[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 80




"Là lỗi của em, tự tiện quyết định mà không thương lượng với chị trước, em cũng vì nghĩ cho tương lai của Nghiên Nghiên, làm như vậy cũng ít phiền toái hơn."  Lời của Kỷ Du Thanh nói ra rất rõ ràng, cái gọi là tranh chấp rắc rối đều là gia đình của chú Đường Nghiên.  Đường Nghiên không hiểu, trong chuyện này cô Kỷ rõ ràng đã làm rất đúng, đối với nàng rất tốt, rất cảm động, nhưng tại sao trước mặt mẹ lại lo lắng cùng thiếu tự tin như vậy, cô Kỷ đâu nhất thiết phải làm như vậy, đây cũng không phải chuyện xấu hổ gì.  Đường Huệ trong lòng vẫn có chút ý kiến, nhưng bà cũng không thể hiện ra ngoài, Du Thanh thật sự đã giúp đỡ Nghiê Nghiên trong khoảng thời gian này, nhưng dù sao Nghiên Nghiên vẫn là con gái của bà, việc chuyển hộ khẩu của nàng là chuyện lớn, cũng phải thương lượng với bà chứ.  "Đừng nói như vậy, phiền toái cho em rồi, nếu em nói trước với chị thì chị đã nhập hộ khẩu con bé vào hộ khẩu hiện tại của chị, cũng là nhà bố của Hiên Hiên." Đường Huệ nói.Đường Nghiên ngồi ở ghế phụ, im lặng liếc nhìn bà, trong lòng nói thầm, nàng không muốn cùng hộ khẩu với bà, chuyển hộ khẩu của nàng sang nhà chồng hiện tại của bà sao, chẳng lẽ còn muốn nàng gọi người đàn ông đó là ba à?  "Chuyện này, là em làm chưa được tốt, chưa có suy nghĩ thấu đáo.."  Nhìn thấy cô Kỷ liên tục xin lỗi, Đường Nghiên cảm thấy rất khó chịu, không cần thiết phải hạ thấp mình trước mẹ nàng như vậy, bên trong xe lại một lần nữa rơi vào bầu không khí xấu hổ.  Đường Nghiên không muốn tiếp tục như vậy nên cô chủ động phá vỡ sự im lặng.  "Con đói quá, một lát nữa chúng ta ăn gì vậy?"  Kỷ Du Thanh lúc này mới cười nói: "Con muốn ăn gì, lát nữa chúng ta sẽ ăn cái đó."  Đường Huệ kỳ thật vừa nãy cũng muốn nói những lời này nhưng đã bị Kỷ Du Thanh nói trước.  Đường Nghiên quay đầu lại cười ngọt ngào với cô: "Con muốn ăn...lẩu!"  Khi mùa đông đến, sẽ luôn muốn ăn những thứ ấm nóng, Hơn nữa Đường Nghiên phát hiện trên đời này không có món nào ngon hơn lẩu.  "bị Được rồi, chúng ta đi ăn lẩu đi." Kỷ Du Thanh lái xe mở ra định vị, nhắc nhở Nghiên Nghiên: "Con có thể tìm quán lẩu trên đó, xem con muốn ăn ở đâu thì tìm địa chỉ đó."  Lúc này, Đường Huệ từ ​​phía sau nói: "Con gái không nên ăn nhiều đồ cay, lên mụn sẽ không đẹp, không tốt cho cơ thể nữa."  Đường Nghiên đang gõ phím thì dừng lại, Kỷ Du Thanh nhìn thấy, vội vàng nói: "Không sao đâu, con bé thích là được rồi, thỉnh thoảng ăn cũng sao."  Đường Huệ không nói gì.  Trên đường bỗng nhiên đổ cơn mưa nhỏ, trên đường không có nhiều người thỉnh thoảng có thể thấy chỗ dậu xe còn trống, một vài người thì vội chạy một quán nào đó chú mưa, những giọt mưa lạnh buốt rơi trên mặt giống như kim châm, thời tiết như vậy cho dù không làm gì thì cả người đều không khỏe.  Cũng may, khi đến nhà hàng, trong ngoài là khác biệt còn có chút nóng, quán lẩu làm ăn có vẻ tốt, nhìn qua không còn chỗ ngồi, người phục vụ trực tiếp dẫn các nàng lên lầu, vì có trẻ con nên mọi người chọn lẩu uyên ương cùng với vài đồ ăn kèm.  Đường Huệ ngồi cạnh đứa bé, Đường Nghiên và cô Kỷ ngồi cạnh nhau, bốn người ngồi đối diện.  Bởi vì cô Kỷ phải lái xe nên không gọi rượu, Đường Huệ rót cho cô một cốc nước mận chua, nói: "Du Thanh, lấy trà thay rượu mời em một ly, cảm ơn em đã chăm sóc Đường Nghiên lâu như vậy."  "Học tỷ không có gì." Kỷ Du Thanh nâng ly lên uống một ngụm.  Trong suốt bữa ăn, Đường Huệ hầu như không ăn nhiều, bà hầu như chỉ tập trung vào đứa trẻ hoặc là đút nó ăn hoặc là trông trừng nó nghịch ngợm, dù sao đứa trẻ tầm tuổi đó rất thích khám phá những thứ mới mẻ đặc biệt lại là một đứa bé trai.  Xung quanh đều có những nồi lẩu nóng hổi, ​​nếu chẳng may bị bỏng thì cũng không phải chuyện nhỏ.  "Cô Kỷ, món thịt này thật ngon", Đường Nghiên vậy mà đã ăn hơn nửa đĩa.   Kỷ Vũ Tình cưng chiều nhìn nàng, cười nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."  "Cô Kỷ, cô cũng thử xem nó ngon lắm." Đường Nghiên gắp một miếng vào bát cô, Kỷ Du Thanh vui vẻ nhận lấy.  Cảnh tượng này diễn ra trước mặt Đường Huệ trong lòng bà cũng chờ mong, chờ mong con gái có thể gắp đồ ăn cho mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không có.  Nếu nói bà không ghen tị thì là nói dối.  Sau bữa trưa, Kỷ Du Thanh lại trở mẹ và em trai Đường Nghiên về nhà, Đường Nghiên ngồi trong xe miên man suy nghĩ, mấy ngày tới bọn họ sẽ ở nhà cô Kỷ, ngàn vạn lần nàng không muốn chút nào, hôm nay mới ở cùng nhau một chút thôi mà đã mất tự nhiên như vậy, nếu mấy ngày tới cũng như thế chắc phát điên mất.  Xe lái vào tiểu khu, Đường Huệ nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ xe, tò mò hỏi: "Đây là một căn nhà ở đường vành đai thứ ba của Hoa Đô, chắc hẳn rất đắt tiền."  Kỷ Du Thanh cười đáp:"Lúc mua cũng được, nhưng mấy năm nay giá tăng vọt."  "Thật tuyệt, thật tuyệt." Đường Huệ lẩm bẩm, "bây giờ giá nhà ở Hoa Đô đã cao đến mức hầu hết người bình thường không thể mua được."  Kỷ Du Thanh nghe xong nói: "Những năm gần đây, không chỉ ở Hoa Đô, mà cả những thành phố hạng nhất khác, giá nhà đều tăng gấp đôi."  Trò chuyện xong, Kỷ Du Thanh quay tay lái, "Chúng ta tới rồi."  Ngôi nhà mà Kỷ Du Thanh tự mua là một căn hộ rộng rãi, rộng hơn 200 mét vuông ở tầng một. Theo giá nhà hiện tại ở Hoa Đô, cộng với vị trí và vị trí địa lý thì nó có giá khoảng ba nghìn vạn.  Sau khi nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra, thứ đập vào mắt là phòng khách rộng rãi, Đường Huệ ôm đứa con đang ngủ trong tay thở dài: "Nghiên Nghiên thật may mắn khi được sống trong một ngôi nhà tốt như vậy với cô Kỷ."  Đường Nghiên cắn môi, không muốn trả lời bà.  "Phòng của con ở đâu, đưa mẹ đi xem." Đường Huệ tò mò hỏi.  Kỷ Du Thanh cũng vội vàng nói: "Nghiên Nghiên, mau đưa mẹ con đi xem đi."  "Được."  Đường Nghiên đi phía trước, thân thể cứng ngắc, máy móc giơ tay mở cửa, máy móc giới thiệu: "Đây là phòng của con
"  Đường Huệ bước vào, nhìn xung quanh với nụ cười trên môi, "Không tệ, thực sự rất tốt cô Kỷ của con đối xử với con rất tốt. Con cũng nên ghi nhớ lòng tốt của cô ấy mà học tập chăm chỉ, con biết không?"  "Cô Kỷ đối với con rất tốt, con nhìn thấy được, sẽkhắc sâu trong lòng." Đường Nghiên đáp.  "Mẹ... có thể đặt em trai con lên giường được không?" Đường Huệ hơi nới lỏng tay có chút mỏi  Đường Nghiên liếc nhìn đứa bé đang ngủ say, khuôn mặt vô cùng ngây thơ, lông mi dài được thừa hưởng từ mẹ cậu , cô mím môi nói: "Cứ đặt lên đi."  Đường Huệ cẩn thận đặt đứa nhỏxuống, thấy bà di chuyển một mình khó khăn nên nàng đưa tay đỡ một chút kéo chăn, đặt đứa bé xong bà nhẹ nhàng đắp chăn cho nó.  Lúc này, Kỷ Du Thanh đứng bên ngoài cửa : " Em có gọt một chút hoa quả cùng cà phê."  "Em khách sáo rồi Du Thanh" Đường Huệ liếc Đường Nghiên một cái, " chúng ta ra ngoài đi".Sau khi đi ra ngoài, bà đưa tay đóng cửa lại.  Trên bàn cà phê trong phòng khách, nhiều loại trái cây được bày một cách tinh tế trong đĩa, bao gồm dâu tây, dưa hấu, khế, măng cụt.  Cà phê vẫn còn nóng, khói trắng bốc lên từ cốc cô Kỷ cẩn thận chuẩn bị sẵn sữa và đường, mọi người tùy theo khẩu vị của mình mà thêm vào.  Đường Nghiên không thích vị đắng của cà phê nguyên chất, nhưng nàng cũng không thích thứ gì quá ngọt nên nàng chỉ thêm một ít sữa vào, cà phê đen ngay lập tức bị sữa trắng trung hòa, biến nó thành màu nâu.  Khi mọi người ngồi xuống, Kỷ Du Thanh liền mở túi xách, lấy ra một tấm thẻ, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Đường Huệ, "Học tỷ, đây là thẻ phòng khách sạn ở gần đây, em cũng từng ở đấy phòng ở rất tốt."  "Em khách sáo quá, như thế nào mà chị lại để em tiêu tiền." Đường Huệ bối rối không biết có nên lấy hay không.  Lúc này, Đường Nghiên bỗng nhiên cảm xúc dâng lên nói : " Mẹ lấy đi, đây cũng là ý tốt của cô Kỷ, dù sao mẹ cũng mang theo đứa bé chạy tới chạy lui cũng không tiện."  Thực ra Đường Nghiên cũng có động cơ ích kỷ của riêng mình, bởi vì chỉ thế mới không có ai quấy rầy thế giới của nàng và cô Kỷ  "Vậy... được rồi." Đường Huệ nhận thẻ phòng nhét vào túi  "Học tỷ dạo này thế nào, mọi việc ổn chứ?" Kỷ Du Thanh nhấp một ngum cà phê hỏi.  "Vẫn như trước, cha Hiên Hiên đi làm, còn chịở nhà chăm sóc con cái, bà chủ gia đình." Đường Huệ nói đến đây, tuy cười nhưng trong lòng bà cũng có chút bất đắc dĩ, " may mắn đứa nhỏ cũng ngày càng lớn, ngoan hơn nên chị cũng chấp nhận và tận hưởng niềm vui trong đó."  Đường Huệ dừng lại một chút, hỏi Kỷ Vũ Thanh: "Còn em, em đã tìm được đối tượng chưa, mấy năm rồi vẫn một mình à?"  Đường Nghiên đang uống một ngụm lớn cà phê, cả người đến tinh thần đều căng lên, nàng rất nhạy cảm với vấn đề này, vì khi ai nói đến đều có chủ ý muốn giới thiệu đối tượng muộn cô kết hôn.  Kỷ Du Thanh cười lắc đầu nói: "Em độc thân nhiều năm như vậy, ở một mình cũng không ngại, một mình cũng không có gì không tốt, em khá hưởng thụ hiện tại."  Đường Huệ gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Đúng vậy, dù sao không phải ai cũng thích cuộc sống ở nhà nuôi con, mỗi người đều có sở thích riêng."  Bây giờ chủ đề này chuyển đến Đường Nghiên, Đường Huệ nhìn Đường Nghiên rồi hỏi: "Nghiên Nghiên, ở trường con đã yêu đương chưa?"  Đường Nghiên giật mình, sau đó vội vàng lắc đầu, "Không có, con bận học như vậy, làm sao có thời gian yêu đương?"  "Nếu thích ai đó hãy nhờ cô Kỷ xem xét, không nên tùy tiện tin đứa con trai nào rồi bị lừa gạt rồi lại có bầu, phải bảo vệ chính mình."  Đường Nghiên không thích nghe những lời như vậy, cho dù nàng không thích con trai, cũng không thể có thai. Nàng chính là không muốn mẹ đối với nàng như vậy, nàng rất muốn nói, khi còn nhỏ sao không quản hay dạy dỗ nàng, mà hiện tại lại muốn can thiệp vào.  "Mẹ đang nói đến người cha cặn bã của con, hay muốn nói con không nên giống mẹ tùy tiện rồi mang thai sau đó sinh ra rồi không quan tâm đến?"  Đường Nghiên biết lúc ấy lời nói của mình là tức giận, thậm chí có chút tổn thương, nhưng cảm xúc của nàng đã bị kích động đến mức không thể khống chế được bản thân.  "Con đang nói bậy bạ cái gì đó!" Đường Huệ tức giận cho nàng một cái bạt tai, cũng là lần đầu tiên Đường Nghiên lớn như vậy bị bà đánh.