Sáng sớm hôm sau Kỷ Du Thanh dậy sớm mở cửa sổ phòng ngủ, những tia nắng chiếu vào cùng không khí trong lành, chim hót, hoa thơm, hoa rụng đủ màu sắc, cô buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, mặc một bộ trang phục thể thao giản dị, vứt bỏ máy chạy bộ nhàm chán ở nhà rồi chuẩn bị chạy bộ bên hồ trong khu nhà.
Vừa mở cửa bước ra đã gặp dì Trương ở tầng trên, như thường lệ, dì chịu trách nhiệm lo cơm nước cho cả nhà ba bữa thường vội vã đi mua nguyên liệu tươi từ sớm mỗi ngày.
Kỷ Du Thanh gật đầu chào đối phương, nhưng dì Trương chợt nhớ tới điều gì đó, "Mấy ngày trước con không có ở nhà, có một cô bé tóc vàng đã tới."
"Một cô bé tóc vàng?" Trong ấn tượng của Kỷ Du Thanh dường mình như không quen biết ai như vậy.
"Đúng vậy, trông rất giống con. Nếu không phải con còn trẻ chưa lập gia đình ta còn tưởng đấy là con của con nữa."
Kỷ Du Thanh khóe miệng giật giật, có chút xấu hổ: " Dì Trương cứ nói đùa."
"Được rồi, dì phải đi mua đồ về nhà nấu ăn."
"Vâng, dì đi ạ!" Kỷ Du Thanh vẫy tay, trong lòng yên lặng suy nghĩ, nếu giống cô thì chỉ có nàng chứ không còn ai cả.
Năm 25 tuổi, Kỷ Du Thanh trở về nhà lần đầu tiên sau 7 năm cô rời nhà năm 18. Vào thời điểm đó, công việc của cô dần dần được cải thiện cô đã bắt đầu có đủ tiền trong tay để thể tự tin đến đón mẹ đi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa con gái do người phụ nữ đó và bố cô sinh ra. Con bé hình như tên là Thẩm Du Âm. Ngay lúc đó Kỷ Du Thanh thấy thực Ghê tởm bố mình, khi ông đương nhiên đặt tên đệm cho con bé giống cô.
Cô gái này khoảng chín, mười tuổi, rất xinh đẹp, rất giống chính mình khi còn nhỏ, hiển nhiên là bố cô rất yêu thương con bé khi đồ ăn cùng quần áo đều là những thứ tốt nhất, so với cô trước đây tốt hơn nhiều.
Cô khi đó tuổi trẻ khí thịnh thậm chí có phần lỗ mãng, xốc nổi, cũng vì trong lòng ghi hận mà đố kị với cô bé, sau đó cô giúp mẹ hoàn tất thủ tục li hôn quá trình cũng phải dễ dàng. Thứ nhất vì bố cô không muốn mang tiếng là bỏ rơi vợ, nên muốn trái một người phải một người được ngày nào hay ngày đấy. Thứ hai, khi đón mẹ cô ra trong hai năm đầu bà không muốn kết thúc cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này.
May mắn thay, Kỷ Du Thanh càng lớn tâm trí cũng chín chắn hơn, kinh tế cũng vững vàng hơn cùng với sự tự tin ban đầu thì cuối cùng vụ ly hôn kéo dài vài năm cuối cùng đã có phán quyết.
Chỉ sau khi có được tự do mẹ cô mới hiểu được rằng người phụ nữ được sống cho chính mình là điều tuyệt vời như thế nào, dần dần bà bắt đầu gặp nhiều bạn mới, đi mua sắm, đi làm đẹp và đi du lịch để thư giãn.
Nhưng những ngày như vậy không được bao lâu mẹ cô bắt đầu lâm bệnh, lúc đó cô mới đảm nhận chức vụ giám đốc tiêu thụ, bận rộn đến mức thời gia ngủ cũng không có, chỉ có hai điểm qua lại từ nhà đến công ty rồi từ công ty về nhà, mới đầu mẹ cô bệnh chưa nghiêm trọng chỉ thỉnh thoảng quên đồ vật này nọ, sau đó lại thường đi ra ngoài bị lạc rồi tự làm chính mình bị thương.
Kỷ Du Thanh không có thời gian để chăm sóc bà nữa, cô cũng không thể nghỉ việc và ở nhà mỗi ngày, mẹ cô cần tiền chữa bệnh, cơm ăn rồi áo mặc nên cô không còn cách nào khác là phải gửi mẹ cô đến viện dưỡng lão tốt nhất, như vậy mới mới có thể làm giảm bớt một chút áy náy trong nội tâm.
Bây giờ điều cô hy vọng nhất là mẹ cô có thể bình yên vô sự, thế là đủ.
Kỷ Du Thanh chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, những giọt mồ hôi như hạt mưa lấm tấm trên khuôn mặt trắng nõn của cô, rơi xuống giữa xương quai xanh, hơi thở đều đặn nhịp nhàng.
Chỉ là cô ấy còn chưa biết tại sao Thẩm Du Âm lại đến đây, nếu nói đến đây để tìm Nghiên Nghiên thì không đúng lắm.
