ba rồi. Hà Sâm bực dọc ngồi dậy lấy điện thoại nghe, tay còn lại kéo cô gái tới bú liếm bên dưới, hai cô gái còn lại cũng biết ý mò lại như con rắn không xương mỗi bên ngực của anh ta chăm sóc. Anh ta cũng tiện tay cho vào tiểu huyệt của 1 cô gái quậy phá bên trong. Bên dưới kĩ năng thật tốt làm anh ta sướng gung phải cố kìm chế để nói chuyện vì tên người gọi đến là Tống Mĩ Kì.

- Alo? Em gọi có việc gì?

Nghe thấy giọng bất thường, Mĩ Kì bên kia cũng cười lạnh. Cô biết giờ anh đang làm gì nhưng vẫn làm như không hay gì. Bình thường hồi đáp:

- Hôm nay anh không cần đến công ty đi gặp Vương Thành bàn chuyện đi.

Hà Sâm cau mày, không biết có chuyện gì phải gặp Vương Thành nên hỏi lại:

- Có chuyện gì hả vợ?

Nghe tiếng "vợ" phát ra lòng cô tràn ngập sự khinh bỉ, nhìn xuống tiểu tình nhân của mình đang ngủ say bên cạnh sau một đêm mệt mỏi bất giác cười thành tiếng. Thì thôi chúng ta đều huề, anh ôm nhân tình của anh, tôi ôm mĩ nhân của tôi. Bên kia, Hà Sâm nghe tiếng cười khó hiểu:

- Vợ?

Mĩ Kì quay lại chuyện chính nghiêm túc nói:

- Anh làm cái gì mà chuyện chấn động vậy không biết? Cảm phiền Hà thiếu mở tin tức lên coi đi tự khắc hiểu. Nhanh lên, 9h anh không có mặt ở chỗ Vương Thành thì anh khỏi làm cái gì hết.

Câu cuối Mĩ Kì hơi lớn làm Tử Phương trở người choàng tỉnh ú ớ gì đó, cô vội vuốt ve nàng để nàng ngủ lại. Mặc dù tiếng động của Tử Phương rất bé nhưng mà điện thoại của Mĩ Kì bắt âm rất nhạy nên bên này Hà Sâm cảm nhận được có người bên cạnh bạn gái anh, tiếng mềm mại vậy có vẻ là nữ.

- Em đang ở cùng ai hả?

Mĩ Kì bình tĩnh trả lời, ôm gọn Tử Phương đã thức giấc vào lòng.

- Bạn em thôi, cậu ấy không khoẻ có một mình nên em qua "chăm sóc", đêm qua cậu ấy rất mệt mỏi.

Vừa nói vừa chơi đùa với bầu sữa trắng nõn nà, nàng đỏ mặt đẩy tay cô ra. Đang nói chuyện với Hà Sâm cũng không chịu nghiêm túc.

- Bạn em khoẻ chưa? Cô ấy không sao chứ?

- Không sao! Anh chuẩn bị đi, em cũng đi làm.

Không đợi Hà Sâm đáp, cô liền cúp máy, quăng điện thoại qua bên bàn. Quay qua ôm lấy nàng quấy phá, hai người quấn nhau vào nụ hôn cháy bỏng buổi sáng. Mỗi khi thức giấc bên cạnh mĩ nhân thật không muốn đi làm, Mĩ Kì cắn mút cái cổ với xương quai xanh để lại vài vết đỏ. Nàng đẩy con người lười nhác kia ra trước khi lại đẩy vào tình huống ít nhất 1 tiếng sau mới xong.

- Trễ rồi, cậu phải đi làm nữa.

Mĩ Kì chán nản, hôn cái lên ngực nàng, ngồi dậy mặc áo choàng vào. Thấy nàng cũng ngồi lên chăn rớt xuống một cơ thể như tạc tuyệt đẹp lộ ra, cô nhanh tay bế nàng lên ôm vào phòng tắm. Nàng dựa vào lòng cô hưởng thụ sự chăm sóc, Mĩ Kì cưng chiều không khác gì trân bảo quý nhất thế gian. Cả hai thay đồ rồi cùng nhau xuống làm bữa sáng.

