[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 103




  "Bội Văn, trong khoảng thời gian này công ty có dự án cần đi Bắc Tân Cương đúng không, em đi thông báo cho người phụ trách dự án này, để cho chị đi." Kỷ Du Thanh gọi điện nói liền một mạch

  "Đi Tân Cương? Chị ơi, sao đột nhiên lại đi Tân Cương, rất nhiều nhân viên trong công ty không chịu nhận công việc này, khí hậu rất khó quen, hiện tại đều giao cho những nhân viên mới để họ có thể rèn luyện thôi."

  "Vậy vừa lúc, chị có kinh nghiệm, chị sẽ hướng dẫn cho họ."

  "Chị...em không hiểu lắm."

  "Em không cần hiểu, được rồi, đi thu xếp như chị nói đi."

  Bởi vì Kỷ Du Thanh khăng khăng như vậy, Bội Văn liền không hỏi nữa, vì cô biết sẽ chẳng hỏi ra được cái gì chị ấy có nguyên tắc của mình.

  Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Du Thanh nhanh chóng mở trang web mua vé, phát hiện chuyến tàu của Đường Nghiên vẫn còn vé, cô không nói gì, bấm mua vé rồi thanh toán, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

  Vào tối thứ bảy, trước ngày khởi hành, chỉ có Đường Nghiên và bốn cô bạn khác trong ký túc xá đang trò chuyện sôi nổi trên nhóm chung.

  Hạ Tử Hàm: [Làm sao bây giờ, mình phấn khích quá không ngủ được.]

  Han Sảng: [Cả đời mình chưa bao giờ đến Tân Cương ở đấy đất rộng của nhiều địa linh nhân kiệt, còn nhiều hoa quả nữa nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.]

  Lục Uyển : [Ở đó còn có rất nhiều trai xinh gái đẹp nữa.]

  Hạ Tử Hàm: [Này là tìm thêm một mối quan hệ mới à~ thôi chị em vẫn còn trong sáng lắm].

  Lục Uyền: [Nôn, thôi đi.]

  Hàn Sảng: [Này, tại sao chúng ta không mua vé máy bay rồi bay tới đó, đi tàu thì đến ngày tháng nào?]

  Hạ Tử Hàm: [E hèm, cậu không hiểu rồi, ngồi xe lửa đến Tân Cương cậu có biết thú vị thế nào không, chính là ngắm cảnh ven đường, chính là từ bên trong nhìn ra những thứ đẹp đẽ mà cả đời này không quên được.]

  Hàn Sảng: [ vậy thì mình thà không xem những cảnh đó].

  Đường Nghiên trong nhóm không nói chuyện, vẫn chỉ nghe mọi người nói. Rốt cục chỉ có nàng khác với mọi người, họ giờ khắc này đang quan tâm đến trên đường thế nào, mà nàng, chính là lo lắng lần này xa cô Kỷ lâu quá khiến nàng muộn phiền khó chịu, không tập trung được.

  Nàng thực sự đã rơi vào lưới tình vô phương cứu chữa.

  Ngày hôm sau, Chủ nhật, là ngày khởi hành.

  Khi Đường Nghiên kéo vali ra khỏi phòng chuẩn bị khởi hành, thì cũng gặp cô Kỷ cũng là bộ dáng kéo vali chuẩn bị đi đâu đó.

  Đường Nghiên còn chưa kịp hỏi, Kỷ Du Thanh đã giải thích: "Nghiên Nghiên, là công ty cử cô đi công tác nên cô không thể đưa con ra nhà ga được."

  "Dạ?" Giọng nói của Đường Nghiên tràn ngập rất nhiều cảm xúc phức tạp, bao gồm ngạc nhiên, mất mát, buồn bực, chán nản cũng có chút không thể tin.

  Giây tiếp theo, nàng mím môi giả vờ như không có chuyện gì, "Con không sao đâu, cô Kỷ cứ đi công tác đi, con không sao đâu

  Sẽ thực sự không sao nếu bạn không lặp lại nó đến hai lần, thực sự bạn có sao đấy.

  Nhưng vậy thì sao, nàng chính là một người thấp kém đi đi thích một người mà nàng không có can đảm để thể hiện ra điều gì.

  "Cô đã gọi điện cho Bội Văn, lát nữa cô ấy sẽ tới chở con đến nhà ga." Kỷ Du Thanh nói thêm.

  Cô vừa dứt lời, ngoài cửa tiếng chuông vang lên, Kỷ Du Thanh vội vàng nói: "chắc là cô ấy đến rồi."

  Đường Nghiên đứng chết lặng trong phòng khách, chân như bị nhét đầy chì, cứng đờ trên sàn nhà, Kỷ Du Thanh mở cửa ra, Bội Văn đang đứng ở ngoài nở nụ cười chào hỏi.

  Ngay lúc cô đang hưng phấn chuẩn bị nói gì đó, Kỷ Du Thanh lanh lẹ che miệng cô lại kéo ra phía ngoài.

  "Suỵt...đừng gây ồn ào."

  Kỷ Du Thanh sợ sự phấn khích của Bội Văn sẽ phơi bày mọi chuyện.

  Lúc này Bội Văn rốt cục đã hiểu được, vì cái gì mà một sếp lớn như Kỷ Du Thanh người đang ngồi trong văn phòng có hàng tá nhân viên để sai bảo mà lại phải tự mình đi cơ sở cai quản công việc, hóa ra nguyên do là nằm ở đây.

