[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 85




"Chúng ta trở về thôi." Kỷ Du Thanh ngước mắt cười với nàng.

  "Vâng!"

  Sau khi ra khỏi sân bay, bầu trời trên đầu trong xanh lạ thường không còn lạnh lẽo như ban sáng.

  "Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp." Đường Nghiên chân thành nói.

  "Đó là con tâm tình tốt." Kỷ Du Thanh nói đùa, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa chiếc xe đậu cách đó không xa.

  Đường Nghiên sững sờ tại chỗ một lúc, trong lòng vừa mừng vừa sợ, cô Kỷ vậy mà lại trêu trọc nàng, nàng vội vàng đuổi theo sau cô.

  "Bây giờ chúng ta đi đâu? Chúng ta trực tiếp quay về à?" Đường Nghiên vừa lên xe, thắt dây an toàn vừa hỏi.

  Kỷ Du Thanh bận rộn điều khiển xe khởi động, "Đi siêu thị, còn một tuần nữa mới đến Tết Nguyên Đán, chúng ta cần phải chuẩn bị, dù chỉ có hai người thì cũng phải có chút nghi thức. "

  "Vâng, được." Đường Nghiên vui vẻ đồng ý.

  Nàng cảm thấy thực ra hai người không có gì không tốt, không có người ngoài thì càng thêm thoải mái càng thêm thuần khiết.

  *

  Còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, Triệu Tiểu Vân ngồi xếp bằng trên giường trong nhà thuê quyết định mở ứng dụng mua vé, đáng tiếc vé đã bán hết, thậm chí khi Tết âm lịch qua đi đến tết nguyên tiêu cũng không còn, dù sao một năm cũng chỉ có mấy ngày tết, nghĩ vậy cô lại càng nản lòng. Không dừng lại ở đó cô tìm khắp các ứng dụng kể cả xe lửa cuối cùng cũng cướp được một vé đứng.

  Một tấm vé đứng khó kiếm, nhưng một tấm vé đứng có ý nghĩa gì đối với một chuyến tàu bình thường? Cô sẽ phải đứng hơn 20 tiếng mới về đến nhà cộng với việc là cuối năm nghĩ đến thôi cũng thấy mệt.

  Nhưng bất chấp điều này, cô vẫn quyết định kể cho gia đình nghe về niềm vui này. Đã lâu rồi cô không gọi về nhà, Triệu Tiểu Vân cảm thấy chột dạ, nhấc điện thoại lên bấm số của mẹ mỗi âm thanh của hệ thống đều khiến trái tim cô run lên khi chờ đợi..

  Cuối cùng, cuộc gọi đã được kết nối.

  Nhưng sau đó là rất nhiều tiếng chửi rủa: "Con khốn nạn này, mày còn biết gọi về nhà à, mày còn biết đến nhà còn có mẹ à? Sao mày không chết luôn ở bên ngoài đi."

  Triệu Tiểu Vân một tay ôm chặt ga trải giường, đang suy nghĩ muốn nói gì, đột nhiên mất đi tâm tình cùng tâm trạng nói chuyện, chỉ tìm cớ bào chữa: "con... ở đây khá bận rộn, cho nên."..."

  "Trong nhà cần tiền để sắm tết, mày có bao nhiêu để gửi về đây?"

  Triệu Tiểu Vân hai tay siết chặt trên chăn, tại sao người nhà này luôn nói đến tiền bạc mà không bao giờ quan tâm đến việc cô một mình đi về phía bắc rồi sống tốt hay không?

  "Này, sao không nói gì? Tháng sáu em trai mày khai giảng cần tiền học phí mày là chị cũng nên chia sẻ một chút.."

  Sau đó Triệu Tiểu Vân không nghe nói gì nữa trong điện thoại, cô im lặng đặt điện thoại lên giường mà không cúp máy, cứ để ở đó.

  Toàn thân cô chỉ yếu ớt ngã ra chiếc gối mềm mại phía sau, ánh mắt cô trống rỗng đầu óc quay cuồng, cứ như vậy nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô cảm thấy mệt mỏi quá thật sự mệt mỏi, rất mệt, cô không biết những ngày như thế này khi nào mới kết thúc.

  Đôi khi cô thực sự nghi ngờ liệu mình có được bố mẹ đđẻ ra hay không. Em trai cô không học vấn không nghề nghiệp trời sinh ngu dốt lại được đi học mà cô thì không, cô chỉ có thể bị đuổi ra ngoài làm công phụ chọ gia đình.

  Không biết qua bao lâu Tiểu Vân mới cầm điện thoại lên, mà điện thoại đã tắt, cô sụt sịt, lặng lẽ mở ra ứng dụng đặt vé không chút do dự hủy đi vé tàu, sau đó thở dài nhẹ nhõm

  Đồng thời, cô còn gửi một tin nhắn WeChat cho người quản lý thông báo rằng mình sẽ không về nhà ngày lễ nên sẽ ở lại làm việc, quản lí đọc được mừng rỡ còn biểu thị sẽ tăng tiền lương cho cô, nhưng Tiểu Vân từ chối cô ở lại chỉ đơn giản là không muốn về.

  Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên đến siêu thị, xung quanh toàn người là người chen chúc mua xăm, câu đối đỏ dán khắm nơi, cũng có nhiều hang hóa nhân dịp cuối năm giảm giá rất nhiều.

  "Đông người quá", Đường Nghiên trố mắt đứng nhìn, nửa bước cũng khó đi.

  "Đương nhiên rồi, năm mới mà." Kỷ Du Thanh trả lời.

  Đường Nghiên có rất ít kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên trong mọi việc nàng đều phải theo cô Kỷ, nhưng nàng cũng phải học hỏi dù sao tương lai cũng sẽ có lúc nàng phải xử lí mọi việc một mình.

  Đi mua sắm được nửa đường, Đường Nghiên nhận được điện thoại di động của Tiểu Vân.

  Kỷ Du Thanh xách đồ đi cân cách đó không xa, Đường Nghiên vừa chú ý động tĩnh bên kia vừa nghe điện thoại, đảm bảo không để mất dấu nhau.

  "Này, Tiểu Vân."

  "Mình quyết định không về nhà đón năm mới." Triệu Tiểu Vân nói

  "Tại sao?"

  "Tiền lương ở đây trong dịp Tết Nguyên đán gấp ba lần ngày thường nên mình muốn kiếm tiền hơn." Triệu Tiểu Vân ra vẻ thoải mái.

"Nhưng cậu sẽ rất cô đơn nếu đón năm mới một mình, hay để mình nói với cô Kỷ cho cậu qua đây ăn năm mới với mình nhé, cô ấy nhát định sẽ đồng ý."

  "Không, không," Triệu Tiểu Vân cười từ chối, "không không, mình có rất nhiều việc phải làm không chừng đêm giao thừa còn phải tăng ca nữa."

  "Ừm... vậy được rồi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho mình, mình sẽ tận lực giúp cậu không cần ngại." Đường Nghiên nói

  Lúc này Kỷ Du Thanh đã cân đồ xong đang đẩy xe hàng tới gọi nàng một tiếng.

  Triệu Tiểu Vân nghe thấy, vội vàng hỏi: "Cậu đang làm gì mà ồn ào vậy?"

  "Mình đang đi sắm tết với cô Kỷ, không nói chuyện với cậu nữa, lát về nói sau nhé."

  "Được rồi tạm biệt."

  Cúp điện thoại sau, Kỷ Du Thanh tò mò hỏi: "Ai vậy?"

  "Tiểu Vân ạ," Đường Nghiên vừa nói vừa nhét điện thoại vào túi, "cậu ấy nói năm nay không về quê ăn tết mà sẽ ở lại Hoa Đô."

  "Con có thể mời bạn đến nhà chúng ta ăn cơm đêm giao thừa." Kỷ Du Thanh nói

  Đường Nghiên chép miệng: "Con đã nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy không đồng ý vì còn muốn tăng ca nữa."

  Danh sách đồ cần mua gần như đã xong, Kỷ Du Thanh đang ở khu đồ lạnh tìm loại sữa chua mà cô hay uống, nhưng tìm tới tìm lui đều không thấy Đường Nghiên cũng đang hỗ trợ thì đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc.

  Quay đầu lại là một người phụ nữ ngoài năm mươi, đeo kính mắt tao nhã.

  "Lý lão sư!" Đường Nghiên gọi.

  Kỷ Du Thanh nghe được âm thanh cũng quay đầu lại, Đường Nghiên nhanh chóng giới thiệu: "Đây là giảng viên dạy chuyên ngành của con."

  Kỷ Du Thanh gật đầu, mỉm cười nói: "Chào cô."

  "Bạn học Đường Nghiên, không ngờ lại gặp được em ở đây, vừa rồi cô đã chấm bài thi của em đưa lên hệ thống rồi đó."

  Đường Nghiên nghe vậy rất bất ngờ, nhưng cũng không chủ động hỏi điểm số, Lý lão sư cười vỗ vỗ vai nàng: " bài thi lần này của em làm rất tốt, cô thấy em rất có triển vọng, nếu như các môn khác mà cũng tốt như vậy thì nhất định học bổng kỳ này sẽ có tên em."

  Ngay cả giáo viên cũng nói như vậy, Đường Nghiên lúc này càng thêm tự tin.

  "Cảm ơn lão sư!" Đường Nghiên không khỏi vui mừng.

  "Lão sư vất vả rồi." Kỷ Du Thanh cũng nói.

