[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 108




  Hãy buông bỏ quá khứ...

  Nói thì luôn dễ hơn làm, dù đã mười năm nhưng việc yêu hay những kí ức về người đó vẫn chưa phai nhòa.

  Hai người mặt đối mặt, một người đứng trong phòng, một người đứng ngoài phòng, sự giằng co dường như kéo dài cả thế kỷ, cho đến khi một giọng nói từ tầng dưới phá vỡ tình hình.

  "Khởi La, em có cần anh giúp không?" Người lên tiếng là chồng hiện tại của Chu Khởi La thấy cô ấy lâu không xuống, nên anh ấy sợ cô gặp rắc rối gì đó.

  Một tiếng gọi này dường như đã đánh thức Chu Khởi La, cô giật mình hoảng hốt, tay siết chặt khay ăn ấp úng nói, " bữa sáng..."

  "Cảm ơn tấm long của cô, vẫn nên là đem xuống đi." Kỷ Du Thanh bình tĩnh nói, Chu Khởi La chưa kịp phản ứng cô đã giơ tay đóng cửa lại, lời nói hay hành động đều không có chút cảm xúc nào.

  Chu Khởi La cứ như vậy bị từ chối ở cửa, cô liếc nhìn chồng mình đang đứng ở hành lang nhìn lên, đau lòng nên bước xuống lầu với bữa sáng chồng cô đứng ở dưới cầu thang bước lên lo lắng hỏi "Có chuyện gì vậy? Khách không thích à?"

  Chu Khởi La trong mắt trống rỗng, thẫn thờ gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy không thích."

  Người đàn ông nhìn Chu Khởi La đi ngang qua tiến vào phòng bếp, trong lòng không khỏi có chút tò mò về vị khách đang ở trong phòng VIP trên tầng cao nhất.

  Bị quấy rầy như thế, Kỷ Du Thanh không còn buồn ngủ nữa, đầu óc lập tức tỉnh táo, cô nhanh chóng tắm rửa thu dọn, sau đó cầm máy tính lên vừa ngồi xuống thì có một cuộc gọi đến.

  Người liên lạc với cô là trưởng dự án ở trụ sở công ty, hai người cần làm việc cùng nhau, Kỷ Du Thanh cũng cần rất nhiều tài liệu còn phải đi ra ngoài lấy số liệu tại địa phương, lần này cô đi vội vàng nên còn thiếu rất nhiều thứ.

  Việc Chu Khởi La vừa rồi quấy rầy cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cô , cô vẫn tập trung làm việc đến quên cả thời gian thẳng đến khi bụng kho chịu mới nhìn đến đồng hồ, vậy mà đã sang chiều.

  Nên đi ra ngoài ăn gì đó nếu không cô sẽ không trụ thêm được nữa.

  Từ hành lí cô lấy ra kem chống nắng xịt lên người, đeo kính râm cuối cùng xách theo túi đi ra ngoài.

  Chồng của Chu Khởi La, Hà Húc, vốn là giám đốc điều hành một công ty nhỏ ở thành phố, anh không phải người quá thành đạt nhưng cũng không tệ, bố mẹ hai bên quen biết nên đã tác hợp hai người với nhau.

  Tất nhiên, lúc đó Chu Khởi La đã công khai xu hướng của mình, không những trong nhà không đồng ý mà còn đẩy nhanh cuộc hôn nhân này với con trai duy nhất của gia đình họ Hà. Nhà họ Chu xuất thân dòng dõi thư hương nên họ không thể nào chấp nhận được việc con gái mình là đồng tính luyến ái.

  "Nếu như em nguyện ý ở bên chị mà không sợ thế tục, chị sẽ mang em đi."

  Đây có lẽ là điều chân thành nhất mà Du Thanh từng nói với cô vào thời điểm đó, bây giờ nghĩ lại, trái tim cô vẫn đập mạnh mẽ, nhưng cuối cùng Chu Khởi La vẫn phụ lòng cô, đêm hẹn bỏ trốn đó cô bị bố mẹ giữ lại nên không thể đến đó.

  Bọn họ dung mọi cách để giữ Chu Khởi La lại thậm chí còn dung đến cái chết, Chu Khởi La bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan một bên là công dưỡng dục một bên là tình yêu của cô, cuối cùng cô chọn gia đình. Nhưng Chu Khởi La không biết đêm đó Kỷ Du Thanh xách theo hành lí đứng ở bên cầu đợi cô cho đến rạng sáng lại nhận được một tin nhắn.

  "Xin lỗi, em không đi cùng chị được."

