Cầm sổ hộ khẩu trên tay, thật lâu Đường Nghiên cũng chưa nói nên lời. Tâm trạng của nàng lúc này không một từ ngữ nào có thể tả hết.
" Con... sẽ không trách cô tự ý làm như vậy chứ?" Kỷ Du Thanh thận trọng hỏi.
Đường Nghiên cúi đầu tay nắm chặt sổ, nhẹ nhàng lắc đầu như trước không nói gì.
"Sao vậy? Kinh ngạc không nói nên lời à?" Kỷ Du Thanh cúi thấp đầu nhìn mặt nàng hỏi.
Đường Nghiên gật đầu, ngẩng mặt lên có thể thấy rõ hốc mắt ướt át chất lỏng bảo quanh trực chờ rơi xuống, Kỷ Du Thanh thấy vậy trong lòng có biết bao nhiêu khó chịu cùng lo lắng, vội đưa tay ôm qua vai bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: "Con đã có thể thoát khỏi cuộc sống trước kia, từ giờ về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt con nữa."
Đường Nghiên vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hít lấy hương thơm trên tóc, nhắm mắt lại. Cô Kỷ biết nàng muốn gì, khát cầu điều gì nhất, cô vẫn là người tinh tế dịu dàng như vậy, Đương Nghiên thấy mình như thể rơi vào tay giặc hoàn toàn rơi vào rồi, không cách nào thoát khỏi.
"Cô Kỷ, cảm ơn cô..."
"Đứa nhỏ ngốc." Kỷ Du Thanh cười nói.
"Tương lai khi con tìm được người yêu cùng kết hôn thì có thể chuyển hộ khẩu từ đây".
Đường Nghiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nàng không dám nói người duy nhất nàng muốn ở bên cạnh cả đời chính là cô.
Kỷ Du Thanh buông nàng ra " buổi chiều cô không thể đưa con đến trường được."
"Không có gì, con có thể tự mình đến đó."
"Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, con ở trường phải chú ý giữ ấm hơn, nếu bị cảm lạnh sẽ rất phiền toái."
"Con biết, cô Kỷ cũng vậy ở nhà một mình nhớ phải cẩn thận hơn." Bởi vì trong khoảng thời gian cô bị thương, Đường Nghiên sớm chiều đều ở cùng cô bây giờ nàng lại phải quay lại trường học, nên có phần không nỡ. Nếu có thể nàng chỉ muốn mỗi ngày đều cùng một chỗ với cô thì tốt rồi.
Nhưng nếu nàng thực sự muốn ở bên cô ấy, nàng biết rằng mình còn cả chặng đường dài phải cố gắng để xứng với một người hoàn hảo như cô Kỷ.
Nghĩ đến những điều này, nàng cảm thấy tràn đầy động lực, nóng lòng muốn đến trường để học hỏi kiến thức phát triển bản thân. Trên giường đã gấp gọn quần áo, Đường Nghiên lấy nhật kí trong ngăn kéo để xếp vào túi.
Cốc..cốc...côc..
Đường Nghiên theo tiếng nhìn lại, thấy Kỷ Du Thanh một tay cầm nạng, tay kia cầm thứ gì đó giống hộp quà.
"Cô Kỷ."
"Suýt nữa cô quên đưa cho con cái này, cô đã nhờ người màng về từ Pháp."
Đường Yên rất ngạc nhiên, khoảng thời gian này nàng đều ở cùng cô thì cô Kỷ làm cái này từ lúc nào chứ.
"Là gì vậy ạ?"
Kỷ Du Thanh chống nạng đi tới đưa hộp cho nàng: "Mở ra xem thử đi."
Đường Nghiên đưa tay nhận lấy, mở hộp quà trước mặt cô Kỷ, một mùi thơm thoang thoảng bay lên, xộc thẳng vào chóp mũi nàng: "Đây là nước hoa à?"
"Đúng vậy, con mười tám tuổi rồi hẳn là nên có một lọ nước hoa của riêng mình. Tình cờ tuần trước Chu Tiểu Quý đi công tác ở Pháp, nên cô nhờ nàng mang về một lọ, rất thích hợp với các cô bé."
Đường Nghiên vui mừng đặt lên trước mũi hít một hơi thật sâu: "Thơm quá con rất thích, cảm ơn cô Kỷ."
"Sắp đồ xong chưa?"Kỷ Du Thanh nhìn quanh phòng một lượt, sạch sẽ, ngăn nắp.
