Kỷ Du Thanh chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay, sau hơn mười năm xa cách, bọn họ lại gặp lại nhau trong tình huống như vậy, chẳng trách khi nghe tiếng qua điện thoại lại thấy quen như vậy.
Không khí tĩnh lặng gần một phút, Chu Khởi La cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng cô không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên, đáy long chất chứa thiên ngôn vãn ngữ cũng biến thành một câu lịch sự xa cách " xin chào".
Kỷ Du Thanh vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "xin chào." Sau đó không nói một lời, từ trong túi xách lấy chứng minh thư ra, đặt quầy lễ tân cho đối phương đăng ký.
Chu Khởi La giật mình chậm nửa nhịp đưa tay cầm lấy chứng minh thư, người trong ảnh đoan trang thanh lịch, cô nhìn lướt qua địa chỉ trên tấm thẻ rất giống địa chỉ với cô gái nhỏ kia, trong long không khỏi nghi vấn.
"Đã đăng ký xong." Chu Khơi La ngẩng đầu, trả lại chứng minh thư.
Kỷ Du Thanh đưa tay nhận lấy, nói: "Cám ơn."
Sau đó Chu Khởi La vội vàng từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ phòng nói: "Phòng của chị ở tầng trên cùng rẽ bên trái."
"Cám ơn."lại một câu cảm ơn công thức khác, Kỷ Du Thanh đưa tay lấy thẻ phòng, quay người nắm lấy tay cầm vali đi lên lầu. Chu Khởi La ở phía dưới nắm chặt tay thành nắm đấm, vẫn là không nhịn được chạy từ phía sau quầy lễ tân ra, nhìn Kỷ Du Thanh đang xách hành lý, hô lên một tiếng.
"Du Thanh!" thanh âm Chu Khởi La hỗn loạn tràn ngập sự run rẩy.
Kỷ Du Thanh nghe vậy cứng đờ trên cầu thang rất lâu cũng không di chuyển hay lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Chu Khởi La khịt mũi, cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, cô giơ tay lên lau khóe mắt, vừa định nói gì đó, Kỷ Du Thanh đã ngắt lời cô trước, vẫn quay lưng về phía cô giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì giống như cái người máy " muộn rồi, đi nghỉ đi".
Chu Khởi La chưa kịp trả lời thì cô đã xách va li lên lầu, khi Chu Khởi La tuyệt vọng nhìn lên lần nữa thì cô đã biến mất.
Cô ấy cứ đứng một mình ở lối vào cầu thang, như một người mất hồn rất lâu trước khi trở về chỗ ngồi, cô đứng ngồi không yên cảm xúc hỗn loạn, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Cuối cùng, Chu Khởi La nhấc điện thoại lên, mở lịch sử cuộc gọi trước đó, lưu số mình gọi lúc chiều hai chữ "Du Thanh", sau đó mở hộp tin nhắn, nhanh chóng gõ chữ sau đó lại xóa đi, quá muộn rồi không nên quấy rầy cô ấy.
Tầng một của quán trọ có một phòng ngủ nhỏ, Chu Khởi La thường ngủ khi không về nhà, cô đi ra ngoài khóa cửa sắt lớn, sau đó quay lại tắt ngọn đèn lớn trong phòng khách. Sau đó cô trở vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ, nằm yên lặng trên giường, nhìn lên trần nhà chỉ nghĩ đến lúc này người đó đang ở trong căn phòng phía trên đầu cô cũng khiến cô cảm thấy khó tin. Giống như một giấc mơ, người mà cô ngày đêm nhớ tới cuối cùng cũng gặp được.
Nhưng... Chu Khởi La xoay người, tựa đầu vào cánh tay, cau mày, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc có tư cách gì để đi... nghĩ đến đây, Chu Khởi La siết chặt chăn, tự trách mình cô cảm thấy hối hận. ., đủ loại cảm xúc dâng trào trong long như muốn chôn vùi cô.
Phải, cô là người có lỗi trước, cô đã không giữ lời hứa, cô không đủ can đảm, để làm một người con hiếu thảo vâng theo ý muốn của cha mẹ, cô đã kết hôn với người đàn ông hiện tại, nhưng chỉ có cô mới biết cuộc sống của cô không tốt chút nào.