  "Chị đừng lo lắng, em sẽ đưa cô gái nhỏ đến ga xe lửa an toàn." Bội Văn hứa chắc nịch.

  Kỷ Du Thanh bình tĩnh gật đầu, "Mau lào đi, ở đây lâu sẽ bị nghi ngờ."

  Sau đó Đường Nghiên cùng Bội Văn đứng nhìn Kỷ Du Thanh cho vali lên xe rồi nhìn cô lái xe rời đi càng lúc càng xa, lúc này Đường Nghiên mới thở dài lẩm bẩm: " thật tiếc khi cô Kỷ không tiễn em được."

  Bội Văn che miệng cười khúc khích, cố gắng không lộ ra khuyết điểm của mình, bình tĩnh nói: "Được rồi, đã đến lúc chúng ta xuất phát."

  Đường Nghiên trong lòng cảm thấy kỳ lạ: "thật lạ là hôm nay chị không nói gì đấy, bình thường không phải chị sẽ cùng em phân tích vì sao lại ư."

  Bội Văn chột dạ, sờ sờ lên môi: "Tôi có à?"

  Đường Nghiên không nói nữa, nàng không muốn truy cứu chuyện nhỏ như vậy, so với cô Kỷ thì không đáng kể.

  Trên đường đến ga, Đường Nghiên vẫn có gì đó là lạ liền hỏi Bội Văn: " mà sao tự nhiên cô Kỷ lại đi công tác vậy, trước đó cũng không có nghe gì?"

  Bàn tay đặt trên vô lăng của Bội Văn không tự chủ siết chặt lại, cô nói dối rất tệ, nhưng bây giờ trên vai cô lại có một nhiệm vụ nghiêm túc và thiêng liêng như vậy, cô cố gắng hết sức nói với giọng điệu tự nhiên nhất:"Cái này cũng bình thường thôi, chức vụ của chị ấy cao như vậy thì việc giải quyết vài hợp đồng lớn thì không thể thiếu chị ấy được, việc đi công tác thế này cũng thường xuyên."

  Đường Nghiên nghe xong quay đầu nhìn cô, ngây thơ hỏi: "Trước đây tình huống này cũng thường xảy ra sao?"

  Bội Văn bị nhìn như vậy lại chột dạ, mặt đỏ ửng cuống quýt né tránh: " đúng vậy, chính là như vậy.."

Đường Nghiên không nói nữa, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn ra được tâm tình của nàng lúc này thế nào, Bội Văn không cũng nhìn thấy biểu cảm của nàng, cô liếc nhìn nàng vài lần cũng muốn nói ra sự thật, nhưng cô vẫn cố kiềm chế bản thân. Do dự một lúc Bội Văn vẫn quyết định không nói ra, so với việc bây giờ nói ra hết thì để nó bất ngờ còn tốt hơn, chỉ hy vọng Đường Nghiên không trách cô là được rồi.

Rất nhanh xe đã đến nhà ga, Đường Nghiên có không ít hành lí nên Bội Văn giúp nàng cầm một ít cho đến cửa kiểm tra an ninh.

  Đường Nghiên hướng Bội Văn phất tay, giống như đứa nhỏ đã quen với việc này " đến đây là được rồi, em có thể tự mình đi vào."

  "Tạm biệt!" Bội Văn cũng phất tay lại với nàng.

  Đây không phải là lần đầu tiên Đường Nghiên đến ga xe lửa ở Hoa Đô, khi nàng lại đặt chân đến đây, kí ức về lần đầu nhì thấy cô ấy lại ùa về, người phụ nữ có nụ cười xinh đẹp, người phụ nữ duyên dáng quyến rũ những điều đã thu hút Đường Nghiên.

  "Này, đang nghĩ gì vậy, mình đã gọi cậu mấy lần rồi!"

  Phía sau truyền đến giọng nói của các bạn cùng phòng, cùng lúc đó có một cánh tay đặt lên vai nàng, nàng liền quay lại thì thấy cả ba người đều đã đứng sau nàng rồi

  "Cậu một mình đứng ở đây làm gì, không phải nói điểm hẹn ở phía trước sao, nếu không phải Hàn Sảng thấy cậu thì bọn mình không biết cậu đã đến đâu." Hạ Từ Hàm rầy la nàng.

  "Xin lỗi, ... mình vừa suy nghĩ một chút.. xem có gì quên mang không." Đường Nghiên chột dạ giải thích

  "Cậu đó, phải mang theo bộ não này, đến lúc viết bài luận còn phải dựa vào cậu đó." Hạ Tử Hàm nói.

  Đến lúc kiểm tra vé và nhận phòng, Đường Nghiên cảm thấy lạc lõng, kéo hành lí một cách máy móc, đều cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, Hạ Tử Hàm bên cạnh tưởng nàng buồn chuyện gì đó thì vừa đi vừa an ủi nàng.

  Vé giường bốn cô gái ở cùng nhau, hai giường tầng, chỗ ngồi của Đường Nghiên là ở giường trên, nàng leo lên giường trước, cầm điện thoại di động lên, nóng lòng muốn gửi cho cô Kỷ một tin nhắn để báo lại tình hình

  Đường Nghiên:[ cô Kỷ, con lên tàu rồi.]

  Cùng lúc đó, Kỷ Du Thanh cũng vừa lên tàu tìm được chỗ của mình, cất hành lí rồi ngồi xuống, trả lời tin nhắn Đường Nghiên: [Cô biết rồi, chú ý an toàn.]

  Mọi thứ đều giả vờ thờ ơ như vậy.