"Xuống thôi, quán trọ cho người đến đón chúng ta rồi." Hạ Tử Hàm thúc giục các cô gái phía sau, thành thạo làm trưởng nhóm.
Đường Nghiên theo sát phía sau, không dám đi loanh quanh chút nào. Mọi người đi tàu lâu như vậy đều rất mệt mỏi, họ ước gì có thể bay về nhà trọ nằm trên giường ngủ ba ngày ba đêm.
Sau khi xuống tàu, men theo dòng người đông đúc đến lối ra ga, một người phụ nữ cầm một tấm biển lớn rất bắt mắt. Trên tấm biển có dòng chữ chào mừng bên cạnh một cái tên lớn của quán trọ.
"Ở đằng kia! Chúng ta đến đó nhanh thôi."
Mấy người kéo theo những túi hành lý lớn nhỏ chạy tới, người phụ nữ nho nhã lễ độ tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là bà chủ quán trọ, tôi họ Chu, mấy cô tuổi cũng không lớn có thể gọi tôi là dì Chu."
Lúc này Hạ Tử Hàm ngọt ngào nói: "Chị Chu không sao đâu, trông chị cũng không lớn hơn chúng em bao nhiêu đâu."
Bà chủ Chu cười khúc khích, vui vẻ nói: "Để tôi giúp các cô cầm hành lí, xe tôi đậu bên ngoài."
"Được, cảm ơn chị Chu."
"Không ngờ ở đây lại lớn như vậy."
"Ôi, em thật muốn đến nhà trọ quá."
"..."
Ba cô gái vừa nói vừa cười, nhưng Đường Nghiên lại tương đối bình tĩnh, suốt chặng đường ra khỏi nhà ga, nàng tò mò nhìn xung quanh, như thể nàng đã bắt đầu cảm nhận được sức nóng từ thành phố Tây Vực này.
Xe của chị Chu là một chiếc SUV màu trắng, biển số bắt đầu bằng chữ "A", còn mới tinh, sáng bóng và không một vết bụi.
Mọi người cố ý chọn ngồi ở ghế sau, Đường Nghiên người cuối cùng lên xe không có lựa chọn phải ngồi ghế phó lái. Vừa lên xe, chị Chu đã nhắc nhở cô thắt dây an toàn khiến Đường Nghiên không khỏi nghĩ đến cô Kỷ, lúc đầu cô cũng kiên nhẫn nhắc nhở mình như vậy, khi xe khởi động, Đường Nghiên ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao cái gì cũng có thể liên tưởng đến cô Kỷ cứ thế khóe miệng nàng hiện ra nụ cười, xem ra cô Kỷ đã ăn sâu vào tâm trí nàng rồi.
"Các em đến từ đâu, nghe giống như người Hoa Đô vậy." Chị Chu vừa lái xe và nói chuyện với các nàng.
Ba cô gái phía sau mỉm cười và đồng thanh nói: "Chị Chu thật lợi hại, bọn em đều từ Hoa Đô."
"Hahaha, có gì đâu chị cũng là người Hoa Đô, giọng nói của người cùng quê rất dễ nhận ra."
"Chị Chu cũng là người Hoa Đô sao, chẳng trách trông chị..." Hạ Tử Hàm ngập ngừng.
"Trông không giống người địa phương phải không? Đó là vì con gái ở đây đều đẹp như hoa."
"Không, không, ý em không phải vậy, chị Chu cũng rất xinh đẹp, tại vì người ở đây đều rất giống tây."
Thấy Đường Nghiên im lặng, chị Chu chủ động nói chuyện với nàng: "Bạn nhỏ này, hình như em không phải người Hoa Đô."
"Đúng vậy, em là người Tây Nam, đi học ở Hoa Đô." Đường Nghiên trả lời
"Chị Chu sao lại mở nhà trọ ở đây?" Hàn Sảng tò mò hỏi.
Chị Chu vốn là người giỏi ăn nói nhưng lại do dự về vấn đề này, chị siết chặt tay lái rồi nói: "Lúc đó chị chỉ muốn trốn khỏi một thành phố nên đã không ngần ngại đến đây, hơn nữa chị cũng rất thích nơi này mọi thứ rất tuyệt."
"Không phải là muốn chạy trốn ai đó chứ?" Hạ Tử Hàm bắt đầu bật chế độ buôn chuyện hỏi: " Không phải trong phim tám mươi phần tram đều như vậy sao, bị tổn thương tình cảm ý."