Tử Phương xem TV thuật lại vụ rạng sáng nay, tặc lưỡi nói:

- Không ngờ trong lúc tớ ngủ lại xảy ra đại sự này, cậu có biết không?

- Biết chứ! Sáng chỉ cậu với Hà Sâm là không biết gì?_ Mĩ Kì đẩy đĩa bánh mì quét mứt rồi qua chỗ nàng.

Tử Phương hơi nhíu mày, hỏi lại:

- Hà thiếu không biết?

Mĩ Kì vừa làm phần của mình vừa đáp với dáng vẻ thản nhiên, pha chút khinh thường:

- Bận vui hưởng lạc thú với mấy tiểu hương hoa làm sao biết được. Lúc nghe điện thoại của tớ còn không dừng lại, bất quá tớ không quan tâm đừng vác đứa con hoang về rồi van xin, lạy lục.

Tử Phương nghe liền sặc sữa, ho khan, cô rót nước đưa khăn giấy cho nàng. Nàng xua tay bảo không có gì uống miếng nước, lau miệng mới nói:

- Cậu nói ngay lúc nãy anh ta... anh ta... làm chuyện đó?

Mĩ Kì buồn cười thấy nàng như vậy.

- Trước giờ là vậy cũng có mới đâu. Tớ cũng ôm cậu không mảng vải ngon giấc sau khi bị tớ ăn sao?

Tử Phương đỏ mặt, nàng với Mĩ Kì cũng đang qua lại. Nhưng mà vẫn làm chuyện đó khi đang nói chuyện với Mĩ Kì thì thật không tôn trọng cậu ấy chút nào. Anh ta nghĩ cái gì vậy chứ. Trước nàng còn thấy có lỗi giờ hết rồi. Tử Phương vẻ mặt không vừa lòng tiếp tục ăn phần mình. Cô cắn bánh mì nhìn nàng cười âu yếm nhẹ nhàng hỏi:

- Làm sao mà sắc mặt lại như vậy?

- Anh ta dù có ăn bên ngoài cũng không nên nghe điện thoại của cậu cũng không dừng lại. Anh ta coi cậu là gì chứ?

- Hà Sâm nghiện tình dục, tiểu thư ký bên cạnh cũng là người phục vụ anh ta ở chỗ làm việc. Trước đây không có cậu thì lâu lâu tớ cũng ra ngoài giải quyết, huống chi một người có ham muốn như Hà Sâm. Anh ta coi tớ là gì tớ không cần biết miễn là trung thành là được.

- Cậu cũng ăn ngoài? Tớ chỉ là nơi giải toả ham muốn hả?

Mĩ Kì cuống quít đi qua ôm lấy nàng vào lòng, giải thích:

- Cậu không phải, cậu là trân bảo của tớ làm sao lại so sánh với đám người đó. Chỉ là không có cậu bên cạnh, tớ dù sao cũng tráng niên thanh xuân phơi phới làm sao không có nhu cầu. Tớ thề với cậu là từ lúc cậu về tớ không hề ăn ngoài. Cậu đừng để ý Hà Sâm làm gì, tự tớ có cân nhắc.

Tử Phương chủ động hôn cô, tay câu cổ mê hoặc, nụ hôn nóng cả phòng ăn. Tay của cô cũng không yên phận kéo khoá đầm của nàng xuống, nhanh nhẹn đẩy cái đầm xuống hông nàng. Hai khoả đầy đặn được áo ngực che như không che, bàn tay luồng vào trong xoa nắn nhiệt tình. Áo sơ mi của cô cũng được tháo hết cúc bên trên. Cả hai người đang si mê trong dục vọng..." choảng" tiếng vỡ cái gì đó. Mĩ Kì phản xạ cực nhanh ôm nàng áp ngực vào mình, vì bên trên nàng không còn gì che, tay kia với lấy áo khoác của mình choàng lên che tấm lưng trần nàng. Hướng mắt ra nơi phát ra tiếng động thì thấy Bảo Nguyên đứng đó mặt cắt không còn giọt máu, chạm phải cô nên Bảo Nguyên vội vàng trả lời:

- Em qua mang cái bình hôm bữa chị Tử Phương nhờ em mua. Em không thấy gì hết, hai người tiếp tục đi ạ.