  Chu Khởi La không hề biết tâm trạng khi nhận được tin nhắn lúc đó của Kỷ Du Thanh, cô chỉ vội vàng nghe theo sắp xếp của gia đình nhanh chóng kết hôn. Cứ như vậy hỗn độn mấy tháng ứng phó hai bên gia đình, kết hôn cũng không vui vẻ gì, suốt những ngày tháng đó cô vẫn nghĩ đến Kỷ Du Thanh, nghĩ chị đang làm gì đang như thế nào, có oán giận cô hay không

  Trong những ngày ở Hoa Đô đó, không có đêm nào cô không nghĩ tới nếu cô không dễ dàng thỏa hiệp với gia đình như vậy, nếu cô cố gắng chiến đấu thêm một thời gian nữa, hoặc nếu cô bỏ lại mọi thứ rồi đi theo cô ấy thì bây giờ sẽ như thế nào. Có lẽ cô sẽ sống một cuộc sống tự do và thoải mái hơn bây giờ.

Nhưng cô biết không thể quay đầu lại nên phải tiến về phía trước, bố mẹ cô muốn cô làm đứa con hiếu thảo, cô làm, họ muốn vợ chồng cô hạnh phúc, cô có thể giả bộ.

   , Chu Khởi La muốn đi du lịch rồi ở lại Tân Cương này, vốn tưởng rằng làm vậy để cuộc hôn này chỉ có trên danh nghĩa không nghĩ rằng người đàn ông này lại bỏ hết công việc để đi theo cô. Thực tình cô rất hận anh ta lúc trước cô đã nhờ anh hỗ trợ nói với bố mẹ vài lời từ chối, vậy mà anh ta không nhưng không làm vậy mà còn mãnh liệt biểu đạt mình muốn kết hôn với cô.

  Vì thế cô đã lạnh nhạt, không quan tâm đến anh ta, nhưng như vậy cũng không đủ để làm phai nhạt đi những tổn thương của cô.

  Từ trên lầu đi xuống, Chu Khởi La nhốt mình trong phòng nhỏ không ra ngoài.

  Thật vất vả dọn dẹp những phòng khách đã trả, Hà Húc ngồi nghỉ uống trà thì thấy Kỷ Du Thanh từ trên tầng đi xuống, khiến anh ta chú ý

  "Xin chào..."

  Kỷ Du Thanh sải bước đi về phía trước, chậm rãi nhận ra hình như có người đang gọi mình, cô nhìn xung quanh, chỉ vào mình, định hỏi xem anh có đang gọi cô không?

  Hà Húc gật đầu, có chút khẩn trương, không biết tại sao.

  "Có việc gì sao?" Kỷ Du Thanh hỏi.

  Hà Húc vội vàng lắc đầu, xấu hổ cười nói: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, chỉ là tôi cảm thấy như đã gặp cô ở đâu rồi."

  Kỷ Du Thanh không nói gì, cầm túi xách trong tay sải bước ra khỏi phòng khách, hai người chưa từng gặp nhưng Kỷ Du Thanh biết đây là người đàn ông mà người đó đã kết hôn sau khi rời bỏ cô mà sống cuộc sống của mình.

  Hà Húc sững sờ tại chỗ một lúc, gãi gãi trán, lẩm bẩm: "Thật sự có cảm giác rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng mà gặp ở đâu nhỉ"

  Kỷ Du Thang mới lên xe liền nhận được điện thoại của Bội Văn, máy móc nói về công việc sau đó lại nhiều chuyện một chút về việc cô có bị Đường Nghiên phát hiện hay không. Kỷ Du Thanh không nhịn được khóe miệng lộ ra ý cười trách Bội Văn càng ngày càng không đứng đắn, cô không hề đề cập đến chuyện đó ngược lại tiếp tục câu chuyện trở lại công việc.

  "Được rồi, chị phải xuống xe, bảy giờ tối thì gửi tài liệu cho chị, còn về phản hồi của Lưu tổng nhớ báo sớm cho chị." Kỷ Du Thanh nói.

  "Em sẽ lo liệu, đừng lo lắng, chị cứ ở bên đó đợi tin tức của e nhé." Bội Văn nói thêm: "Nhân tiện, nếu tình cờ gặp tiểu Đường Đường thì cho em gửi lời hỏi thăm nhé."

  "..." Kỷ Du Thanh vừa tức vừa buồn cười, lạnh nhạt dặn một câu " làm việc chăm chỉ", nói xong vội vàng cúp máy.

  Đối phương cúp điện thoại, Bội Văn cũng đành phải cất điện thoại đi, cô không khỏi cười lớn, tự nhủ: "Xem chị có thể giả vờ được bao lâu."

  "Này, Bội Văn, sao cậu lại cười? có chuyện gì hot chia sẻ với nhau đi." Một đồng nghiệp nữ đi ngang qua hỏi.