Khi Đường Nghiên tỉnh dậy, trong nhà yên tĩnh, nàng cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 35, nàng nâng tay dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn không ít, ngồi dậy ngáp một cái, nàng ngủ không được ngon lắm định nằm xuống thêm một lúc, vừa nhắm mắt lại, một loạt tin nhắn từ điện thoại di động của nàng truyền đến, khiến nàng không khỏi cảm thấy khó chịu tai có chút ngứa ngáy.
Cầm điện thoại lên lần nữa, nhìn thấy trên màn hình có vài tin nhắn, đều là của cùng một người, chính là người anh họ rất lâu rồi không có liên lạc với nàng Đường Á Văn.
Đường Á Văn: [Tao đã mua vé tàu rồi, chuyến tàu ngày mai khoảng ngày kia sẽ đến.]
Đường Á Văn: [Mày tính toán gì để tao đón gió tẩy trần đây?]
Đường Á Văn: [Này, mày vẫn đang ngủ à? Thật sự là lười, nếu thấy tin nhắn thì nhắn lại cho tao ngay.]
Đường Á Văn: [Tao trên người không có nhiều tiền, Khi nào tao đến thì mày để tao ở một cái khách sạn, tao biết mẹ mày cho mày không ít tiền, bà ấy gả cho một gã có tiền nên chắc chắn không thiếu tiền.]
Đường Á Văn: [Hiểu chưa, tao không muốn nói lại lần hai đâu.]
Nhìn thấy tin tức này, nhịp tim của Đường Nghiên bắt đầu tăng nhanh, đó là loại cảm giác hoảng sợ khó chịu, phải mất một thời gian mới vượt qua được. Tất cả những ký ức tồi tệ trong quá khứ đều ùa về, những sợ hãi và bất an đó khiến nàng gần như không thở được. Đường Nghiên vô thức đánh rơi điện thoại, ném nó ra xa như một củ khoai tây nóng hổi.
Nàng lựa chọn không trả lời đối phương, đúng, nàng lựa chọn phớt lờ.
Thật vất vả mới thoát được nơi đó, nàng không muốn liên quan gì đến những người mà nàng không thích.
Vừa mới ngồi trên giường ngơ ngác một lúc, chiếc điện thoại di động ở xa nàng bỗng nhiên rung lên, Đường Nghiên vô thức giật mình, tim đập chậm nửa nhịp, đợi đến khi điện thoại reo thật lâu thật lâu mới đi qua xem thử, màn hình hiển thị người gọi đến là Triệu Tiểu Vân thì trong lòng nàng như có cây gai được nhổ đi vội vàng tiếp điện thoại.
Giọng nàng hơi run khi nói, "Tiểu...Tiểu Vân, là cậu à."
"Nghiên Nghiên, cậu đang làm gì mà lâu như vậy mới nghe máy, chẳng lẽ cậu vẫn chưa dậy sao?" Đó là giọng nói quen thuộc của Triệu Tiểu Vân.
"Dậy, dậy rồi, vừa mới dậy."
"Tối nay nếu cậu rảnh thì chúng ta cùng nhau ăn tối nhé. Mấy ngày nay mình kiếm được rất nhiều tiền từ công việc bán thời gian mình sẽ đãi cậu."
"Được rồi, được rồi."
Buổi tối hai người gặp nhau ở một quán ăn trên phố cổ, cách nhà cô Kỷ không xa, ngồi xe chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Đường Nghiên đã thông báo cho cô Kỷ trước khi ra ngoài, tới nơi còn gửi vị trí cho cô.
Triệu Tiểu Vân hôm nay mặc áo khoác mùa thu, chân váy xếp ly dài đến mắt cá chân, bên trong đi một đôi giày vải, trang điểm nhẹ và thắt hai bím tóc, mang đến cho cô cảm giác thanh xuân dào dạt. truyện đam mỹ
Sau khi hai người gặp nhau và ngồi xuống, câu hỏi đầu tiên của Triệu Tiểu Vân là: "Thật kỳ lạ, cậu đến một mình thôi còn tưởng rằng cô Kỷ của cậu sẽ đưa cậu đến đấy."
"Bởi vì cách đây không xa, nên đi một mình tới đây, dù sao chuyện gì cũng không thể làm phiền người ta được."
" Cũng đúng." Triệu Tiểu Vân lấy thực đơn từ người phục vụ đưa cho Đường Nghiên, "nhìn xem cậu muốn ăn gì."
Đường Nghiên kín đáo lắc đầu, "cậu chọn đi dù sao mình cũng không kén ăn."
"Được thôi." Triệu Tiểu Vân cầm thực đơn gọi mấy món tầm trung, đồng thời bảo người phục vụ mang mấy chai rượu tới, cô cạy nắp chai khá thành thạo.
Khoảnh khắc nắp chai bật lên, Đường Nghiên giật mình, cười nói: "Cậu thật lợi hại."
"Này có là gì mình còn có thể dùng răng mở được cơ. Chỉ có sinh viên như cậu mới thấy ngạc nhiên chứ mấy người như mình làm đủ thứ quá quen rồi.
