[BHTT] Thế Thân

Chương 9




Một đêm không ngủ, lại đứng mấy ca giải phẫu, cho dù là làm phẫu thuật nhanh ổn chuẩn Lam Mạt Lê cũng có chút không chịu nổi, nhưng cô không dám dừng lại, cô sợ, sợ chính mình sẽ nhớ tới loại lúng túng lúc bị cự tuyệt chật vật khi gặp phải Trình Cẩm U.

Bận rộn không gián đoạn, để Lam Mạt Lê một đường bận đến chạng vạng, mệt mỏi trở lại văn phòng, Lam Mạt Lê theo thói quen nhìn phía ngoài cửa sổ, sau đó thấy được An Kính cùng Trình Cẩm U đùa giỡn lẫn nhau rời đi, một chữ, buồn.

Mở ra điện thoại, Lam Mạt Lê im lìm không một tiếng trượt tới một ghi chú Hồ Ly, nhấn đến phím gọi đến, mới vừa vang lên khúc nhạc dạo của nhạc chuông, điện thoại đã được nhận lấy.

"Lam Đại bác sĩ, ngọn gió nào để ngươi gọi điện cho thương nhân nhỏ bé ta đây?"

Giọng nữ tà mị lộ ra khiếp người truyền đến, khiến Lam Mạt Lê không dễ chịu xoa xoa lỗ tai, mới tiếp tục kề gần ống nghe lại không ngờ đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm không hài hòa, tỉ mỉ vừa nghe còn có thể nghe được từng tia tiếng thở dốc, không cần suy nghĩ nhiều, là có thể biết tên gia hỏa không có tình cảm này đang làm chuyện gì.

Hồ Ly này.. "Đêm nay ta sẽ tới quán bar, bồi ta uống rượu!" Có khả năng cực điểm bỏ qua thanh âm không hài hòa kia, Lam Mạt Lê nói xong câu đó liền đem điện thoại tắt đi, tiếp tục nghe nữa, Lam Mạt Lê chắc sung huyết não, quá tà rồi, thanh âm này!

- -

Bên trong phòng nghỉ ngơi quán bar, một nữ nhân tóc gợn sóng nhuộm màu đỏ thắm quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế làm việc, trên đùi là nữ nhân ôm lấy áo sơ mi nửa mở ra trên người, váy chữ A màu đen, nhìn kỹ, người này lại là chịu trách nhiệm biên tập của An Cẩn- Lạc Dư Thanh.

Chỉ thấy Lạc Dư Thanh đầy mặt ửng hồng tựa ở trên tay của bả vai nữ nhân tóc đỏ, không ngừng thở hổn hển, ".. Lệnh Hồ Thiên.. ngươi.. mau.. a.. dừng tay.. ân.."

"Huh? Ngươi nói cài gì? Ta nghe không rõ ràng đó? Là muốn ta nhanh một chút phải không?" Vừa nói, tay phải bên trong váy ngắn Lạc Dư Thanh của Lệnh Hồ Thiên lại không an phận nhanh chóng động động, "A! Lệnh Hồ.. Thiên! Ngươi.. ân.." Tựa hồ là không muốn nghe Lạc Dư Thanh nói mấy lời quấy nhiễu bầu không khí nữa, Lệnh Hồ Thiên tốc độ nhanh hơn một chút.



Lam Mạt Lê lái xe tới quán bar ít nhất cũng phải một tiếng, một tiếng là đủ cô đem nữ nhân trong lòng đưa lên đỉnh điểm, Lệnh Hồ Thiên liếm lấy cái cổ của Lạc Dư Thanh suy nghĩ như thế, sau đó bắt đầu không hề đi để ý tới chuyện khác, gia tăng cường độ ôm lấy người trong lòng.

Trời mới biết, vừa rồi nữ nhân ngạo kiều này đốt lửa dục hỏa, không ngờ Lam Mạt Lê kia không có mắt nhìn gọi tới, làm hại Lạc Dư Thanh bị dọa phải, suýt chút nữa thì tắt lửa, không để cho mình chạm, vẫn là chính mình cứng rắn ôm lấy cô ấy. Mà nhận điện thoại, cô còn phải mạng khổ dành ra một tay bật âm thanh mở, mới có thể tiếp tục không ngừng đem lửa Lạc Dư Thanh thiêu đốt càng lúc càng lớn.

"Thanh ngoan, ta sẽ để ngươi thoải mái!" Phớt lờ ánh mắt làm như muốn giết người của cô ấy, Lệnh Hồ Thiên một tay không ngừng di chuyển khắp nơi một tay không ngừng lẻn vào lĩnh vực thần bí của cô ấy.

"Ha a.. Lệnh.. ân a.." Chết tiệt.. Nữ nhân này.. Mỗi lần vừa thấy được cô ấy thì giống như cầm thú của thời kì động dục!

"Xuỵt~kêu ta Thiên~hay là ngươi muốn kêu ta Hồ Ly đây?" Ở bên tai Lạc Dư Thanh nói nhỏ, Lệnh Hồ Thiên cũng không đợi cô ấy trả lời, trên miệng chính là gặm cắn liếm lau lỗ tai mang theo nhạy cảm của cô ấy.

Thật vất vả mới đem Lạc Dư Thanh gạt từ ngoài thành phố trở về, không cố gắng gặm cô ấy một phen, làm sao xứng đáng tên gọi cầm thú hồ ly của cô chứ?

Cảm nhận được Lạc Dư Thanh dần dần run rẩy gia tăng, Lệnh Hồ Thiên biết cô ấy sắp đến rồi, nhếch miệng lên một nụ cười xấu xa, Lệnh Hồ Thiên bắt đầu tăng nhanh tốc độ, chọc đến tiếng thở dốc Lạc Dư Thanh trong bất giác càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng gấp rút, chỉ thấy còn kém một bước khi sắp tới đỉnh điểm, Lệnh Hồ Thiên lại chậm lại tốc độ.

"Ân.. Lệnh.. Lệnh Hồ Ly.. ngươi.." ngẩng đầu lên, Lạc Dư Thanh bất mãn trừng Lệnh Hồ Thiên, nhìn theo ý tứ rõ ràng trong mắt của cô, Lạc Dư Thanh lại là một trận mặt đỏ, nhưng vẫn là thỏa hiệp đem môi cắn lấp lánh nước của mình dán lên nụ cười xấu xa kia, con rắn nhỏ cũng đưa tới miệng sói, thừa nhận sự xâm lược của đối phương, bàn tay làm ác dưới thân kia cũng ở dưới sự thỏa hiệp của Lạc Dư Thanh, như nguyện ý tăng nhanh càng sâu càng nặng lên rồi, mãi đến tận hai bên sắp không còn hô hấp, Lạc Dư Thanh cũng được đưa đến đỉnh điểm.

Hết chương 9 Kỳ thực khi ngươi không mặc quần áo là thật sự rất đẹp.