  "Tạm thời giữ bí mật, đến lúc mọi người sẽ biết." Bội Văn thần bí nói, nếu thực sự có ngày nào đó chị Du Thanh bị nha đầu đó nắm giữ thì chắc chắn đây sẽ là tin tức bùng nổ. Không biết có bao nhiêu thanh niên trong công ty sẽ chán nản, đau lòng.

  "Hắt xìii ~" Đường Nghiên hắt hơi lớn, tai ù đi.

  "Đường Nghiên, cậu sao vậy? Có phải tối qua bật điều hòa quá lạnh nên cậu bị cảm lạnh không?" Hạ Tử Hàm vừa nói vừa lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho nàng.

  "Cám ơn." Đường Nghiên đưa tay nhận lấy, lau mũi cho mình.

  "Có sao không, lát nữa mình đưa cậu đi mua thuốc cảm nhé?" Hạ Tử Hàn nói với Lục Uyển phía trước, "cậu thử xem bản đồ xem xung quanh đây có hiệu thuốc nào không."

  "Không, mình không sao." Đường Nghiên lau mũi nói: "Chỉ là hắt hơi thôi, nhìn xem mình tốt lắm." Vừa nói nàng tự vỗ vào ngực mình,

  Hạ Tử Hàm mím môi ghét bỏ liếc nhìn nàng: "Này ~ sao cậu lại hành động như vậy, chẳng ra dáng thục nữ chút nào cả."

  "Thục nữ... bộ dáng sẽ thế nào?" Đường Nghiên nghi hoặc hỏi, nói xong cười ngốc nghếch: "Vui vẻ không phải là tốt nhất sao?"

  "Hai người các cậu nhanh lên, tụt lại phía sau bây giờ, này, đội trưởng thế cậu có biết thục nữ bộ dạng thế nào không, cậu thử miêu tả cho mọi người xem nào."

  "Mình không muốn." Hạ Tử Hàm ôm ngực, đỏ mặt.

  Sau cả một ngày, nhóm bốn người đều đã kiệt sức, còn chụp một đống ảnh cần phải sắp xếp và chỉnh lại, còn phải viết báo cáo ngày hôm nay, điều duy nhất có thể xoa dịu các nàng chính là bữa tiệc nướng ở gần quán trọ, mọi người gọi đồ uống lạnh rồi rất nhiều thịt xiên

  Điều mà Đường Nghiên không ngờ tới là lúc này nàng lại nhận được điện thoại của Bội Văn cách xa ở đây hàng nghìn cây số, giọng điệu của chị vô cùng sốt ruột, Đường Nghiên chưa bao giờ gặp bộ dáng như vậy của chị

  "Tôi không thể liên lạc được với chị ấy, ban ngày vẫn liên lạc được, tôi lo lắng có chuyện gì đấy sảy ra."

  "Chờ một chút, chị Bội Văn, chị có ý gì vậy? Ý chị là cô Kỷ cũng đã đến Tân Cương à?" Đường Nghiên tâm tình không bình tĩnh hỏi

  "Đúng vậy, chị ấy không cho tôi nói với em, chắc là lo lắng cho em nên nhân cơ hội này sang đó công tác luôn, nhưng là từ sau buổi trưa tôi đã không liên lạc được với chị ấy, tôi sợ chị ấy một mình sẽ có chuyện gì nên mới liên lạc với em."

  "Em đi tìm cô ấy ngay đây!" Đường Nghiên lập tức đứng dậy khỏi bàn, khơi dậy sự tò mò của các bạn cùng phòng, tất cả đều hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra liệu có cần giúp đỡ không.

  Đường Nghiên biết mọi người đều mệt mỏi nên từ chối lòng tốt của họ, quyết định một mình ra ngoài tìm kiếm, nhưng lúc này Bội Văn lại gọi qua điện thoại: " Em định tìm thế nào ở một nơi rộng lớn như thế chứ, Đường Nghiên chị nói với em, trước đừng vội, chúng ta từ từ cùng nhau nghĩ biện pháp."

Đường Nghiên lưỡng lự, nhưng bảo nàng bình tĩnh làm sao nàng có thể bình tĩnh được.

  Trong đầu Đường Nghiên bây giờ rất hỗn loạn, nghĩ đến đủ loại chuyện xấu có thể xảy ra, một người phụ nữ đến một nơi xa lạ đột nhiên mất liên lạc thì còn có chuyện gì tốt chứ, nàng không giám tưởng tượng nếu cô Kỷ thật sự gặp phải chuyện gì thì nàng sẽ như thế nào.

  "Đường Nghiên, chúng ta không chỉ là bạn cùng phòng mà còn là bạn tốt của nhau, cậu gặp phải chuyện gì thì nói ra xem để bọn mình cùng nghĩ cách giải quyết."

