[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 109




  Trên một con đường trong thành phố với tốc độ giới hạn là 60, một chiếc SUV màu trắng đang phóng nhanh, hoàn toàn phớt lờ camera giám sát ở nhiều góc phố khác nhau, Chu Khởi La đạp ga, trông rất điên cuồng, thậm chí còn rảnh tay dùng điện thoại một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc tất cả đều không liên lạc được.

  "Thằng điên nào lái xe vậy, muốn chết sao" Người qua đường suýt bị tông phải hét lên: "Mẹ kiếp, thật xui xẻo."

  Nhưng dù có thế nào, điện thoại đều không liên lạc được, giống như đối phương đã tắt máy, Chu Khởi La tức giận ném điện thoại qua một bên phóng thẳng đến đồn công an gần nhất.

  Lúc này, ở đồn chỉ có mấy người trực ban, Chu Khởi La đỗ xe, vội vàng đi vào báo án, đối phương hỏi án gì.

  Chu Khởi La trả lời có người mất tích, nhưng khi hỏi về thời gian mất tích cũng như mối quan hệ với người mất tích, đối phương tỏ vẻ nói cô trở về rồi sẽ liên lạc sau, dù sao cũng chưa được hai mươi tư giờ.

  "Nhưng tôi thực sự rất lo lắng, xin hãy giúp tôi." Chu Khởi La cầu xin cảnh sát.

  "Nếu được cô hãy cung cấp thêm các thông tin hay chứng cứ có thể chứng minh người kia đang gặp nguy hiểm thì chúng tôi sẽ lập tức tìm kiếm."

  Chu Khởi La cúi đầu, ngập ngừng nói: " tôi.. tôi không có chứng cứ."

  "Vậy cô cứ về nhà chờ đi" đối phương nói với cô, Chu Khởi La gật đầu thất vọng quay người rời đi.

  Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Chu Khởi La mở cửa xe chậm rãi ngồi vào trong xe, hai tay yếu ớt đặt lên vô lăng, bây giờ cô cảm thấy thực sự bất lực nếu Du Thanh vì cô mà làm ra chuyện gì đó dại dột khiến bản thân bị thương thì cô sẽ ân hận suốt đời, cô không cho phép chị ấy làm như vậy, ngay lúc này đây, nếu như được lựa chọn lại Chu Khởi La nhất định không quan tâm tới ai, không quản tới đạo đức mà đi cùng chị ấy.

  Nhưng bây giờ nghĩ lại có ích gì, không biết bây giờ tình huống thế nào, cũng không biết có thể gặp lại chị ấy hay không.

  Khi nghĩ đến điều này, trái tim Chu Khởi La thắt lại đau nhói, cô nằm trên vô lăng, úp mặt vào tay, rơi vào sự hối hận vô tận không thể thoát ra được.

  Cùng lúc đó, Đường Nghiên đã tìm kiếm rất nhiều nơi, người tài xế taxi tốt bụng đã đưa nàng đi khắp nơi để tìm kiếm. Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên đồng hồ tính phí, thậm chí phí ​​đã tăng lên rất cao, tài xế taxi đã khuyên nàng nên báo công an nhưng Đường Nghiên không chịu bỏ cuộc, nàng xem qua danh sách những điểm đã đến trên điện thoại, bướng bỉnh nói: "Còn một chỗ cuối cùng, bác tài, xin hãy đưa cháu đến đó."

  Nơi cuối cùng chưa đến giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hay giọt nước cuối cùng trên sa mạc cằn cỗi đó là niềm hy vọng, niềm hy vọng duy nhất.

  Đường Ngiên đặt hết hy vọng vào nơi này, thậm chí nàng còn tưởng tượng khi xuống xe sẽ gặp cô Kỷ như thế nào, nàng cũng không ngừng cầu nguyện mong tìm được cô Kỷ.

  "Được rồi, chúng ta tới rồi." Tài xế dừng lại bên đường.

  Đường Nghiên mở cửa xe, đột nhiên có chút sợ hãi bước xuống xe, nàng sợ lại thất vọng.

  "Cô gái?"

  Tiếng hét của tài xế khiến nàng bừng tỉnh, Đường Yên giật mình nói: "Bác tài, bác có thể đợi cháu ở đây được không?"

  "Được, ta đợi cháu ở đây, mau đi đi."

  Ban đêm trời rất lạnh, Đường Nghiên vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh ban ngày cùng với thân hình gầy gò, nàng giống như một bóng ma đi trên đường vào ban đêm, nàng cắn răng chịu sự đau nhức của đôi chân cố gắng tiến về phía trước.

