[BHTT] Thế Thân

Chương 2: Lúc nào em mới có thể không nhìn theo bóng lưng của chị




Khi An Cẩn đến sân bay, thấy được chính là trên mặt tỷ tỷ An Kính mang theo thần sắc có bệnh lại còn là đùa giỡn tỷ tỷ ôn nhu tinh tế hàng xóm sát vách của nhà mình Trình Cẩm U, mắt thấy Trình Cẩm U mặt đã đỏ tới mang tai hoàn toàn không chống đỡ được dáng vẻ của An Kính, An Cẩn mới chậm rãi đi tới bên cạnh họ.

"Tỷ tỷ, chị đang chọc ghẹo Cẩm U tỷ, cẩn thận chị ấy sẽ thẹn quá thành giận ó."

"..."

Đối mặt em gái của mình, nụ cười An Kính cứng ngắc, khóe miệng vừa kéo, nhìn theo An Cẩn, An Kính chỉ cảm thấy não thật đau, từ nhỏ đến lớn, lạc thú lớn nhất của An Cẩn chính là giội An Kính nước lạnh, cái lạnh này vẫn là đầy đủ đem nhiệt tình của An Kính dội cho tắt..

Đồng dạng thấy được bóng người của An Cẩn xuất hiện, lại làm cho Trình Cẩm U cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục đối mặt sự đùa giỡn của An Kính, chỉ sợ nàng ấy thật sự thì muốn tìm một động nhảy vào đem mình chôn đi, đối mặt An Kính nàng ấy có bao nhiêu căng thẳng, huống hồ An Kính còn lấy chọc ghẹo chính mình làm thú vui!

An Cẩn trên dưới đánh giá An Kính một hồi, sau khi xác nhận sự nhiệt tình của chị ấy bị nước lạnh chính mình giội đến tắt, cùng với chị ấy tựa hồ ngoại trừ sắc mặt còn mang theo một tia bệnh trạng ra, còn lại tinh thần các mặt vô cùng tốt lành, mới tiếp nhận hành lý trong tay cô ấy, nói cũng không nhiều, bay thẳng đến bên ngoài mà đi, hai người phía sau cũng quen thuộc thái độ như vậy của An Cẩn, biết nàng chỉ là không nhiều lời, cũng không phải cao ngạo, hai người tiếp tục một người đùa giỡn một người xấu hổ thì đi theo phía sau An Cẩn.

"A a~U nhi thật sự là quá thẹn thùng rồi~như vậy sau này nếu như cùng đối tượng giao du ở chung phải làm sao đây!" An Kính cùng Trình Cẩm U ngồi ở chỗ ngồi ở phía sau xe, đem đối phương ép đến một góc, một tay chống cửa sổ của xe một tay khơi lấy cằm của nàng ấy, một mặt tà mị, ánh mắt ám muội đối diện với nhau.

"Vậy tỷ tỷ hãy cùng Cẩm U tỷ ở chung được rồi, để Cẩm U tỷ cố gắng quen thuộc." Bất thình lình, An Cẩn luôn phớt lờ hai người phía sau chuyên tâm lái xe, cứ như vậy nói ra hai người đều sửng sốt.

"Ồ?" Đây là An Kính sửng sốt.

"Cái gì?" Đây là suy nghĩ kịp thời trong nháy mắt của Trình Cẩm U.

"Cứ như vậy đi! Dù sao trong nhà không có phòng trống, hơn nữa Cẩm U tỷ đúng lúc cũng dọn đến nhà mới, nhất định sẽ bởi vì hoàn cảnh mà bất an, tỷ tỷ thì đi bồi chị ấy đi!" An Cẩn ngữ khí nhẹ nhàng, hai tay linh hoạt đem vô lăng quay một vòng, chân tăng ga, không cho hai người cơ hội phản ứng lại, lái về địa chỉ nhà mới của Trình Cẩm U.



"Ơ ơ ơ?" Đây là Trình Cẩm U vẫn không có phản ứng lại.

"Đợi đợi đợi! Trong nhà không phải còn có một phòng trống?" Đây là An Kính đã phản ứng lại, phát hiện mình cũng bị em gái mình bán đi.

"Không rồi!" An Cẩn tuyệt đối sẽ không ngốc đến nói với An Kính nàng đem gian phòng kia làm phòng vẽ tranh.

"Mất rồi! Mấy tháng trước khi chị trở về không phải vẫn tồn tại sao? Nói! Em có phải là Kim ốc tàng kiều (loại như nhà vàng giấu người đẹp) không cần tỷ tỷ chị đây rồi!" Đây là tỷ tỷ An Kính tới nay có thuộc tính muội khống (loại cưng chiều em gái) lại thường thường bị em gái đào hầm chôn.

"Ai kim ốc tàng kiều, em chỉ là đang trợ giúp hai kẻ ngu ngốc rõ ràng yêu thích lẫn nhau lại thẹn mở miệng mà thôi!"

"!" Đây là hai người hoàn toàn thất bại đồng thời sắc mặt đỏ chót không dám đối diện lẫn nhau.

"Hừ hừ!" Đây là An Cẩn toàn thắng đồng thời cười xấu xa.

Sau khi an toàn đem hai người đưa đến nhà, An Cẩn chạy xe về nhà, sau khi kéo lấy thân thể mệt mỏi, chỉ là đơn giản tắm rửa sạch sẽ, lờ đi giường lớn thoải mái ấm áp bày ra ở phòng ngủ, An Cẩn đi vào gian phòng cải tạo thành phòng vẽ tranh, lười nhát nằm ở bên trong sofa duy nhất dùng để nghỉ ngơi, thân thể cong lên, nhìn tác phẩm hội họa treo đầy đủ loại hình vẽ của Lam Mạt Lê.

Hơi đưa tay ra, ánh mắt ưu thương của An Cẩn nhìn theo ảnh vẽ bóng lưng của một bức.

"Lam Mạt Lê, lúc nào, em mới có thể không nhìn theo bóng lưng của chị, cùng chị sánh vai đi chung với nhau?" Tự mình lẩm bẩm, một giọt lệ theo khóe mắt trượt xuống, khóe miệng khơi lên, từ đầu đến cuối là một nụ cười tự giễu.

Hết chương 2