Chị Chu mỉm cười nhìn vào gương chiếu hậu nói: "Mấy cô gái nhỏ này không phải trưởng thành quá sớm rồi." Cô ấy cắt ngang chủ đề một cách vụng về nhưng vẫn lịch sự.
Sau khi rời ga và lái xe khoảng ba mươi lăm phút, cả nhóm đã đến nhà trọ đúng như hình ảnh quảng cáo trên nền tảng đặt phòng, diện mạo của quán trọ trông giống như một biệt thự ven hồ bên bờ hồ Lugu. Màu gỗ tươi mới và độc đáo, vào buổi tối, những ánh đèn vàng ấm áp được thắp sáng cả trong cả ngoài quán trọ. Ở cửa đặt một tấm bảng đen bên trên ghi các món ăn bằng phấn nhiều màu.
Vừa xuống xe, mọi người đều nóng lòng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh diện mạo của quán trọ, nhất định sẽ đăng lên WeChat Moments.
Đường Nghiên im lặng đứng ở phía sau xe, từng chút một giúp mọi người lấy hành lý từ trong cốp xe ra, chị Chu cũng đi tới: "Để chị giúp em."
"Không, không, gần xong rồi." Đường Nghiên nhẹ nhàng lấy vali từ trong cốp xe ra.
Chu Khởi La sửng sốt, cô gái này nhìn như một cô gái bình thường nhưng lại có sức mạnh kinh người.
Sau khi đóng cốp xe lại, mọi người chụp ảnh rồi cùng nhau quay lại lấy hành lý rồi tiến vào quán trọ dưới sự dẫn dắt của Chu Khởi La.
Trong khi mọi người đang đứng trong phòng khách chiêm ngưỡng cách bài trí nội thất tinh tế thì một người đàn ông đi ra từ phía trong "xin lỗi vì trong bếp đã xảy ra chuyện nên tôi không có thời gian ra chào mọi người."
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen, tóc chải gọn gàng, đeo kính, xét về ngoại hình thì chỉ có thể miêu tả là trung bình, may mắn thay là người lịch sự nên các cô gái lại bắt đầu bàn tán: "Chắc là ông chủ. ." "
Chu Khởi La cười nói: " quên giới thiệu với mọi người, đây là chồng của chị, các em có thể gọi là chú hoặc anh tùy thích."
"Được rồi, để tôi giúp các em chuyển hành lý lên phòng trước, chỉ cần một người ở lại đăng kí thông tin là được." Người đàn ông nói.
"Em sẽ làm" Hạ Tử Hàm xung phong, thu thập giấy tờ tùy thân của mọi người rồi đi đến đăng ký ở quầy lễ tân.
"Chị Chu, chị và ông chủ thật ngọt ngào, thật đáng ghen tị, không để ý lại bị cho ăn cơm chó."
Chu Khởi La vừa đăng ký thông tin trên máy tính vừa mỉm cười nhẹ, đột nhiên nói: "Cũng tốt."
Làm cho người ta không biết nói tiêp thế nào.
Hạ Tử Hàm nhất thời không biết nên nói gì nên liền im lặng đăng ký thông tin của Đường Nghiên, Chu Khởi La nhìn thoáng qua thông tin danh tính của nàng, điều đặc biệt khiến cô ấn tượng là địa chỉ trên đó, nhưng cô cũng không hỏi gì, đăng kí xong liền trả lại giấy tờ cho Hạ Tử Hàm.
"Có cần gì thì cứ gọi điện trong phòng có điện thoại cố định." Chu Khởi La cười nói.
Hạ Tử Hàm gật đầu: "Vậy em lên lầu trước."
Trên đường lên lầu, cô gặp ông chủ đang chuẩn bị đi xuống tầng dưới sau khi xách hành lý, anh ấy cũng nói điều tương tự với cô: "Này bạn nhỏ, nếu cần gì thì cứ nói với chúng tôi, trong phòng có điện thoại có thể gọi trực tiếp xuống lễ tân."
Hạ Tử Hàm ngượng ngùng cười nói: "Vừa rồi bà chủ có nói cho em biết, cảm ơn ông chủ." Sau đó liền vội vàng lên lầu chạy đi.
