Đường Huệ không ngờ con gái mình lại từ chối mình nhanh chóng như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, con cái lớn lên luôn có suy nghĩ riêng, nếu thật sự muốn biết lí do khéo khi còn khiến mình khó chịu hơn.
Sau khi kiềm chế cảm xúc, Đường Huệ nhanh chóng đổi chủ đề, nói về bữa tối hôm nay.
Đường Nghiên cảm thấy rất may mắn khi mẹ nàng không hỏi lí do tại sao, bởi nếu hỏi thì nàng không có câu trả lời cũng không biết trả lời thế nào. Nàng cần một lí do hoàn hảo có thể che đậy bí mật nàng yêu thầm cô Kỷ, đó là bí mật lớn nhất đời nàng, lúc này nàng cần phải bảo vệ nó.
"Học tỷ, chị không uống rượu nữa." Trương Mễ Nhã một mình lắc ly rượu Sake chán nản.
"Ừ, chị đã không uống rượu nhiều năm rồi." Đường Huệ đáp.
"Em nhớ khi trước chúng ta còn học, chị có thể uống được một chút." Trương Mễ Nhã mỉm cười đặt ly rượu xuống, có chút xúc động nói: "Hừ ~ chị không uống thì tối nay không có ai uống cùng với em cả, như vậy thật nhàm chán."
Kỷ Du Thanh không quên trêu chọc cô: "Hiện tại không có chồng cậu ở đây đâu, nếu cậu say thì ai sẽ đưa Đậu Đậu về?"
"Mình có thể gọi tài xế..." Giọng nói của Trương Mễ Nhã càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là không tự tin.
Sau bữa tối, mọi người chia tay trước cửa hàng đồ ăn Nhật Bản, Đường Huệ đưa Hiên Hiên lên xe Kỷ Du Thanh để về khách sạn.
Ngồi trên xe, Đường Huệ bắt đầu tán gẫu: "Trương Mễ Nhã vẫn giống hệt như trước."
"Đúng vậy." Kỷ Du Thanh cầm vô lăng, trong mắt mang theo ý cười, "mặc kệ là trước khi làm mẹ hay sau khi làm mẹ, cậu ấy vẫn là ồn ào, giống như một đứa trẻ."
"Có vẻ như cô ấy đã thực sự tìm được một người chồng phù hợp, chỉ có người vô cùng yêu thương cô ấy mới có thể giữ được nhân cách nguyên vẹn như vậy. Người phụ nữ luôn sống trong than phiền và giận dữ sẽ già đi rất nhanh." Đường Huệ thở dài.
"Hai người ban đầu dự định sẽ không sinh con, họ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học và duy trì cuộc sống của hai người cho đến khi họ ba mươi tuổi. Đậu Đậu cũng ra đời một cách tình cờ và họ quyết định giữ đứa bé lại, có lẽ con người sẽ thay đổi suy nghĩ khi đến một độ tuổi nào đó."
Hai người vừa nói chuyện gia đình, rất nhanh, xe đã đến tầng dưới khách sạn, Kỷ Du Thanh đề nghị đưa họ lên, nhưng Đường Huệ lại từ chối " đã muộn lắm rồi, đừng tiễn chị nữa, em cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Kỷ Du Thanh gật đầu, quay tay lái cho xe chuyển bánh, Đường Nghiên liền ngồi thẳng dậy.
Kỷ Du Thanh giật mình,"cô còn tưởng rằng con ngủ."
Đường Nghiên dụi mắt, nàng không hề ngủ chỉ nằm đó, nhắm mắt giả vờ ngủ thôi phải không? Nàng không muốn ở trên xe mà có chuyện gì đấy liên quan đến nàng nên mới phải ra hạ sách này.
"Buổi tối đồ ăn có ngon không, đã quen chưa?" Kỷ Du Thanh đột nhiên hỏi.
Đường Nghiên ngượng ngùng cười nói: "Trừ Sashimi ra, những thứ khác đều được."
Kỷ Du Thanh nhìn nàng với nụ cười trìu mến, " Nghỉ lễ năm mới, con có ý tưởng gì không?"