Thấy đứa em toang chạy thì cô đáp:

- Em ra ngoài phòng khách đợi hai chị. Không được rời khỏi nếu chị chưa cho phép.

Bảo Nguyên vội gật gật nhưng không qua đầu té vội ra phòng khách. Ngồi xuống sofa cô liền vội rót ly nước uống trấn tĩnh tinh thần. Sao mà số cô xui xẻo vậy, lần trước thấy Hoàng Anh tỷ với Gia Mẫn, còn lần này thì lại là Mĩ Kì tỷ nhưng không phải với Hà Sâm ca mà chính là Tử Phương tỷ. Cái thế giới này điên rồi, hai tỷ tỷ đáng kính nhất lại yêu thích nữ nhân. Hoá ra Sâm ca là bức bình phong, chấn động địa cầu hèn gì bữa giờ toàn Mĩ Kì tỷ đưa đón Tử Phương tỷ cứ nghĩ hai người họ quay lại làm bạn thân. Có cho mấy núi vàng cũng không ngờ được hai người đó lại là dạng quan hệ này. Còn thiếu Thư Hoàn tỷ với tỷ tỷ nhà mình Thanh Nhã nữa đó. Cả bầu trời rối rắm vây lấy Bảo Nguyên.

Bên trong phòng ăn, Mĩ Kì giúp Tử Phương mặc lại đồ. Chắc cô phải thay lại áo sơ mi chứ nhăn cả rồi. Trước mắt ra gặp Bảo Nguyên cái đã. Quay sang cầm tay Tử Phương đang không suy nghĩ gì bèn nói:

- Không sao đâu, Bảo Nguyên là Gia Mẫn thủ hạ chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Cậu yên lặng để tớ lo.

Nàng gật đầu, để cô dắt tay ra phòng khách. Bảo Nguyên thấy hai người liền bất giác thẳng lưng. Hai người ngồi xuống, Mĩ Kì liền vào thẳng vấn đề:

- Em đã thấy cái chị không muốn cho người khác thấy, ngay cả ba người kia chị đều không hé răng. Em có thể giữ bí mật chuyện này giúp chị được không?

Bảo Nguyên hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô không muốn dính tới chuyện cá nhân của ai hết ngoại trừ Gia Mẫn là nhiệm vụ bắt buộc cô phải dính vào. Chuyện này lộ ra đối với cô cũng có bất lợi vì đây là Tử Phương tỷ. Nên Bảo Nguyên đồng ý ngay.

- Chị yên tâm, em hôm nay chính là sẽ không thấy gì. Chuyện này lộ ra với phía bọn em cũng là hại.

Tử Phương trong ánh mặt hiện lên sự cảm kích với Bảo Nguyên. Dù trước đây quen biết thông qua Gia Mẫn nhưng mà em ấy đối nàng rất tốt, quan tâm chăm sóc nàng rất nhiều. Mĩ Kì gật đầu, biểu thị vừa lòng với thái độ đáp lại của Bảo Nguyên. Đúng là người do Gia Mẫn huấn luyện. Bản thân Mĩ Kì cũng biết Bảo Nguyên không phải là người tọc mạch chuyện người khác. Lại thêm được Gia Mẫn uốn nắn "phải biết mù đúng chỗ, câm đúng lúc" lại càng rất hiểu chuyện. Hôm nay được chứng kiến trong lòng cũng có chút phục Đại cố vấn Tần gia khoản huấn nhân.

- Em đi làm đi, bọn chị cũng đi bây giờ. Hoàng Anh về thì chị mời luôn một bữa. Chắc có lẽ giờ em cũng bận chỗ Gia Mẫn rồi.