"Tất cả đã thu dọn xong, lập tức cho vào ba lô." Đường Nghiên nói.
"Cô gọi xe cho con rồi," Kỷ Du Thanh vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, "khoảng năm phút nữa sẽtới."
"Cô Kỷ, con có thể tự mình đi tàu điện ngầm về trường." Đường Nghiên nói.
"Không phải cô lo lắng cho con sao." Kỷ Du Thanh vừa nói vừa định bước tới giúp nàng thu dọn quần áo, Đường Nghiên nhanh chóng bước tới ngăn cản cô:"Con tự làm được, cô Kỷ, cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. "
"Vậy... để cô dạy con cách sử dụng nước hoa." Kỷ Du Thanh nói.
"Được, được." Đường Nghiên liên tục gật đầu đồng ý.
Nàng nhìn Kỷ Du Thanh cầm lọ nước hoa trong tay, xịt vào không khí, sau đó gọi Đường Nghiên hứng trọn nước hoa trong không khí rồi giải thích:"Cái này có thể làm cho hương thơm lan tỏa đều trên cơ thể, bình thường cũng có thể xịt một chút lên cổ tay, sau tai như thế hương thơm có thể tỏa ra tốt hơn.
"Con nhớ rồi!" Đường Nghiên gật đầu.
Kỷ Du Thanh cười nói: "Vậy ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xe chuẩn bịtới rồi."
Sau khi đã thu dọn đồ đạc xong, Kỷ Du Thanh kiên quyết đưa nàng ra ngoài, một chiếc xe Toyota trắng đến cửa thì dừng lại. " chính là xe này" Kỷ Du Thanh nói
"Cô Kỷ, con đi đây."
Kỷ Du Thanh mặt có chút lo lắng mỉm cười: "Có chuyện gì nhớ gọi điện cho cô nhé."
"Vâng, cô mau vào nhà đi." Đường Nghiên mở cửa lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ cô Kỷ vẫn chưa đi vào, Đường Nghiên đưa tay ra phía cô vẫy vẫy, cô Kỷ cũng làm như vậy.
Lúc này tài xế lên tiếng: "Cô đi cửa Đông đại học Hoa Đô sao?"
"Vâng." Đường Nghiên vừa trả lời đối phương, xe đã khởi động, càng ngày càng xa. Đường Nghiên vội vàng quay đầu nhìn lại khoảng cách giữa cô và cô Kỷ cũng ngày càng xa, cô vẫn chưa rời đi, mà đứng đó một mình, ánh mắt cô hướng về phía xe của Đường Nghiên dần dần, thân hình cô càng ngày càng nhỏ, cho đến khi Đường Nghiên không còn nhìn rõ mặt cô nữa.
Sau khi xe chạy ra khỏi cổng tiểu khu, Đường Yên quay người ổn định lại trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cô.
Người tài xế bắt đầu trò chuyện với nàng.
"Đại học Hoa Đô là trường đại học tốt nhất nước ta. Thành tích học tập của cô bé chắc chắn rất tốt."
"Cũng ổn ạ," Đường Yên khiêm tốn nói.
"Cô không phải người ở đây à?" Tài xế tò mò hỏi.
"Vâng, tôi là người miền Nam." Đường Yên đáp.
"Người vừa nãy có phải họ hàng của cô không?"
"Cô ấy là cô của tôi."
" Cô ấy rất tốt với cô, cô ấy đã gọi điện cho tôi nhắc đi nhắc lại với tôi rằng hãy lái xe thật chậm và đưa cô đến nơi thật an toàn."
"Vậy sao, haha." Đường Nghiên bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nàng đã sóng lớn mãnh liệt cỏ dại lan tràn, mừng thầm không thôi.
Tới trường học đã là bốn giờ, trước cổng trường đã có người ra vào, còn có ô tô riêng, taxi đậu đầy sân. Đường Nghiên định thanh toán, tài xế mỉm cười nói: "Cô của cô đã thanh toán rồi, cô gái cô không biết về dịch vụ gọi xe trực tuyến à?"
Đường Nghiên cười xấu hổ, sau khi cảm ơn cô vội vàng xuống xe. Cô quả thực có nhiệu việc nàng cũng chưa biết tới.
Đã lâu chưa tới trường lá trong trường đã vàng hơn rất nhiều, Đường Nghiên cõng chiếc túi trên lưng đi về phía ký túc xá. Lúc đầu nàng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa, nàng cảm thấy kỳ lạ, mùi hương đó đến từ đâu? Sau đó nàng mới nhận ra đó là lọ nước hoa mà cô Kỷ đã xịt vào buổi chiều vẫn còn trong ba lô của nàng.