Đường Nghiên lắc đầu không có nghĩ gì cả
"Nếu như con ở lại Hoa Đô cùng cô đón năm mới, có lẽ sẽ khá vắng vẻ, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta." Kỷ du Thanh nhắc nhở.
Đường Nghiên cúi đầu nghịch nghịch ngón tay: " con không muốn về đấy, cũng không muốn có tiếp xúc gì với người đàn ông đó, con cảm thấy rất xấu hổ không được tự nhiên, đó không phải là nhà của con."
Nói đến đây Kỷ Du Thanh buông một tay sờ sờ đầu nàng, an ủi nàng nói: " không có việc gì, không về thì không về, ở lại đón năm mới cùng cô", thở dài cô lại nói tiếp " cũng rất lầu rồi cô không đón năm mới cùng ai."
Có một người bạn đồng hành... Đường Nghiên không khỏi thầm mừng rỡ, cho nên nàng chính là một người bạn, Nếu sau này nàng được thăng cấp từ người bạn này thành người yêu thì có đang ngủ nàng cũng sẽ tỉnh dậy vì sung sướng.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là ngày mẹ cà em trai cùng cha khác mẹ của nàng rời khỏi Hoa Đô.
Mấy ngày nay cô Kỷ dẫn bọn họ đi tham quan một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Hoa Đô, không có ngoại lệ, nơi nào bọn họ đi tới đều đông đúc người, dường như mỗi ngày nàng về nhà đều lên giường ngủ luôn.
Tất nhiên, cũng để lại nhiều kỷ niệm sâu sắc cùng với vài tấm ảnh bị bắt chụp, Đường Nghiên là một cô gái từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, những bức ảnh của nàng nếu không là mặt phụng phịu hoặc sẽ không có nổi nụ cười, hoặc khi được yêu cầu thì nàng sẽ làm động tác cái kéo rồi nở nụ cười không thể cứng nhắc hơn.
Nhưng mà, nếu chụp ảnh chung với cô Kỷ, nàng sẽ rất vui vẻ, trong lòng còn có chút âm thầm thẹn thùng.
Một vị khác ở Hoa Đô Triệu Tiểu Vân dạo này nàng ít liên lạc với cô, Tiểu Vân thường nói phải tang ca, cuối năm cũng không nghỉ ngơi nhưng nghe nói tiền lương sẽ nhiều hơn ngày thường, sắp đến tết nhưng cô cũng không có ý định sẽ về quê đón năm mới.
Còn học tỷ Thẩm Du Âm mối quan hệ của hai người mang tính chất phật hệ thế nào cũng được, nàng luôn coi cô như tiền bối tôn kính, một chủ tịch câu lạc bộ kính nể, là người bạn tốt để nàng có thể giao lưu trao đổi.
Sau khi Thẩm Du Âm thổ lộ và đã bị nàng từ chối thì tần suất cô đến tìm nàng đã giảm đi rất nhiều.
Nhiệt độ ở Hoa Đô lại giảm sâu, buổi sáng ngày chia tay, Đường Nghiên ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài dày đặc sương mù cùng tuyết trắng.
Nàng cố tình dậy sớm để trang điểm cùng thay quần áo, nàng chọn áo long cô Kỷ mua cho còn đéo đầy đủ khăn quàng cổ và gang tay.
Nàng thích nhất là chiếc khăn quàng cổ do cô Kỷ tặng, nó có mùi của cô Kỷ, nàng chưa giặt bao giờ nên nàng cũng không thể dùng thường xuyên.
Lúc nàng đi ra phòng khách làm Kỷ Du Thanh kinh ngạc không ít: "Nghiên Nghiên, hôm nay con rất khác mọi hôm nha."
"Thật sao, hahaha... khi nào chúng ta sẽ khởi hành?"
Kỷ Du Thanh cúi đầu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, "bây giờ đi luôn..." cô dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên không nhịn được cười, " mẹ con quay về, mà sao con vui vẻ vậy."
Đường Nghiên nhún vai tinh nghịch, nói thật: "Con không biết, con chỉ cảm thấy thật thoải mái chưa từng có," nói xong lại bổ sung thêm " hừ~ nhưng dù sao cũng đừng nói cho mẹ biết ạ".
Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười, cố ý hạ thấp giọng nói: "Cô sẽ không nói cho chị ấy biết, con yên tâm."
Kỷ Du Thanh lái xe đến cửa khách sạn đúng giờ như đã hẹn, đúng lúc Đường Huệ một tay kéo hành lí một tay nắm tay đứa nhỏ đi tới, Đường Nghiên ngồi im trên ghế phó lái không nhúc nhích nên Kỷ Du Thanh cho nàng một nhiệm vụ, xuống xe hỗ trợ cất hành lí.
Đường Nghiên vui vẻ làm theo, mở cốp xe giúp Đường Huệ nâng hành lý lên, Đường Huệ sợ ngây người, đứa con gái gầy yếu của mình trước kia khi nào đã trở nên mạnh mẽ như vậy, bà ngẩn người một lúc vội nói lời cảm ơn.
Đường Nghiên cũng bình tĩnh trả lời, không chút cảm xúc: "Không có gì." Nói xong, nàng đóng cốp xe lại gọn gàng rồi lên xe.
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, xe khởi động lái về phía sân bay.
Tâm trạng hoàn toàn khác với lần trước nàng đến sân bay đón người, Đường Nghiên một tay chống mặt gác lên cửa kính nhìn ra ngoài tự cười một mình.
"Du Thanh, mấy hôm nay thật sự đã làm phiền em còn khiến em tiêu pha không ít." Đường Huệ nói
"Không có gì học tỷ khách khí quá rồi, tiền bạc là chuyện nhỏ, chị với Hiên Hiên còn có Đường Nghiên mọi người vui vẻ là được rồi." Kỷ Du Thanh trả lời
Sau đó, Đường Huệ nhìn Đường Yên đang ngồi ở ghế phụ, "Nghiên Nghiên, mẹ đi rồi con phải nghe lời cô Kỷ, đừng gây phiền toái cho cô, ở trường học cố gắng học tập, tương lai ra trường sẽ dễ dàng hơn.
"Vâng." Đường Nghiên hiện tại tâm tình rất tốt, có thể tiếp nhận tất cả những lời cằn nhằn này.
"Học tỷ, đừng lo lắng Nghiên Nghiên ở đây với em, em sẽ chăm sóc con bé, hơn nữa, Nghiên Nghiên cũng là cô bé rất ngoan, rất tri kỉ nữa thường hay làm bữa sáng cho em đó." Lời nói vô tình của Kỷ Du Thanh làm Đường Huệ hết sức kinh ngạc.
"Nghiên Nghiên còn làm bữa sáng hả." Trong lời nói của bà đều lộ ra sự hâm mộ " vậy thật tốt, rất tốt."
Cuối cùng cũng đến sân bay, đỗ xe, lấy hành lí rồi vào sảnh hai người cùng ĐƯờng Huệ đến chỗ đăng kí, đến lúc chia tay thành thật mà nói, Đường Nghiên không có cảm giác gì đặc biệt, có lẽ sẽ cảm giác mất mát một chút nhưng cũng không nhiều bằng việc chia tay cô Kỷ để đến trường vào mỗi cuối tuần.
Đường Huệ trong lòng đầy miễn cưỡng, đôi mắt hơi đỏ lên, bởi vì không biết lần sau hai mẹ con gặp nhau là khi nào, dù sao đưa con gái này cũng không muốn cùng bà trở về. Còn tiểu Hiên Hiên cái gì cũng không hiểu nhìn chằm chằm vào những người lớn.
Bà muốn ôm Đường Nghiên một cái, Đường Nghiên cũng không cự tuyệt chỉ là đứng đó bất động không có thêm động tác gì, tùy ý bà ôm mình giống như người máy không có cảm xúc.
Trước khi đi Đường Huệ cũng ôm Kỷ Du Thanh, hai người lại nói một chút gì đó rồi bà vội vàng kéo hành lý và Hiên Hiên đi vào ben trong.
Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh hai người nhìn một lớn một nhỏ càng lúc càng xa, chẳng qua là không có nghĩ đến lần sau gặp lại, ba người lại trong tình cảnh đối trọi gay gắt.