  Đường Nghiên lắc đầu, cố gắng khống chế cảm xúc mãnh liệt của mình: "cô Kỷ mất tích."

  "Cô Kỷ? Cô ấy không phải ở Hoa Đô sao?" Lục Uyển hỏi.

  Đường Nghiên lại lắc đầu, giọng nói lo lắng: "Cô ấy cũng đến đây, nhưng hiện tại đã mất liên lạc." Đường Nghiên vừa nói vừa cúi đầu không ngừng gọi điện cho cô Kỷ, nhưng vẫn là tiếng thông báo cứng ngắc số liên lạc hiện không liên lạc được.

  Tình huống này làm nàng lo lắng, Đường Nghiên chưa bào giờ thấy cô Kỷ tắt máy cả.

  "Nếu không chúng ta cùng đi báo cảnh sát, đây không phải chuyện nhỏ."

  "Không được, hôm nay mọi người bận rộn rất mệt mỏi rồi, các cậu quay về nhà trọ nghỉ ngơi trước đi, mình không thể để các cậu chậm trễ công việc của mình được, tìm cô Kỷ mình có thể tự làm được."

  Nói xong, Đường Nghiên không đợi có người kịp phản ứng, nàng xoay người chạy đi, nhanh chóng bang qua đường khuất dần theo bóng tối.

  Tiệc nướng được nửa thì có một người bỏ đi giữa chừng, thực sự là một điều khó chịu. Ba người còn lại lại ngồi xuống, đều chán ăn đi vào thanh toán hóa đơn, khi đi ra ngoài : "ăn rồi, bây giờ thì sao?"

  Lục Uyển cùng Hàn Sảng tâm tình thấp thỏm nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà trọ trước chờ tin tức của Đường Nghiên."

  Trên đường trở về, Hạ Tử Hàm cũng tự trách mình, không ngừng lặp đi lặp lại: "Ôi, mình thật sự không nên để Đường Nghiên đi một mình mà, thân là nhóm trưởng nhỡ đâu có chuyện gì thì mình báo cáo với nhà trường thế nào bây giờ."

  "Việc này cũng không thể trách cậu, tại Đường Nghiên chạy quá nhanh đi, với cả cậu ấy cũng không muốn làm phiền người khác, các cậu có thấy Đường Nghiên luôn giữ mọi chuyện trong lòng mà còn rất khách sáo với chúng ta không." Hàn Sảng nói

  "Tối nay chúng ta phải luôn giữ liên lạc với Đường Nghiên, cũng không nên quá lo lắng, mình tin cậu ấy sẽ không có việc gì." Lục Uyển nói thêm

  Mọi người cùng nhau gật đầu, dường như đây là tất cả những gì họ có thể làm lúc này.

  Đường Nghiên một mình tìm kiếm, vẫn giữ liên lạc liên tục với Bội Văn qua điện thoại. Bội Văn cung cấp cho nàng tất cả lịch trình cùng những nơi Kỷ Du Thanh có thể đến, Đường Nghiên đi đến những nơi đó tìm kiếm thật kĩ.

  Đây là một việc rất mệt mỏi, đặc biệt là khi một người đã đi bộ rất nhiều trong hôm nay như Đường Nghiên, khi nàng bước từ trên taxi xuống hai chân nàng nhũn ra thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt xuống.

  Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn có hy vọng lớn lao rằng mình có thể được tìm thấy cô Kỷ ở những nơi do chị Bội Văn cung cấp.

  Ba cô gái còn lại uể oải trở về quán trọ, được chủ quán trọ Chu Khởi La vẫn giữ nụ cười dịu dàng chào đón.

  "Các em về rồi, tôi đã pha trà chanh đá có muốn một cốc không?"

  Ba cô gái cùng lắc đầu ủ rũ.

  Lúc này Chu Khởi La mới nhận ra có gì đó không đúng: "Chuyện gì vậy? Tại sao chỉ có ba người các em?"

  Hạ Tử Hàm không giữ bí mật gì, cũng không có gì để giữ bí mật, nếu có thêm một người biết thì cũng tốt nên đã kể hết mọi chuyện cho bà chủ quán trọ nghe. Không nghĩ tới sau khi nghe xong Chu Khởi La cực kì kích động giống như Đường Nghiên thứ hai vậy, không nói hai lời Chu Khởi La đã cầm lấy chìa khóa xe chay ra ngoài.

  Hà Húc còn không đuổi kịp đứng một bên thở hồng hộc giữa phòng khách nhìn ra ngoài, vẻ mặt đầy khó hiểu.

  Hàn Sảng tò mò nhỏ giọng hỏi: "chị Chu sao lại khẩn trương như vậy..."

  Lục Uyển thì thầm vào tai cô: "mình đoán bản thân ông chủ cũng không biết chuyện này."