Đối với cô, cuộc hôn nhân này chỉ trên mặt giấy tờ, hữu danh vô thực mà thôi.
Cô cũng đã cố gắng quên cô ấy hoàn toàn, để cô ấy ra đi bắt đầu một cuộc sống mới nên cô rời Hoa Đô đến thành phố này định cư ở đây, nhưng không thể làm được, chẳng qua từ đó ngăn cách cô là đạo đức và khoảng cách mà thôi.
Sau khi đến đây, Chu Khởi La đặt hết tâm trí vào việc kinh doanh quán trọ này, do công việc có thể giúp cô gặp đủ loại người có thể nghe nhiều câu chuyện hoặc ít nhất công việc bận rộn có thể làm cô quên đi, thứ hai là giúp cô tránh tiếp xúc với gia đình bên chồng không cần phải thể hiện tình cảm vợ chồng quá nhiều.
Chu Khởi La vốn tưởng rằng mình có thể sẽ như vậy cả đời, coi như chuộc lỗi những gì mình đã làm, nhưng điều cô không bao giờ ngờ tới chính là hôm nay mình lại gặp lại chị ấy.
Trái tim mục nát đã ngừng đập vì tình yêu từ lâu lại bắt đầu đập dữ dội và mất kiểm soát, đập thình thịch, đập thình thịch, đập điên cuồng trong lồng ngực.
Trong đêm tối, Chu Khởi La một tay che ngực, cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ, tiếp tục làm bộ như không quen biết, cô không do dự, có lẽ khi gặp lại chị ấy sẽ tự có đáp án.
Kỷ Du Thanh đã đến phòng của mình, căn phòng rất rộng, có cả cửa kính sát trần có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm bên ngoài, bên trong bày trí rất tinh tế có gu, mọi thứ rất sạch sẽ, với hiểu biết của cô về người kia thì hoàn toàn có thể.
Đặt vali xuống, Kỷ Du Thanh đến gần cửa sổ liếc nhìn cảnh bên ngoài sau đó kéo chặt rèm lại.
Cô vốn đã rất mệt mỏi không muốn nghĩ quá nhiều về những chuyện phức tạp đã qua.
Đứng dưới vòi sen nước nóng, tắm rửa từ đầu đến chân, gột rửa đi sự mệt mỏi của những ngày qua, tầm mắt bị nước làm nhòe đi, dòng nước sau lưng chảy xuống , phòng tắm tràn ngập sương mù.
Nếu biết hôm nay mình sẽ rơi vào tình thế khó xử như vậy, Kỷ Du Thnah sẽ không bao giờ lựa chọn ở lại nhà trọ này, hoặc có lẽ, cô đã cân nhắc kỹ lưỡng chuyến đi Tân Cương này.
Tắm rửa xong, cô mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ, mái tóc dài buộc lại một cách cẩu thả, điều chỉnh máy điều hòa trong phòng ngủ ở nhiệt độ vừa phải, Kỷ Du Thanh tắt đèn rồi leo lên giường, cô nghĩ nếu mọi việc đã xảy ra rồi thì cứ bình tĩnh đối mặt thôi.
Bây giờ cô đã qua cái tuổi bốc đồng, hành xử lỗ mãng theo cảm tính rồi, bây giờ cô gặp bất cứ chuyện gì đều có thể bình tĩnh xử lí nên cô tin mình có thể giải quyết tốt việc này.
Không suy nghĩ nhiều, Kỷ Du Thanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Căn phòng của bốn cô gái là náo nhiệt nhất, tựa như sáng sớm mở tiệc trà, nói không ngừng về thiên văn địa lý, Đường Nghiên cũng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, ngơ ngác hỏi: "chúng ta hôm nay sẽ đi đâu vậy"?
"Đường Nghiên, cậu ngủ đến hồ đồ rồi à?" Quả nhiên, đội trưởng Hạ Tử Hàm vừa nói lời này liền phàn nàn: "Hôm nay chúng ta dự định sẽ đi bảo tang để làm bản khảo sát đó."