Bảo Nguyên đứng lên, đưa tay nhìn đồng hồ cũng thấy đến giờ đi làm rồi.

- Nay em tới công ty, chỗ của Gia Mẫn không có gì đâu.

- Hửm? Nó không tính hành động hả?

- Một mình Thành ca là được rồi, chuyện này cậu ấy cũng làm thì nuôi cả đống người làm gì chị nói đúng không?

- Cũng đúng! Thôi em đi đi, hai chị không tiễn.

Bảo Nguyên cuối chào cả hai vội vàng rời đi. Mĩ Kì cùng Tử Phương lên lầu thay lại quần áo. Trong lòng Mĩ Kì cùng đoán được Gia Mẫn đây là có ý khác, không đơn giản để bên dưới làm. Chắc chắn có âm mưu gì đó lớn hơn phía sau. Tiểu tổ tông đó làm gì có chuyện yên lặng như vậy khi Nam Minh đang đông vui, náo nhiệt thế được. Như cũ hai người rời nhà đi làm. Nam Minh có biến động lớn nên Mĩ Kì dặn dò Tử Phương cẩn thận, nhất định ở bên trong đợi cô tới mới được ra ngoài.

***

Hoàng Anh tại Anh Quốc cũng nghe tin trong lòng cũng không khỏi cao hứng đây thực là dịp tốt để Tần gia mở rộng thế lực ngầm của mình. Hồng Vũ bang của Tần gia hiện đang dạo cho Hạ - Vương hai nhà quản lý nhưng thực tế từ lâu quyền bính đã nắm gọn trong tay Gia Mẫn. Chị cũng biết cô để mặc cho Tuấn Hạo với Vương Thành tự thân hành động không can thiệp hơi kì quái. Chuyến công tác này ban đầu tính đi với cô tiện thể nghỉ phép vài ngày du lịch luôn. Nhưng người tính không bằng trời tính, ba ba đại nhân lại muốn Khánh Nam đi cùng làm hai người mất cơ hội đi riêng với nhau. Ý tứ của ông sao chị không hiểu dù chỉ là chuyến công tác ngắn ngày thôi đi nhanh về nhanh là được.

"Reng reng reng.."

Hoàng Anh lấy điện thoại xem " cuộc gọi đến ❤️" hứng hở bắt máy.

- Lão bà đáng yêu, em gọi có chuyện gì đó?

Đầu dây bên kia giọng hơi phũng phịu đáp.

- Có việc gì mới được gọi cho người yêu của mình hả? Hay chị đang bận gì đó với chồng chị?

Hoàng Anh bật cười thành tiếng sự đáng yêu của bé cưng nhà mình.

- Vợ yêu muốn gọi lúc nào cũng được chị sẵn sàng nghe. Em đang đi làm hả bé?

Gia Mẫn xoay xoay viên cầu trong suốt trên bàn làm việc lười nhác trả lời:

- Không có, em đang ở nhà làm việc.

Hoàng Anh dừng hết hoạt động, lo lắng hỏi:

- Em mệt hả?

- Một chút thôi, em vẫn ổn. Chủ yếu là không có ai đó nên em không muốn đến công ty.

Hảo cơm choá.

Hoàng Anh tiếc giờ mình cách cô tận mười mấy giờ bay nếu không chắc chắn là sẽ cưng nựng cô cho thoả lòng.

- Chị nhớ em!

- Em cũng nhớ chị, khuê phòng vắng vẻ thật buồn.

Nghe cô nhấn mạnh chữ vắng vẻ liền hiểu ý. Chị cũng nhớ hình ảnh nóng bỏng của cơ thể ấy dưới thân mặc cho mình dày vò. Chị đang rất đói rồi vẫn phải nhịn.

- Chị cũng nhớ thanh âm rên rỉ của em lắm rồi.

- Lại ăn nói bậy bạ, em cấm cửa chị bây giờ.

- Chẳng phải vợ cũng đang tĩnh mịch lắm sao? Đợi chị về quét sạch chỗ ấy mạng nhện.

- Mạng nhện gì chứ, có mà chị đóng thì có.