  Quán cà phê đã đóng cửa từ lâu, cửa tối om, Đường Nghiên rất muốn khóc, nhưng nàng không thể khóc vì xung quanh có rất nhiều người nàng không muốn họ thấy dáng vẻ chật vật của mình. Chân Đường Nghiên bây giờ rất đau vì thế nàng đã ngồi xổm trước cửa quán cà phê nghỉ một lúc, một bên lấy di động tuyệt vọng báo tin cho Bội Văn là nàng đã tìm tất cả các nơi nhưng không thấy cô Kỷ.

  Những người qua đường vì tò mò nên thỉnh thoảng có người liếc nhìn nàng đang ôm gối gục xuống không nhúc nhích, còn tưởng rằng nàng ngủ quên.

  Cuối cùng nàng nhận được tin nhắn của Bội Văn: [Thôi, em vẫn là nên quay lại quán trọ đi, đã muộn rồi một mình em ở ngoài cũng không an toàn, quay về chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn, chị Du Thanh dù sao cũng là người lớn chúng ta cũng không nên quá lo lắng.]

  Đường Nghiên không muốn cứ như vậy mà trở về, cố chấp nói: [nhưng em vẫn muốn tìm tiếp.]

  Bội Văn có chút tức giận: [ Em đã tìm tất cả những nơi có thể tìm rồi, em còn muốn tìm ở đâu nữa, một mình em không thể tìm toàn thành phố đó được, em không có khả năng, tôi biết em sốt ruột, tôi cũng vậy nhưng bây giờ làm theo cảm tính là không được. Nghe tôi, bây giờ em quay lại quán trọ đi.]

  Đường Nghiên không hề trả lời tin nhắn của cô, một lúc lâu sau, Bội Văn trực tiếp gọi điện cho nàng, Đường Nghiên miễn cưỡng đứng dậy từ dưới đất, đáp lại tiếng của cô: "Em biết rồi, bây giờ em về đây"

  Người tài xế taxi đợi nàng ở bên đường rất lâu, phí xe cũng đã rất cao. Sau khi cúp điện thoại nàng đi đến taxi vô thức ngồi vào xe, bây giờ đích đến là quán trọ.

  Khi xe chạy về, Đường Nghiên nhìn cảnh tượng đường phố dưới ánh đèn đường mờ ảo lướt qua ngoài cửa sổ xe, nàng không khỏi muốn rơi nước mắt, nàng ngẩng đầu lấy tay lau vội khóe mắt.

  Kỷ Du Thanh chắc chắn không ngờ rằng kế hoạch bất ngờ của cô là đi thăm một người bạn cũ cộng thêm việc điện thoại bị hết pin lại gây ra một tai họa như vậy.

  Người bạn cũ này của cô là một nông dân địa phương mà cô đã hỗ trợ vài năm trước. Khi đó, Kỷ Du Thanh tình cờ nhìn thấy một buổi gây quỹ chữa bệnh trên Internet, một cậu bé đáng yêu mắc bệnh hiểm nghèo cần một số tiền rất lớn để chữa trị mà gia đình cậu bé không có khả năng chi trả, nhưng khoản quyên ghóp rất ít không thể giải quyết được tận gốc.

  Kỷ Du Thanh không nghĩ nhiều, đưa toàn bộ số tiền nhàn rỗi cho đối phương, mấy năm nay cô đều trợ cấp cho gia đình này, đối với cô số tiền này không là gì nhưng đối với gia đình này chính là cho họ thêm hy vọng cô cảm thấy thực hạnh phúc.

  Vì lịch làm việc bận rộn nên họ vẫn chưa bao giờ có cơ hội gặp nhau, thông thường chỉ liên lạc qua cuộc gọi video hay tin nhắn, nhân cơ hội đến Tân Cương lần này cô thực muốn gặp cậu bé cùng gia đình cậu.

  Buổi chiều làm xong việc, Kỷ Du Thanh vội vàng gọi xe khởi hành đến địa chỉ của gia đình cậu bé là ở một khu chăn nuôi cách thành phố khoảng trăm km.

  Người nông dân rất nhiệt tình, chiêu đãi cô bằng rượu ngon cùng thịt cừu, có lẽ vì rượu mà Kỷ Du Thanh cảm thấy hơi nóng nên một mình ra ngoài đi dạo, điệ thoại hết pin nên cô đã nhờ người đi sạc giúp, ở đây ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, gió lớn làm cô giảm bớt cảm giác say, ngồi một lúc ở ngoài cô mới chậm rì rì đi bộ trở lại.

  Sau khi trở về nhà người nông dân đó Kỷ Du Thanh được báo rằng điện thoại đã sạc xong, cô bật máy lên, ngoài Bội Văn còn có Đường Nghiên thậm chí còn có người phụ nữ kia gọi rất nhiều cuộc, Kỷ Du Thanh giật mình vì sao tất cả mọi người đều đang tìm cô vậy.

