Thời gian trôi qua đã hơn mười năm, khi đó Kỷ Du Thanh mới tốt nghiệp vừa bước chan ra xã hội, là nhân viên mới cô tình nguyện tham gia các dự án của công ty ở Tân Cương. Khi đó cô vô cùng hào hứng đến đây, cảnh tượng bây giờ đã khác trước nhưng bầu trời trong xanh khí hậu tốt thì vẫn không thay đổi.
Khi mới đến nơi do không quen khí hậu cô đã phải ở trong khách sạn liền một tuần, may mắn thay lúc đó cô tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ mà cô đã hoàn thành công việc được giao, còn kí thêm được hợp đồng chô công ty, kể từ lần đó trờ đi cô dần dần từ một nhân viên bình thường mà lên được vị trí hiện tại.
Trong những năm đó cô làm việc không ngừng nghỉ bất chấp ngày đêm, cùng với đó cô vẫn không ngừng học tập có vị trí nhất định sau đó thoát li hẳn với Thẩm gia tự mình sống tốt, rồi đưa mẹ cô rời khỏi nơi như nhà tù đó.
Mọi người trong công ty gọi cô là con ma công việc, sếp mặt lạnh, là người máy không cảm xúc, cô còn được gán cho cái mác là lạnh lung.
Nhiều năm trôi qua, khi nhìn lại đôi lúc Kỷ Du Thanh cũng cảm thấy buồn bã,có khi nào cô đã đánh mất chính bản thân mình, cô có nên dừng lại để cuộc sống chậm lại một chút hay không vì cuộc sống không chỉ nên có công việc.
Đoàn tàu đang chuyển động, đường ray phát ra những âm thanh nhịp nhàng, khung cảnh ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua. Kỷ Du Thanh để điện thoại trong tay xuống cũng bắt đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
"Một đôi K, có đi nữa không?"
"Một đôi hai."
"..."
Hạ Tử Hàm, Hàn Sảng cùng với Lục Uyển ba người ở dưới sàn đánh tú lơ khơ, Đường Nghiên không tham gia ở trên giường của mình ngủ, có lẽ ra ngoài cả ngày buổi tối còn không có nghỉ ngơi tốt vừa lên tàu đã cảm thấy đầu óc mê man, nhưng vì tiếng ồn ào quá lớn nên lăn qua lộn lại mãi cũng chưa ngủ được.
"Đường Nghiên nếu cậu không ngủ thì xuống đây chơi đi, đường còn dài lắm." Hạ Tử Hàm hướng lên trên hô lớn.
Đường Nghiên lại lật người, khiến người phía dưới có thể cảm nhận được có động tĩnh "cậu chơi đi, mình muốn ngủ".
"Được rồi." Người ở giường dưới thở dài.
"Ngồi trên chuyến tàu này rất lâu, không biết làm sao có thể chịu đựng được. Này, các cậu có ai mang theo sạc dự phòng không, mình vội quá quên mang mất rồi."
"Mình mang hai cái, lát cho cậu mượn một cái."
"Thật tốt!"
"..."
Muốn ngủ ở trên tàu thật sự không phải chuyện dễ dàng, có thể phòng bên có tiếng trẻ con khóc, ở bên kia tiếng nói chuyện rì rầm, lối đi nhỏ thường có người qua lại có khi là các tiếp viên đẩy xe hàng đi qua để bán các vật phẩm, tất cả giống như hòa âm cứ vậy cuối cùng Đường Nghiên cũng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa nàng còn có một giấc mơ mà đến khi tỉnh lại nó vẫn chưa có tiêu tán.
"Con thích cô Kỷ, con chỉ muốn ở bên cô ấy thôi!" Đường Nghiên thẳng thắn nói với mẹ nàng.
Một cái tát lớn bất ngờ rơi vào bên phải khuôn mặt của nàng, lập tức truyền đến cảm giác đau rát, khuôn mặt nhẵn mịn của nàng rất nhanh hiện lên dấu vết.
"Con có biết mình đang nói gì không, con có biết mình đang làm cái gì không? Con làm như vậy mẹ còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa, hai người không thể cùng một chỗ, ta cũng không cho phép chuyện đấy xảy ra."
"..."
Người mẹ trong giấc mơ rất hung dữ, đáng sợ và cuồng loạn, Đường Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như vậy của bà, rất đáng sợ khiến cho nàng khi tỉnh lại cả người đầy mồ hôi mặc dù trong tàu đang mở điều hòa.
Đường Nghiên ngơ ngác ngồi trên giường, đưa tay lau mồ hôi trên trán, mọi người ở phía dưới vẫn đang chơi bài, rồi chuyển sang chơi địa chủ tiếng nói cười vô cùng náo nhiệt.
Nàng xoa xoa trán nắn bóp cái cổ, cúi xuống dưới hỏi: " bây giờ đang ở đâu vậy?" sở dĩ nàng hỏi như vậy vì bên ngoài trời đã tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Cậu tỉnh rồi à?" Hạ Tử Hàm ngẩng đầu nhìn nàng " hình như đi qua Sơn Tây rồi."
Đường Nghiên ôm trán, hồi lâu không nói chuyện.