Đường Nghiên chỉ uống nước, hai người vừa ăn vừa nói chuyện trong nhà như tìm cảm giác lúc trước.
Một lúc sau, chai rượu đầu tiên của Triệu Tiểu Vân đã cạn, cô ném một hạt đậu phộng vào miệng, ngước mắt lên hỏi: "Cậu còn liên lạc với gia đình cậu không? Ngày thường họ đối xử với cậu như vậy, chắc chỉước cậu rời đi nhỉ"
Đường Nghiên lắc đầu, "Từ khi đến Hoa Đô, mình và họ cũng không có liên lạc nhiều, nhưng..."
"Sao vậy?" Triệu Tiểu Vân đột nhiên ý thức được Đường Nghiên sắc mặt có chút không vui.
Đường Nghiên đặt đũa xuống, đột nhiên mở miệng hướng cô xin rượu: "Rót cho mình một ly được không?"
Triệu Tiểu Vân rất ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối nàng mà ngoan ngoãn rót cho nàng một ly đầy.
Đường Nghiên cầm ly rượu uống cạn một hơi, Triệu Tiểu Vân sửng sốt nói: "Cậu không uống được rượu, đừng uống nhanh như vậy dễ say lắm."
Đường Nghiên hít một hơi thật sâu, cảm thấy đầu óc mát lạnh: "Anh họ mình nói đang tới Hoa đô."
Triệu Tiểu Vân sửng sốt, giọng điệu vô thức trở nên không mấy thiện cảm: "Anh ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến đây tìm cậu sao, trời ạ thật là âm hồn không tiêu tan mà."
Đường Nghiên gật đầu: "Còn nói mình chuẩn bị tiền nữa, nhưng mình không trả lời tin nhắn."
"Vậy cậu có nói cho cô Kỷ không?" Triệu Tiểu Vân hỏi.
Đường Yên lại lắc đầu, "Không, mình không muốn làm cô Kỷ khó xử khiến cô ấy dính vào những chuyện lộn xộn này, những chuyện lộn xộn mà ngay cả nàng cũng chán ghét."... Gần đây nàng còn thực sự phiền não với chuyện của mẹ. Đường Nghiên nói xong, tự cầm lấy chai rượu trên bàn, rót cho mình một ly đầy, uống một ngụm lớn.
"Vậy thì cứ mặc kệ hắn đây là Hoa đô an ninh rất tốt, hắn sẽ không dám làm chuyện gì khác thường. Chẳng lẽ hắn còn có thể tìm được trường học của cậu sao?" Triệu Tiểu Vân tức giận nói.
Một giờ sau, Đường Nghiên say khướt, bất tỉnh, nằm trên bàn vừa khóc vừa cười, Triệu Tiểu Vân căn bản không ngăn được nàng, ngay lúc cô đang lo lắng làm sao để đưa nàng về thì điện thoại của Đường Nghiên vang lên. Tiểu Vân nhanh chóng giúp nàng lấy ra, chính là cô Kỷ của nàng gọi tới.
Vừa nhấc máy, người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Đã muộn rồi, khi nào con mới về."
Triệu Tiểu Vân rất xấu hổ nói: "Chào cô ạ, con là bạn của Nghiên Nghiên, Triệu Tiểu Vân. Nghiên Nghiên hiện tại không thể tự trở về được ạ".
Kỷ Du Thanh cúp điện thoại, không nói một lời lái xe tới, nhìn thấy Đường Nghiên say khướt, cô không khỏi có chút tức giận.
Cô đỡ Nàng đứng dậy khỏi bàn rồi hỏi Triệu Tiểu Vân có muốn cô đưa về không, Triệu Tiểu Vân đứng đó xua tay với cô: "con sống không xa, chỉ quanh đây thôi, có thể tự mình trở về ạ."
Triệu Tiểu Vân không muốn lên xe là có hai nguyên nhân, một là cô Kỷ lúc này hình như có chút tức giận, tâm tình cũng không ổn. Thứ hai, cô luôn cảm thấy mình giống như một bóng đèn khổng lồ giữa họ, mặc dù mối quan hệ của họ thực ra không phải là loại quan hệ như vậy.
"Cô Kỷ, hehehehe... sao cô lại đến đây?" Đường Nghiên ợ rượu, lời nói không rõ ràng, cười ngốc nghếch.
Kỷ Du Thanh không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng đỡ Đường Nghiên ngồi vào ghế phụ, khi thắt dây an toàn cho nàng cô ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, lửa trong lòng chợt dâng lên.
Quý Du Thanh lên xe khởi động xe, một bên xem xét tình hình của Đường Nghiên, cuối cùng cô không nhịn được hỏi: " Từ lúc nào đã học được uống rượu, còn uống nhiều như vậy".
"Bởi vì... hức... cô Kỷ... hức..." Trên thực tế, Đường Nghiên chỉ nói được một nửa mỗi câu.
"Nói bậy." Trong lòng Kỷ Du Thanh hỗn loạn.