Nó khác với mùi hương trên người cô Kỷ, cô Kỷ luôn có mùi thơm thoang thoảng nhưng đậm đà, khiến người ta say sưa không khỏi muốn ngửi nhiều hơn. Mà trên người nàng lại là mùi của hoa giống như các thiếu nữ, tất cả những thứ cô Kỷ mua nàng đều thích.
Vốn tưởng rằng trong ký túc xá sẽ không có ai, nhưng khi mở cửa ra, thấy mọi người đều ở đó, Đường Nghiên liền chào hỏi: "xin chào, tôi đã về rồi."
Ba người đều nhìn về phía cửa, Hạ Tử Hàm hưng phấn nhất, vội vàng bỏ việc đang làm chạy về phía Đường Nghiên, kéo nàng vào trong, bày tỏ sự nhớ nhung sau nhiều ngày không gặp " trời ơi cuối cùng cậu đã về, nhớ chết mất mấy ngày nay cậu không biết mình toàn phải đi ăm cơm ... từ từ!"
Hạ Tử Hàm đột nhiên ngừng nói giữa chừng, giống như một con mèo đánh hơi trong không khí: "Mùi gì thế? thơm quá."
Lời vừa dứt, Hàn Sảng, bạn cùng phòng ở giường bên cạnh, cũng xoay người khỏi ghế nói: "Ừ, vừa rồi tôi cũng ngửi thấy mùi."
Sau đó Hạ Tử Hàm tiến lại gần Đường Nghiên: " Cậu xịt nước hoa sao?"
Đường Nghiên ngượng ngùng gật đầu.
"Đây là nước hoa của hãng nào?" Hạ Tử Hàm hít một hơi thật sâu, "giống như bạc hà, rất khiến người khác mê muội nha."
"Mình không biết, cô Kỷ đã mua nó cho mình." Đường Nghiên lẩm bẩm nói, nàng làm sao biết được mấy đồ trang điểm nước hoa này được, trước giờ toàn là đồ của cô Kỷ đặt mua.
"Cậu có mang theo không? Mau mau, lấy ra cho bọn mình xem chút, mùi thật dễ chịu nha, mình có mấy lọ nhưng cũng không thơm như vậy."
Dưới sự thúc giục của mọi người, Đường Nghiên không còn cách nào khác ngoài lấy lọ nước hoa từ trong ba lô ra, đột nhiên trở thành đối tượng để ý của ba cô gái trong ký túc xá. Khứu giác nhạy bén của họ đối với mỹ phẩm ngay lập tức tìm ra nhãn hiệu của loại nước hoa đó, một nhãn hiệu đặc biệt ở Pháp không có ở Trung Quốc.
Hạ Tử Hàm nhanh chóng chụp ảnh chai nước hoa, ghi lại tên mẫu: "Mình sẽ tìm loại này để mua."
"Mình cũng muốn, mình cũng muốn Hạ Tử Hàm cậu mua đi lúc đấy mình sẽ trả cậu tiền."
"..."
Đường Nghiên không thể hiểu được sự kích động của những cô gái này, vì thế nàng hỏi Hạ Tử Hàm: "cậu có thể... cho mình mượn những cuốn sổ ghi chép của cậu mấy ngày nay được không? Mình muốn bổ túc lại một chút."
"Không thành vấn đề, cầm lấy đi!"
Từ lúc trở lại trường cho đến chín giờ tối, Đường Nghiên vẫn chưa ăn tối, vẫn tiếp tục ghi chép. Sự náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến nàng, giờ phút này trong mắt nàng chỉ có học tập và cô Kỷ.
"Đường Nghiên, cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng làm tiếp."
"Này mình cho cậu xem, bộ phim này rất hay."
"Cậu có muốn ăn cái này không?"
...
Đường Nghiên đều cự tuyệt.
Nghĩ đến đây, Đường Nghiên đột nhiên dừng lại, nhấc điện thoại di động lên mở danh bạ, dòng đầu tiên là số điện thoại của cô Kỷ, nàng gọi một hồi lâu, lâu thật lâu lâu đến mức nàng tưởng cô đã ngủ.
Ngay khi nàng chuẩn bị cúp máy một giọng nói vang lên.
"Nghiên Nghiên?"
"Cô Kỷ, cô, cô ổn chứ?"