Hạ Tử Hàm lại hỏi: "cậu có muốn ăn gì không, quá giờ cơm rồi, vừa nãy có tiếp viên đẩy hàng đi qua, bọn mình thấy cậu vẫn ngủ nên không có gọi cậu dậy."
Đường Nghiên với tay lấy điện thoại xem thời gian, đã là tám giờ tối, nàng đang định nói gì đó thì tiếp viên lại đẩy xe đi qua.
"Họ quay lại rồi, chúng ta đi mua đồ ăn thôi." Hạ Tử Hàm đặt lá bài trong tay xuống.
Tiếp viên đẩy xe đồ ăn dừng lại trước cửa phòng họ, hỏi giá cả một chút thì cơm rẻ nhất cũng ba mươi tệ không thì bốn đến năm mươi tệ, Đường Nghiên tiếc tiền nên chỉ thở dài than trong lòng đồ ăn trên tàu thật đắt.
Mấy người bạn khuyên nàng dù có đắt đến đâu cũng không thể nhịn đói, Đường Nghiên đành nói lát nữa nàng sẽ úp hộp mì
Kỷ Du Thanh đang ăn cơm ở toa căng tin, cô gọi một suất cơm, sau khi ăn vài miếng đơn giản cho no bụng, cô bật máy tính xách tay lên và bắt đầu làm việc. Trong toa không có nhiều người chỉ thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, để tránh bị phát hiện nên cả ngày cô không dám gọi điện mà chỉ nhắn Wechat cho Đường Nghiên.
Cô Kỷ: [Con ăn tối chưa?]
Đường Nghiên đang ngồi ở giường tầng dưới ăn mì gói, nhưng điều nàng không ngờ là mì ăn liền trên tàu còn đắt hơn bên ngoài.
Khi màn hình điện thoại sáng lên, nàng lập tức đặt mì xuống trả lời cô.
Đường Nghiên: [ Đã ăn rồi ạ, cô Kỷ thì sao, đã đến nơi chưa?]
Kỷ Du Thanh gõ điện thoại di động có chút áy náy, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ công khai nói dối.
Kỷ Du Thanh: [Tới rồi, hiện tại đang ở khách sạn.]
Đường Nghiên: [Chắc con phải ở trên tàu thêm một ngày nữa mới đến nơi.]
Kỷ Du Thanh:[Trên tàu có nhiều người chú ý an toàn, đồ ăn có thể đắt và không ngon bằng bên ngoài nhưng nhớ phải ăn no.]
Sau khi nhìn thấy thấy dòng tin nhắn, nàng liếc nhìn hộp mì, nàng nghĩ cô Kỷ giống như đi guốc trong bụng mình vậy.
Đường Nghiên: [ cô Kỷ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc bản thân.]
Cô Kỷ: [Thôi, cô còn có việc, nhớ chú ý nghỉ ngơi.]
Sau khi trò chuyện trên WeChat với cô Kỷ xong, Đường Nghiên hài lòng đặt điện thoại xuống, lại cầm hộp mì ăn liền lên, thật ra thì ngày nào cũng được liên lạc với cô như vậy là tốt rồi, ít nhất không có chuyện gì ngoài ý muốn, mặc kệ cô Kỷ có biết chuyện nàng thích cô hay không, nàng đều không để ý, dù có thế nào thì nàng cũng không thay đổi.
"Này cho cậu them quả trứng". Hạ Tử Hàm lấy ra một quả trứng luộc từ túi đồ ăn nhẹ của mình, mở gói rồi ném vào bát mì ăn liền của Đường Nghiên.
Đường nghiên ngạc nhiên mỉm cười nói: "Cám ơn."
Hạ Tử Hàm cũng cười với nàng: "Không có gì, chúng ta là bạn cùng phòng với nhau mà."
Kỷ Du Thanh trở lại phòng tựa vào đệm êm, đặt máy tính lên đùi xử lý văn kiện, điện thoại trên bàn sáng lên có tin nhắn thoại của Bội Văn.
Lại mấy chuyện tào lao
Bội Văn: "Chị ơi, cảm giác trên tàu thế nào, ~ bé Nghiên Nghiên phát hiện ra chị chưa?"
Kỷ Du Thanh nhấc điện thoại lên, ấn nút thoại, nhẹ giọng nói: "Gần đây giao nhiệm vụ quá ít à? Kế hoạch hợp đồng hôm qua có thay đổi không?"
Bội Văn lập tức gửi tin nhắn lại, cô sợ hãi đến mức nói: "Gần xong rồi e đi hoàn thành ngay đây, mười phút nữa gửi mail cho chị."
Kỷ Du Thanh không trả lời nữa, đặt điện thoại xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Vì ngồi trước máy tính quá lâu, cô đơ ra một lúc, vô thức mở một thư mục, bên trong là album ảnh của Đường Nghiên do mẹ nàng gửi. Bên trong có một vài tấm nàng lúc nhỏ còn lại là ảnh chụp khi Đường Nghiên đến Hoa Đô vào năm ngoái, có những bức gần đây nhất là do cô chụp cho nàng ở lể kỉ niệm của trường.
Cô gái càng ngày càng có sự thay đổi, dần tự tin hơn, xinh đẹp hơn, ánh mắt sáng ngời rực rỡ.
Khi nhìn, khóe miệng Kỷ Du Thanh vô thức nhếch lên, dần dần tạo thành một đường cong đẹp mắt.