  "Đường Nghiên, em còn chưa giới thiệu với cô đâu?"Lý lão sư cười hỏi

  "Đây là cô của em." Đường Nghiên bị chậm nửa nhịp rồi mới vội vàng nói.

  Cô Lý nghe xong cười khanh khách: "Cô nói mà, người trẻ tuổi như vậy sao có thể là mẹ của em chứ, cô của em trông rất trẻ, nói là chị của em thì tôi cũng tin."

  "Lão sư quá khen rồi." Kỷ Du Thanh khiêm tốn nói.

  "Được rồi, hôm nay cô vẫn còn chưa mua gì cả, năm mới gặp lại ở trường nhé." Cô Lý vừa xách túi vừa vẫy tay với nàng.

  "Tạm biệt lão sư!" Đường Nghiên vẫy tay.

  Sau khi nhìn thấy giáo viên bước đi, Kỷ Du Thanh đột nhiên đặt tay lên vai Đường Nghiên, nhìn nàng với ánh mắt vô cùng hài lòng và tự hào: "Nghiên Nghiên giỏi quá."

  Đường Nghiên mím môi mỉm cười với cô.

  Mục tiêu của nàng không chỉ có vậy, nàng còn muốn trở nên tốt hơn.

  Trên đường về, hai người vẫn đang ngồi trên xe thảo luận xem Đường Nghiên sẽ tiêu tiền như thế nào sau khi nhận được học bổng.

  Đường Nghiên nghĩ nghĩ, vốn là muốn dùng nó để trảlại cho cô Kỷ, dù sao sáu tháng nay cô Kỷ đã tiêu rất nhiều tiền cho bản thân nàng, nhưng có lẽ đối với cô Kỷ một chút tiền học bổng đó cũng chẳng đáng là bao.

  "Mua quà cho cô Kỷ." Đường Nghiên trả lời

  "Sao đột nhiên lại muốn mua quà cho cô?" Kỷ Du Thanh cười tò mò hỏi.

  "Bởi vì... cô Kỷ đã tặng con nhiều quà như vậy, nhưng con thậm chí còn chưa tặng cho cô một món quà đàng hoàng."

  "Đứa nhỏ ngốc nghếch, cô Kỷ không cần con tặng quà cho cô, học bổng là do chính con vất vả kiếm được, con phải tiêu hợp lí, nguyện vọng lớn nhất của cô là bốn năm đại học của con ở Hoa Đô sẽ thuận lợi, vui vẻ bình an trôi qua thôi."

  Nói đến đây, Đường Nghiên đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Vậy sau bốn năm con có phải rời khỏi nhà cô Kỷ Không?"

  Kỷ Du Thanh thật sự không có nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, bốn năm không phải là thời gian dài, nhưng cũng không phải là ngắn.

  Cô liếc nhìn Đường Nghiên, mỉm cười nói: "bốn năm nữa con sẽ tốt nghiệp đại học rồi bắt đầu đi làm, khẳng định lúc đó con sẽ dọn ra ngoài, như vậy con đi làm cũng tiện hơn, nhưng nhà cô Kỷ bất cứ lúc nào cũng chào đón con vì đó cũng là nhà của con."

  Dù đã nói như vậy nhưng Đường Nghiên sau khi nghe được lời này vẫn không giấu được sự thất vọng. Nàng không muốn xa nhau, nàng cũng không thể tưởng tượng được việc mình sống một mình sẽ như thế nào.

  Nhìn thấy Đường Nghiên cúi đầu không nói chuyện hồi lâu, Kỷ Du Thanh nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

  Đường Nghiên lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện tiếp theo xảy ra, trong lòng có chút buồn."

  Bàn tay đặt trên vô lăng của Kỷ Du Thanh bỗng nhiên siết chặt lại, không biết vì sao khi nghe những lời này trong lòng cô rất phức tạp.

  Một lúc sau, cô mới ổn định lại cảm xúc của mình, mỉm cười hỏi đùa: "Có phải không muốn xa cô Kỷ không?"

  Đường Nghiên gật đầu, giả bộ không quá buồn bực miễn cưỡng cười đáp lại: " vâng."

  Kỷ Du Thanh sờ đầu nàng: "đứa bé ngốc nghếch."

  Lúc này, Đường Nghiên thật sự muốn bày tỏ hết tâm tư trong lòng mình, nàng muốn bày tỏ tình yêu của mình với cô, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng đau khổ, hóa ra yêu một người là một chuyện ngọt ngào nhưng lại khó khăn như vậy.

  Nàng muốn nói vô số lần, nhưng lại nuốt xuống vô số lần ngón tay nàng nhéo mạnh vào lòng bàn tay. Bề ngoài, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thực tế, trong lòng đang rất hỗn loạn.

  Cuối cùng, nàng đã bỏ cuộc.

  Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, bởi vì một khi bị từ chối, thì về sau nàng không biết phải đối mặt như thế nào.