Do dự một lúc, cô quyết định gọi cho Bội Văn trước.

  Bội Văn, người đang ở nhà lo lắng, cảm thấy thế nào khi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Kỷ Du Thanh, có lẽ có thể so sánh với việc trúng xổ số, " chị gái của em ơi, như thế nào mà không gọi được cho chị vậy, chị dọa em sắp chết rồi!"

  "Có chuyện gì vậy?" Kỷ Du Thanh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh.

  "Bọn em còn tưởng chị bị mất tích nên đi tìm muốn lật tung cái thành phố đó lên rồi". Bội Văn nói

  Kỷ Du Thanh không thể tin nổi, "Điện thoại của chị vừa hết pin, chuyện quái gì đang xảy ra vậy."

  Kỷ Du Thanh kể ngắn gọn toàn bộ câu chuyện với Bội Văn, Bội Văn chột dạ cũng đem hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cùng với việc Kỷ Du Thanh sắp phải đối mặt ra.

  Tất nhiên, Bội Văn đã bị mắng.

  "Sao em có thể nói chuyên này với Nghiên Nghiên?"

  "Là em cũng lo lắng..."

  "Tại sao em lại bất cẩn như vậy?"

  "Chị à, là lỗi của em..." Bội Văn thanh âm càng ngày càng nhỏ.

  Bội Văn, người vừa bị mắng một giây trước lại nóng lòng muốn gọi cho Đường Nghiên báo tin Kỷ Du Thanh an toàn.

  Lúc này Đường Nghiên đang ngồi trên taxi trở về nhà trọ, nàng nhận được một cuộc gọi Bội Văn, nghe xong nàng thực sự vui mừng.

  "Thật sao, cô Kỷ thực sự không có việc gì ạ, tốt quá rồi, tốt quá rồi." Nhịn cả đêm không khóc vậy mà vừa nghe tin xong Đường Nghiên cứ thế khóc như mưa.

  Tài xế taxi nghe vậy, nhanh chóng lo lắng hỏi: "Cô gái, bây giờ chúng ta có đi tiếp không?"

  "Chờ một chút." Đường Nghiên vội vàng trả lời, sau đó hỏi Bội Văn cô Kỷ hiện tại đang ở đâu, khi biết Đường Nghiên muốn đến đó Bội Văn rất kinh ngạc hỏi " chị ấy ở xa như vậy em thực sự muốn đến đó sao?"

  Giọng điệu của Đường Nghiên cực kỳ kiên định: "Em muốn đi,nhất định phải đi, kể cả cách đây cả nghìn cây số."

  Bởi vì tối nay nàng phải gặp cô ấy.

  Người lái xe nghe vậy hoảng sợ, liên tục lảng tránh: "Không, cô gái, tôi không thể đưa cháu đi quá một nghìn km, nhiều nhất cũng chỉ đưa cháu đến sân bay rồi cháu tự đi tìm người thôi"

  Đường Nghiên mỉm cười giải thích: "Không, không xa đến thế." Sau đó nàng báo địa điểm mình sắp đến, cách thành phố hơn trăm km, đi đường cao tốc có thể đến được trong một giờ.

  Tài xế có chút do dự, nhưng Đường Nghiên nhanh chóng nói: "Cháu có thể trả nhiều hơn, gấp đôi hoặc gấp ba!"

  Không gì có thể ngăn cản nàng gặp cô Kỷ lúc này.

  Cuối cùng, tài xế cũng đồng ý chở nàng nhưng lại không cho nàng trả gấp đôi, thậm chí gấp ba tiền vé, mặc dù rất có thể ông sẽ không thể đón khách trở về khi đi một chặng đường như vậy. Nhưng cô gái đi tìm người suốt đêm tiền xe cùng nhiều như vậy côi như ông làm việc tốt mỗi ngày đi.

  Lúc này đã gần 11 giờ đêm, hầu hết các bạn cùng phòng đều đã sắp xếp xong thông tin và nhật ký hoạt động ngày hôm nay. Có người đã tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, mọi người đều đợi tin tức của Đường Nghiên nếu không sẽ không yên tâm được.

  Đường Nghiên nhắn trên nhóm rằng đã có tin tức của cô Kỷ, đang trên đường đến gặp cô nên không thể quay lại quán trọ ngay được, vì để mọi người không lo lắng nàng đã gửi định vị nơi nàng đến vào nhóm.

  "Đó là một nơi xa xôi."

  "Chẳng lẽ Đường Nghiên bị bọn buôn người lừa gạt?"

  "Sao chúng ta không xuống lầu tìm ông chủ? Chị Chu hình như ra ngoài tìm người vẫn chưa quay lại."