"Ồ... ừ nhỉ, mình nớ ra rồi." Đường Nghiên xuống giường, mang dép sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi Đường Nghiên rời giường, không gian trên giường trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, Hạ Tử Hàm ôm chăn lăn lộn hai vòng, cảm khái nói: " ở đây thoải mái quá, ở ngoài quá nóng mình không muốn ra ngoài đâu."
Hàn Sảng nhìn nhiệt độ trong điện thoại, sợ tới mức há hốc mồm: " nhiệt độ rất cao đó."
Lục Uyển bĩu môi, bắt đầu đứng dậy chọn quần áo: " không có biện pháp, ai bảo đây là bài tập của trường giao chứ, nếu không hoàn thành đừng mong tốt nghiệp được."
"Đúng vậy, đứng lên, đứng lên, mọi người đừng nằm ường ra nữa." Hạ Tử Hàm thúc giục mọi người đứng dậy.
Đường Nghiên nhìn mình trong gương, quầng thâm dưới mắt rất lớn, đêm qua nàng ngủ không yên giấc, mặc dù mỗi người một chăn nhưng nằm với người khác trên một cái giường có chút lạ. Thật ra Hạ Tử Hàm ngủ rất ngoan nhưng nàng vẫn ngủ không yên, có lễ đó là điểm khác biệt giữa nàng với những người con gái khác.
"Này, Đường Nghiên, cậu ổn chứ, mình buồn quá rồi!" Có người ở ngoài cửa thúc giục.
"Xong rồi, mình ran gay đây."
Các cô gái mặc quần áo, trang điểm khi xuống lầu thì đã là chuyện của một tiếng sau, xuống đã thấy Chu Khởi La chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, mấy cô gái rất kinh ngạc vì dù sao trên thông tin cũng không có ghi là quán trọ sẽ chuản bị bữa sáng.
"Nếu các em tin tưởng tay nghề của chị thì mau tới đây đi." Chu Khởi La đứng ở bàn ăn mỉm cười.
Mấy người liếc nhìn nhau, nghĩ thầm bây giờ đã muộn mà còn kiếm chỗ ăn thì rất mất thời gian, nên ăn ở đây luôn cũng tốt, cũng cho bà chủ chút mặt mũi.
"Chị tự học món cơm rang thịt dê Tân Cương, không biết hương vị có chuẩn không, mau nếm thử đi." Chu Khởi La giới thiệu.
"Vậy bọn em cũng không khách khí nữa, sắp đói chết rồi." Hạ Tử Hàm cầm đũa gắp một miếng lớn vào miệng. "Chị Chu, chị đã ăn cơm chưa? Sao chị không ngồi xuống ăn cùng chúng em?"
"Không cần, các em cứ ăn đi, chị ăn từ sớm rồi." Chu Khởi La nói xong liếc nhìn cô gái ít nói ngày hôm qua, cũng chính là Đường Nghiên, cô cực kì tò mò quan hệ của Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh, tại sao hai người họ lại có cùng địa chỉ.
Đường Nghiên vốn là người nhạy cảm, mặc dù nàng ít nói, ăn uống lặng lẽ, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn có thể nhận ra ánh mắt không thích hợp lắm của bà chủ nhiều lần liếc nhìn nàng.
Chiếc xe mà Hạ Tử Hàm đặt trước đúng giờ đã đến cửa nhà trọ, sau khi ăn sáng xong mọi người cùng cảm ơn bà chủ sau đó lên xe rời đi.
Chu Khởi La dọn bàn xong, lại bắt đầu bận rộn trong bếp làm bữa sáng, cô làm bữa sáng đơn giản kiểu Âm với bánh quế thơm mùi bơ, khóe miệng cô vô thức nở nụ cười, đang chuẩn bị lấy chút nho khô không nghĩ tới có người cầm đến trước bên tai truyền tới giọng đàn ông.
Người đàn ông cầm túi nho khô trong tay tò mò hỏi: "Khách ra ngoài rồi mà, sao lại làm đồ ăn nữa?"
Chu Khởi La sắc mặt lạnh lùng nhận lấy nho khô trong tay, khéo léo rắc lên bánh nướng sắp nướng xong, cô tập trung làm việc mà không ngẩng đầu lên: "Anh quên à, trên phòng VIP còn một vị khách nữa mà."