- Chị có mua quà cho em, đảm bảo em sẽ thích. Còn nữa chị về em với chị đi shopping, hầu lão bà mua sắm.

- Cũng được, về nhanh lên em nhớ chị. Thay em đối phó với mấy người muốn gặp em lãi nhãi cái này cái kia đi.

Chắc vụ việc ban sáng đã làm phiền không ít tới cô, tưởng tượng ra cái điện thoại của có bao nhiêu cuộc gọi đến. Có lẽ vì thế Gia Mẫn mới không muốn đến công ty, chỉ cần cô không chịu ra mặt ngày nào thì ngày đó Vương Thành và Tuấn Hạo có thể thoải mái làm ngày đó. Chị hiểu cô đây muốn mượn tay hai người đó chấn chỉnh, thanh lọc lại Hồng Vũ bang. Lần này chắc người trong gia tộc bị tước quyền không ít đâu. Quân gia bất ngờ ngã đau cũng kì quái thật.

- Mẫn!

- Hửm?

- Quân gia tự nhiên gặp chuyện có kì lạ quá không?

- Chị nghĩ sao lão công?_ Gia Mẫn trêu chọc.

- Có người?

Hoàng Anh nói ra nghi điểm của

bản thân nhưng mà ai mới được. Quân gia đâu phải thú bông mà muốn làm gì thì làm. Lần này vị trí của Quân Hạo Minh bị ảnh hưởng không nhẹ đâu.

- Đúng vậy, em đang điều tra mong sẽ có kết quả sớm.

- Em có nghĩ là nội bộ có gián không?

- Khả năng cao là vậy nhưng mà để xem đã, dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta không nên can dự sâu. Chị muốn giúp em trai Hạo Thiên?

Hoàng Anh sững lại đúng là chị quan tâm Hạo Minh vì đó là đứa em duy nhất của Hạo Thiên. Anh ấy chắc chắn không mong em trai xảy ra chuyện. Hạo Minh cũng chưa bao giờ quên tình cảm của hai người dù bây giờ thân bất do kỉ nên không thể lộ ra sự quan tâm. Nếu có thể chị muốn giúp Hạo Minh thoát vụ này, để Hạo Thiên an lòng. Nếu Hạo Thiên còn sống...

Gia Mẫn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của chị:

- Chị vẫn rất đậm sâu với Thiên ca. Thôi được em sẽ tìm cách để chị giúp Hạo Minh.

Hoàng Anh hơi cuống lên giải thích sợ cô buồn.

- Chị với Hạo Thiên đã chuyện quá khứ rồi.

- Không sao mà, em thừa hiểu chị hơn bất cứ ai trên đời này. Em đang nói nghĩa là em không ghen.

Giọng Gia Mẫn bình thường đến lạ thường, chị bất giác lạnh sống lưng. Con gái nói không nghĩa là có, tự nhiên lại chọc ghen lão bà làm gì. Hiện tại Gia Mẫn là người chị yêu, nên cố hạn chế nhắc tới chuyện cũ. Hoàng Anh dặn lòng rút kinh nghiệm, con gái ai lại không có máu hoạn thư.

- Chị yêu em mà vợ, trái tim chị bây giờ chỉ có mỗi em thôi.

- Em cũng yêu chị Hoàng Anh. Chị làm việc đi, em đợi chị về. Giữ sức khoẻ nha.

- Em cũng giữ sức khoẻ đó. Đợi chị về nhất định sẽ phục vụ em chu đáo.

Gia Mẫn cúp máy trước. Hoàng Anh vừa bỏ điện thoại qua một bên thì lại có tin nhắn từ Gia Mẫn, là video. Hiếu kì mở ra xem thì thiếu điều muốn sặc nước bọt, quả ảnh xịt máu mũi. Gia Mẫn gửi video ngắn cô ngâm người trong bồn thư giãn, uống rượu giọt rượu trượt từ trên xuống từ cổ tới xương quai xanh tới bầu ngực đầy đặn ấy. Hoàng Anh nuốt nước bọt replay lại mãi đến khi tin nhắn mới đến.