  Mọi người thảo luận rồi cùng nhau đi xuống tầng dưới để nói với ông chủ.

  Hà Húc nhanh chóng gọi điện cho Chu Khởi La, lúc này Chu Khởi La đang một mình lái xe trên đường, ngơ ngác nhìn không biết Kỷ Du Thanh sẽ đi đâu, chỉ có thể tìm kiếm từng con phố, lúc này nhận được cuộc gọi của người đàn ông này khiến cô vô cùng khó chịu, Chu Khởi La không muốn trả lời nên cô đã để chuông kêu rất lâu.

  Hà Húc đành phải gọi lần thứ hai, Chu Khởi La không nhịn được nữa, cuối cùng cũng bắt máy, cảm xúc của cô trong nháy mắt bùng nổ: " Hà Húc, anh có thôi ngay đi không, đừng gọi nữa."

  Hà Húc không dám mất bình tĩnh với cô: "Mấy cô gái ở quán trọ nói đã nhận được tin tức mới nhất, anh nghĩ mình nên báo cho em trước."

  Ngọn lửa của Chu Khởi La khi nghe được tin đã giảm đi rất nhiều, giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không có chút cảm xúc nào:"Nói đi."

  Hà Húc thành thật truyền đạt tất cả những gì họ đã nói với anh ấy cho Chu Khởi La, sau khi nói xong, anh ấy yếu ớt hỏi: "Em đang ở đâu, khi nào em sẽ quay lại."

  "Đừng lo lắng." Cô lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại. Chu Khởi La lại nhấn chân ga phóng về phía ngôi làng cách đó hơn trăm cây.

  Bị ngắt điện thoại, Hà Húc bực bội, Hạ Tử Hàm, Lục Uyển, Hàn Sảng cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu đều cảm thấy không khí có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: " Ông chủ, bọn em về phòng trước."

  Sau đó anh ấy bắt đầu lẩm bẩm "Tôi đã nói hai người họ chắc chắn có quan hệ"

  "Mấy cậu nhìn vẻ mặt vừa rồi của ông chủ khi gọi điện xem, quả thực rất sợ vợ."

  "Quả nhiên, tình yêu chỉ là bề ngoài."

  "..."

  Kỷ Du Thanh đứng ngoài phòng, run rẩy trong gió lạnh, mãi đến khi cô gọi vào điện thoại di động của Đường Nghiên nói với nàng mình không có việc gì, nói nàng cứ ở lại quán trọ đợi cô về thì sẽ giải thích sau.

  Không ngờ Đường Nghiên lại trực tiếp nói: "Con đã ở đây rồi cô Kỷ, con sẽ đến đó ngay thôi."

  Một câu nói đã cắt đứt mọi suy nghĩ logic và trật tự của Kỷ Du Thanh, trong lúc nhất thời, hai chân cô trở nên yếu ớt, tim đập nhanh hơn lồng ngực nóng bừng không thể giải thích được.

  "Cô Kỷ con sắp đến rồi, xe không vào sâu được cô ra đón con được không?" tiếng Đường Nghiên nghe như gần ngay trước mắt

  "..." nửa ngày mới nghe được câu trả lời của Kỷ Du Thanh"Được."

Kỷ Du Thanh vừa đi vừa chạy, một lúc ba bước, hai bước, rất nhanh đã đến cửa thôn, run rẩy đứng đó nhìn quanh, một lúc sau, một chiếc ô tô bắt đầu xuất hiện từ góc đường, dừng lại trước cô cách đó mười mét, Đường Nghiên hồi lâu không xuống xe, Kỷ Du Thanh đứng ở nơi đó tim đập thình thịch.

  Thì ra nàng đang bận thanh toán hóa đơn tài xế bớt cho nàng số lẻ, xong xuôi Đường Nghiên bước xuống xe, cuối cùng cũng gặp được cô, nàng vội vã, cũng không nghĩ nhiều trong một khắc đó nàng chạy đến ôm chặt lấy cô.

  Thực ra có một chiếc xe khác ở ngay phía sau chiếc taxi, đó làChu Khởi La, cô ấy đã lái xe rất nhanh vượt qua những chiếc xe khác trên đường đi, không ngờ sau khi ra khỏi đường cao tốc, hành trình của cô ấy lại giống hệt chiếc taxi phía trước. Lúc đó cô ấy có chút nghi ngờ có phải cùng đến một nơi không, không nghĩ tới quả nhiên là vậy.

  Tất nhiên, cô không bao giờ tưởng tượng rằng người mà cô đến đây để gặp bằng mọi giá lại đang ôm một cô gái khác vào lúc này, trong lòng cô lập tức dâng lên một cảm giác cay đắng.