Người đàn ông khó hiểu liếc nhìn bát ở bên kia, "còn nhiều cơm mà, sao phải làm thêm cho mất công?"
Chu Khởi La không để ý đến anh, vẫn đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô tìm một chiếc đĩa ăn xinh xắn đặt vào trong, lúc này anh liền hăng hái tiến tới, muốn giúp cô bưng lên, " để anh đưa lên cho, em vất vả từ sáng rồi."
Chu Khởi La không buông ra, bình tĩnh nói: " em tự mang", nói xong liền đi qua anh.
Người đàn ông sững sờ tại chỗ, bất lực thở dài anh đã quen với cách sống chung với cô như vậy lâu rồi, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cho dù cả đời này cuộc sống vợ chồng như vậy anh cũng nguyện ý, là anh có lỗi với cô.
Trước khi đem đồ ăn lên tầng, Chu Khởi La cố ý đứng trước gương một lúc sửa sang lại quần áo đầu tóc, xác nhận lại bản thân gọn gàng hoàn hảo mới bước lên trên.
Hơn mười năm không gặp, nhưng sự rung đông vẫn hiện hữu, như thể cô quay lại thủa mới yêu chỉ sau một đêm.
Chu Khởi La phát hiện ra mình vẫn thích cô ấy như vậy, người rất đặc biệt, độc nhất vô nhị, Kỷ Du Thanh.
Cốc, cốc, cốc
Kỷ Du Thanh từ từ tỉnh dậy, trước tiên xem giờ trên điện thoại, thế mà đã muộn rồi, xem ra tuổi tác đã lớn rồi vậy mà đã ngủ lâu như vậy, nhớ trước kia khi mới đến đây công tác, cô còn hứng phấn không ngủ được, vậy mà bây giờ có ngủ đủ tám tiếng vẫn thấy mỏi mệt.
Cô đứng dậy, mở rèm trong phòng để ánh nắng chói chang lọt vào, sau đó cô quay người mở cửa, Chu Khởi La đứng bên ngoài bưng bữa sáng nở nụ cười chỉ lộ tám cái rang đặc trưng của cô " đây là bữa sáng quán trọ phục vụ." Dừng một chút lại bổ sung them chút tình cảm các nhân " em làm món chị thích."
Kỷ Du Thanh liếc nhìn rồi nói:"Tôi không gọi bữa sáng."
"Cái này miễn phí," Chu Khởi La có chút lo lắng, muốn giải thích rõ ràng, nhưng lại nói không mạch lạc, "Du Thanh, em đặc biệt làm món này cho chị, chị còn nhớ không, trước kia chị thích nhất là món bán quế em làm."
Kỷ Du Thanh quay người nói:"Hiện tại tôi không thích ăn"nói xong liền chuẩn bị đóng cửa lại.
Chu Khởi La vội vàng đưa tay ngăn cản nên bị cánh cửa kẹp vào một chút, đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo. Kỷ Du Thanh mím môi buông long tay, dò hỏi " cô không sao chứ?"
Chu Khởi La rất đau nhưng trong long lại thấy được an ủi một chút, miễn cưỡng nở nụ cười: " em biết là chị vẫn quan tâm đến em mà."
Không ngờ giây tiếp theo Kỷ Du Thanh dội cho cô gáo nước lạnh.
"Đừng hiểu lầm, cho dù là người khác, tôi cũng sẽ hỏi như vậy." Kỷ Du Thanh dừng lại một chút không thấy cô nói gì thì tiếp tục nói " nếu không có gì nữa thì tôi đóng cửa đây."
"Chờ đã, Du Thanh." Chu Khởi La cắn môi, ngập ngừng nói, im lặng cúi đầu, "em biết, vì chuyện năm đó mà chị oán giận em. Người có lỗi với chị em, làm chị thất vọng cũng là em, em thực sự xin lỗi. Chị có đối xử với em thế nào thì em cũng không trách chị, đây là thứ em đáng nhận được.... là báo ứng...."
Quý Du Thanh không muốn nghe tiếp liền ngắt lời " quá khứ đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc đến nữa, con người phải luôn hướng về phía trước...cô cũng nên quên đi." Câu nói như lời khuyên nhưng cũng như suy nghĩ của Kỷ Du Thanh dành cho đối phương.