"Chai rượu em mới uống một ly thôi, đợi chị đó"

"Chị muốn lập tức bay về, em khiêu khích chị"

"Ai bảo dám nhắc tới người cũ còn tình cảm nữa. Chị có đói lắm cũng ráng nhịn đi."

"Em gợi tình người ta xong lại bỏ đó. Em ác lắm!"

"Làm việc đi, mai kí kết rồi nhanh thôi chị lại ở Nam Minh mà. Ngoan đi, về em chiều chị hết."

"Em hứa nha, yêu vợ 3000!"

" Em cũng yêu chị!"

Nói chứ nhắn xong Hoàng Anh vẫn ngồi coi lại mấy chục lần cái video đó. Người yêu chị quá mị hoặc, bị cấm dục mấy ngày công tác làm sao chịu nổi đây. Hoàng Anh cố tập trung làm việc hết ngày mai nữa là về nhà rồi. Lần sau đi đâu nhất định mang em ấy theo cùng chứ nhịn đói như vậy sao có thể.

***

Quân Hạo Minh đạp bay cái bàn trước mặt, tức tối gầm gừ nhìn đám người đang quỳ rạp trước mặt. Cậu bị chọc tức chết rồi, nuôi đám ăn hại giờ đây biết ăn nói thế nào với ba đây còn cả gia tộc nữa. Nhà họ Quân buôn bán ma tuý mới phất lên mấy đời nay, Nam Minh nói đến ma tuý là chính là Gia Hưng bang nắm trùm. Bây giờ ngay cả nơi điều chế lớn nhất cũng bị đám cs đánh sập bảo cậu làm sao nuốt trôi cơn tức này đây. Gia Hưng bang dù còn vài nơi nữa mà giờ bánh cocaine đều không còn nữa thì lấy gì mà điều chế. Mất đi thị phần khu tây trung tâm thì tổn thất quá nặng nề. Đại tổn thương nguyên khí phải mất khoảng thời gian Gia Hưng bang mới có thể khôi phục tới lúc đó liệu có còn gì để tranh không? Sau lần này bọn họ sẽ càng xem nhẹ cậu, vị trí này lung lay sợ rằng có kẻ thừa cơ hội tranh phong. Nghĩ tới đây tay Hạo Minh bất giác nắm chặt nổi gân xanh. Không thể để người khác được như ý nguyện chiếc ghế này của anh hai giờ đây cậu nhất định phải giữ.

- Điều tra cho ra rốt cuộc ai bán đứng Quân gia. Nhất định phải bắt sống.

Đám thuộc hạ đồng thanh:

- Dạ nhị thiếu gia!

Giờ trong phòng chỉ còn mỗi cậu và cận vệ kiêm trợ lý. Người này mới lên tiếng nói:

- Nhị thiếu gia! Tần gia đích thân Tuấn Hạo cũng có dị động rồi, sợ rằng chúng ta có hồi phục cũng khó lấy lại địa bàn.

Hạo Minh lặng im, cậu cũng có theo dõi kĩ từng động tĩnh ở Nam Minh đương nhiên có biết Tần gia. Gia Mẫn từ đầu đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng, không chút nhúc nhích. Cậu không dám phán đoán Hồng Vũ bang tranh hay chính Vương - Hạ hai nhà tự chủ tranh về cho Tần gia.

- Giờ chúng ta cũng thúc thủ vô sách rồi! Cố gắng hồi phục càng nhanh càng tốt, nhưng mà lựa thời điểm chứ cảnh sát đang dòm ngó hậu vụ này.

- Tôi thấy có vẻ như âm mưu rất lớn đang diễn ra và Quân gia đang trong tầm ngắm.

- Tên nội gián đó ẩn nấp rất lâu giờ bỗng dưng lại chơi một vố như vậy chắc chắn không đơn giản chỉ là địa bàn của chúng ta.

- Thiếu gia phải càng bình tĩnh!

- Tôi biết phải làm gì. Quân gia không phải con cờ cho ai muốn làm gì thì làm đâu.