Phòng là phòng tiêu chuẩn bình thường nhưng không gian đủ rộng, giường đôi đủ cho hai người. Cửa sổ nhìn ra vườn hoa, giá một đêm là ba tram sáu mươi chin tệ không quá đắt so với khu này
Khi Hạ Tử Hàn trở lại phòng, mọi người vẫn đang thu dọn hành lý. Trên sàn nhà bừa bộn, vali mở tung khắp nơi.
"Này này, cậu biết đấy, vừa rồi mình ở dưới lầu, nói cho mấy cậu chuyện này, mình cảm thấy tình cảm của hai ông bà chủ trọ không được tốt lắm nhỉ"
Hàn Sảng đang thu dọn hành lý ngẩng đầu nhìn cô nói: "Đội trưởng, cậu cũng quản nhiều chuyện quá đấy quan hệ vợ chồng người ta thế nào thì kệ đi."
Lục Uyển cũng nói: "Mình thấy cũng ổn mà."
"Ồ, lúc đầu tôi cũng có ý nghĩ như cậu, nhưng vừa nãy.. ây da mình không biết nói thế nào." Hạ Tử Hàm rối rắm muốn nói hết những gì mình nghe, nhìn và nghĩ được.
Lúc này, Đường Nghiên đột nhiên từ đâu xuất hiện, một tay vỗ nhẹ vai cô, bình tĩnh nói: "Mọi người ngồi trên xe lâu đều mệt mỏi, có cần mình giúp cậu thu dọn hành lý không, còn đi nghỉ sớm."
Hạ Tử Hàm cong môi, hít một hơi thật sâu: "Ừ, xem ra không có ai quan tâm đến những chuyện này, mình vẫn còn hơi tọc mạch."
Đường Nghiên bất đắc dĩ mỉm cười, mệt mỏi duỗi tay vươn vai hai ngày trên tàu ngủ không ngon giấc, hôm nay nhất định phải bù đắp.
"Hôm nay còn có vị khách nào chưa đến à?" Ông chủ quán trọ hỏi.
Đứng trước máy tính, Chu Khởi La liếc nhìn thông tin đặt phòng rồi nói: "Có một người khác đã đặt phòng VIP, em đã liên lạc với người ấy nhưng họ từ chối mình đón."
"Bây giờ đã rất muộn rồi, chắc họ không tới hay mình cứ đóng cửa trước."
Chu Khơie La ngước mắt nhìn về phía cánh cửa tối tăm, không thèm liếc nhìn người đàn ông một cái: "Nếu anh mệt cứ về nghỉ trước, một mình em đợi cũng được."
Người đàn ông nhìn cô, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, "Được rồi, anh về trước, chú ý an toàn, có gì thì gọi điện cho anh."
Từ lúc người đàn ông thu dọn đồ đạc đến khi rời khỏi nhà trọ, Chu Khởi La thậm chí còn không thèm nhìn lên, cô luôn bận rộn với máy tính, ngoại trừ vị khách cuối cùng không đến. Hiện tại ở nhà trọ không có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô không biết phải làm sao đối mặt với mối quan hệ này, dù đã nhiều năm như vậy.
Cô cũng đã quen với việc trốn tránh tiếp xúc.
Kỷ Du Thanh một mình xách hành lý sau khi rời ga xe lửa, cô không có lập tức đi về nhà trọ mà vào trung tâm ăn cơm rồi mới chậm rãi trở về. Cô không muốn ngày đầu tiên mà đã đụng mặt Nghiên Nghiên nên đợi đến tối muộn khi mấy cô gái đã ngủ cô mới đi đến nhà trọ.
Nghĩ đến hành động trẻ con của mình, cô sao có thể có những hành động như vậy hoàn toàn không phải phong cách của cô.
Kỷ Du Thanh kéo vali đi dọc theo con đường, quán trọ cách đó trăm mét, cô cúi đầu cười nhẹ, cười khúc khích trước những việc mình đã làm, đồng thời có chút hưng phấn.
Cửa quán trọ là loại cửa sắt kiểu châu Âu, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở ra được, Kỷ Du Thanh kéo vali, chậm rãi bước vào phòng khách, cô đi thẳng đến quầy lễ tân nơi có một người đang nằm trên bàn hình như đã ngủ quên.
" Xin lỗi, tôi đã đến muộn khiến cô phải đợi lâu như vậy."
Chu Khởi La đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt cô như bị mất khả năng ngôn ngữ trong giây lát.